Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 5: Một lòng muốn chết



Lời nói đã ra khỏi miệng, Nhược Ly biết nàng không thể đổi ý chỉ có thể nhắm mắt đồng ý, nàng tự an ủi ít nhất cũng coi như là làm một việc thiện đi, trong đầu vừa nghĩ vậy lòng tin liền vô cùng kiên định, "Ừ, dù sao nàng ta cũng không có làm gì."

Nhược Ly vừa nói xong rõ ràng cảm thấy trên lưng có chút đau mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Dạ Ly Lạc đột nhiên có chút âm trầm khiến nàng cảm thấy nhất định là mình nói sai cái gì rồi nhưng rốt cuộc là sai chỗ nào nàng cũng không nghĩ ra được.

"Tiểu Nhược Ly, nếu cứu nàng ta thì hậu quả sau này ngươi phải tự mình gánh vác." Mà lúc này đầu Nhược Ly lại có chút hỗn loạn sớm đã không biết hắn nói cái gì chỉ gật đầu theo bản năng.

Dạ Ly Lạc bởi vì Nhược Ly không đủ ngoan tuyệt mà có chút lửa giận nhưng vừa thất dáng vẻ yếu ớt của nàng cũng không nỡ tiếp tục dạy dỗ nữa.

"Võng, dập lửa." Dạ Võng vẫn đứng bên ngoài ngự Linh Xa chờ đợi Dạ Ly Lạc tùy thời sai khiến,vừa nghe, ngược lại có chút kinh ngạc, chủ tử của bọn họ từ khi nào thì tốt bụng như vậy.

Lúc trước vẫn là nói một không nói hai, coi sinh mạng như cỏ rác, nhưng hắn cũng chỉ u mê trong nháy mắt liền vội vàng thi hành mệnh lệnh, nếu chậm một khắc hắn cũng không chắc chủ tử của hắn còn tốt bụng như vậy nữa.

... .........

Trong Ám vương phủ, lão quái vẫn một mực đợi ở phòng luyện đan, tuy rằng không nâng cao tay nghề nhưng trong lòng lại sợ hãi tới cực điểm hắn có một loại dự cảm rằng nếu hắn không cứu sống được tiểu hồ ly kia thì mạng già của hắn cũng coi như xong luôn.

Vừa nghĩ tới điều đó hắn liền không nhìn được mà cảm thấy bi thương đang muốn lớn tiếng khóc thì đột nhiên có một con ngân xà rơi vào trong lòng hướng hắn gương nanh múa vuốt làm hắn sợ tới mức suýt nữa thì đem ngân xà tướng mạo hung tàn này ném ra xa.

"Một canh giờ."Dạ Ly Lạc lạnh lùng nói,sau đó cũng không thèm nhìn lão quái một cái liền ôm Nhược Ly đã hôn mê bất tỉnh đi về phía tẩm điện, hắn cảm thấy cho lão một canh giờ là quá đủ rồi.

Lão quái thầm than một tiếng, chủ tử nhà mình cũng quá keo kiệt rồi, dù sao tiểu hồ ly kia hai ba ngày cũng không chết được gấp gáp như vậy không phải là làm khó hắn hay sao? Nhưng khi hắn nhìn ngân xà đang nắm chặt trong tay thần thái trong mắt ngay lập tức sáng láng, giống như nhìn thấy một đống bảo vật vậy làm cho ngân xà vừa mới rồi còn hết sức kiêu ngạo nháy mắt mất hết tinh thần.

Nhược Ly bị một cỗ nhiệt lưu ấm áp khoan khoái làm tỉnh dậy, nàng chớp đôi mắt khác hẳn với các hồ ly khác, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc.

Mà Dạ Ly Lạc lúc này đang lười biếng dựa nghiêng vào nhuyễn tháp thoải mái ôm Nhược Ly, giống như dáng vẻ hắn vốn là lười biếng như vậy, đôi mắt hoa đào tà tà liếc lão quái quỳ gối trước mặt.

"Tiểu Nhược Ly, uống thuốc đi."Hắn nói xong không chút để ý đưa ngón tay trắng nõn thon dài chỉ phía đối diện, Nhược Ly nhìn theo hướng ngón tay xinh đẹp của hắn nháy mắt hóa đá.

Choáng nha, nếu như nàng không nhìn lầm thì nàng phải ăn viên thuốc bự đen thùi lùi đang bị một lão quái dáng dấp giống như con chuột nâng niu như bảo bối trong tay kia á.

Nhất thời nàng cảm thấy một trận hàn khí xâm nhập vào thân, cái vật kia so với đầu nàng còn lơn hơn, có chết ngạt thì nàng cũng không nuốt được viên thuốc như vậy nha! Nàng chớp chớp đôi mắt to, lập tức ngập nước, quay đầu nhìn Dạ Ly Lạc ấy vậy mà tên nam nhân yêu nghiệt kia lại mang vẻ mặt thú vị nhìn nàng.

"Tiểu Nhược Ly, nếu như ngươi không ăn sẽ biến thành đứa ngốc đấy!" Dạ Ly Lạc hiển nhiên không để ý tới viên thuốc kia có bao nhiêu lớn, chỉ là trong mắt nhìn nàng mang theo trêu tức, tay cũng không ngừng vuốt ve móng muốt nhỏ của Nhược Ly quả thực chính là yêu thích không muốn buông tay.

Nhược Ly có chút bi phẫn quay đầu, vừa nghĩ tới nếu không ăn cái viên tròn tròn to như con trâu kia thì mình sẽ biến thành đứa ngốc, cái nào nặng cái nào nhẹ thì nàng đã biết liền lập tức đưa ra quyết định.

Nàng có chút tức giận rút móng vuốt nhỏ đang bị Dạ Ly Lạc nắm, giờ phút này lòng nàng ngập tràn bi phẫn nên không chú ý đến Dạ Ly Lạc có chút thất thần nhìn bàn tay trống trãi của mình.

Lão quái thì quỳ gối trước ở một bên nhuyễn tháp của Dạ Ly Lạc, lúc này Nhược Ly mới có được một ít linh lực chống đỡ cũng coi như tinh thần tỉnh táo, nàng hít một hơi thật sâu sau đó mạnh dạn phóng thẳng đến hướng viên thuốc kia, toàn bộ thân hình hồ ly đều nằm bên trên, sau đó chính là một hớp căn xuống.

Cắn không nhúc nhích!

"Ha ha!"Dạ Ly Lạc nửa nằm trên nhuyễn tháp một tay nâng mặt nhìn bộ dạng tức cười của Nhược Ly không khỏi bật cười nhưng một tay khác vẫn không quên đem Nhược Ly kéo xuống khỏi viên đan dược thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu kia.

Còn vẻ mặt lão quái thì kinh ngạc, vốn sau đó lão rất muốn cười nhưng lại sợ chọc Vương mất hứng nên cố gắng nén xuống, kết quả là kìm nén đến mức nước mắt đều chảy xuống.

Nhược Ly đưa móng vuốt nhỏ ôm cái răng bị đau,vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc vẻ mặt cuồng tiếu đang xốc nàng lên,bị trúng gió rồi hả, không phải là hắn để cho nàng ăn sao, còn không nói tới nó lớn như vậy lại còn cứng ngắc, đoán chừng nàng còn chưa chết vì bệnh mà đã chết vì mắc nghẹn cái viên đan dược kia.

Nhìn Dạ Ly Lạc cười một cách không có nhân phẩm, trong lòng nàng thầm mắng môt câu yêu nghiệt đáng chết, sau đó tức giận nói, "Ta không ăn còn hơn!"

Dạ Ly Lạc vừa nghe liền ngưng cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào hẹp dài tà mị vẫn mang theo ý cười thật sâu chỉ là ý cười kia chắc chắn không hữu hảo mà ngược lại tràn đầy ý cười nhạo.

"Tiểu Nhược Ly đây là một lòng muốn chết?" Không muốn sống ở bên cạnh gia sao?"Hắn nói xong nhìn lão quái nháy mắt ra hiệu, "Nếu vậy gia sẽ cho ngươi thỏa mãn!"

"Dạ Ly Lạc đem Nhược Ly nhấc lên nhuyễn tháp còn hắn thì giống như không xương nằm xuống bên cạnh, nhưng mặc dù là tư thế lười biếng thế kia lại vẫn như cũ mang theo sát khí lộ ra viết rõ người lạ chớ tới gần.

Nhược Ly bị đùa giỡn đến không còn khí lực, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, nàng dứt khoát cam chịu nằm ở một bên giường, bên cạnh chính là khuôn mặt tuyệt mỹ của yêu nghiệt kia.

Nhưng mà hôm nay Nhược Ly đã sắp chết nên ngay cả một phần tâm tư ngắm mỹ nam cũng không có, nàng chợt nghĩ lúc trước nhất định là bị thương rất nghiêm trọng nếu không làm sao có thể cảm thấy người này ấm áp giống như ánh mặt trời.

Không nhịn được rùng mình một cái, yêu nghiệt tâm tình bất định như vậy cùng với mặt trời dường như chẳng có chút nào liên quan, nàng sâu sắc khẳng định lúc trước nhất định là ảo giác, ảo giác.

Một bên lão quái nhận được chỉ thị lập tức hết sức lo sợ hướng về phía đan dược niệm một câu chú ngữ, đan dược kia giống như một quả trứng gà nứt vỡ vụn ra, một tầng lại một tầng dần dần tách ra, cuối cùng chỉ còn lại một viên thuốc màu bạc nhỏ cỡ một hạt châu.

Nhược Ly trợn mắt há hốc miệng nhìn, dĩ nhiên trong nháy mắt hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè luôn rồi, ban đầu sao nàng không hỏi cho rõ ràng đã? Giờ thì tốt rồi, đã nói không ăn giờ làm thế nào để mở miệng đây! Nàng lập tức nhìn sang Dạ Ly Lạc bên cạnh đang nhìn mình không chớp mắt, nghĩ nên nói như thế nào, ai ngờ tên yêu nghiệt đó cư nhiên lại mở miệng trước.

"Nếu tiểu Nhược Ly đã không muốn ăn, đan dược này thưởng cho ngươi vây."

Lão quái đứng đối diện vừa nghe xong hai mắt liền lập tức sáng lên, gương mặt tràn đầy kinh hỉ, viên đan dược này chính là bảo bối đó nha! Nếu không phải là mệnh lệnh của Vương thì còn lâu hắn mới chịu giao ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.