Sóng ra-đa của Dương Thụ Lâm nhạy cảm với mọi drama, sau khi bị đám bạn tốt trong Toàn thành ăn gà khinh bỉ, cậu chàng đã rút ra kinh nghiệm xương máu cho mình, quyết định tìm một tin thật sốc để cứu vớt danh dự.
Nhưng sau vài ngày hóng chuyện, cậu chàng phát hiện cuộc sống hàng ngày của sinh viên trường rất nhàm chán. Ừm, thật ra có một chuyện khá thú vị.
“Thính Thính, sao dạo này Bùi Dĩ Nghiêu toàn đưa mày về thế, cậu ta đang cố chuộc lỗi với mày à?” Tiết tự học trên phòng máy sáng thứ hai, với khả năng hóng chuyện xuyên lục địa, Dương Thụ Lâm ghé vào bàn nói chuyện cùng Trần Thính.
Trần Thính kinh hãi, nghĩ thầm cái tên Dương Thụ Lâm thần kinh thô này mà đánh hơi được chuyện của cậu và Bùi Dĩ Nghiêu thì chắc chắn chỉ sau vài phút, sinh viên toàn trường đều sẽ biết, cậu nhịn không được hỏi: “Sao mày lại nghĩ thế?”
Dương Thụ Lâm chớp chớp mắt: “Sao vậy? Cậu ta xum xoe mày thế mà, nếu không để chuộc lỗi, vậy thì…… mày nắm được điểm yếu của cậu ta hả?”
Nói đến nửa câu sau, đôi mắt của Dương Thụ Lâm lóe lên.
Trần Thính nghiêm túc nói: “Đúng là tao có biết vài chuyện hồi nhỏ của cậu ta, nhưng tao đã đồng ý sẽ giữ bí mật, cho nên không thể nói cho mày.”
Sau đó cậu lại nghiêm túc nhắn Wechat cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Đông Hồ Cua Vương: Hôm nay không đi thư viện đâu, Dương Thụ Lâm bắt tôi ở lại ký túc xá học cùng nó.
Thật ra Bùi Dĩ Nghiêu biết Trần Thính đổi ý không phải vì khó chịu ánh mắt của người khác khi nhìn bọn họ, chỉ là phần tin nhắn phía sau, hắn càng đọc càng cảm thấy ăn không tiêu, không tập trung ôn tập được.
Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, vẫn kiệm lời như vàng như trước, không nhắn Wechat, hắn chỉ thích gặp người nọ trực tiếp. Bùi Dĩ Nghiêu muốn gặp cậu, muốn tận mắt nhìn, để cậu liếc một cái là có thể đọc được khát vọng trong mắt hắn.
Tôi có thể ôm anh không?
Không được đâu, người anh em.
Mỗi ngày Trần Thính đều phải từ chối hắn mệt muốn chết, tự hỏi bản thân vô số lần rằng sao vẫn chưa chặt đứt được ý niệm của Bùi Dĩ Nghiêu. Tối qua lúc được Bùi Dĩ Nghiêu đưa về kí túc xá, đi được nửa đường cậu kéo hắn đến chỗ không người, muốn nghiêm túc nói chuyện.
Cậu là anh trai, cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu như những người đàn ông.
Nhưng sau khi nghe xong, Bùi Dĩ Nghiêu chỉ nhíu mày, nói một câu knock out Trần Thính trong nháy mắt.
“Tôi không khống chế được việc bản thân luôn nghĩ đến anh.”
Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com
Giờ Trần Thính nhớ đến câu này, mặt vẫn nóng râm ran. Cậu nhớ rõ mình thẹn quá hóa giận nói một câu ‘Tùy cậu” xong liền chạy về ký túc xá, sợ rằng nếu còn đứng nữa Bùi Dĩ Nghiêu sẽ nói ra những lời khiến cậu phải đỏ mặt mất.
Hôm nay cậu chưa gặp Bùi Dĩ Nghiêu.
Chưa gặp, chưa gặp, gặp là sẽ có chuyện.
Tới tối, Trần Thính không đi thư viện, Dương Thụ Lâm cũng không ra ngoài tham gia hoạt động. Hai người hiếm có dịp được chụm đầu vào một chỗ, cùng xem phim chơi game uống Coca, sa đọa lại vui vẻ.
Mà vui vẻ chưa được một tiếng thì Dương Thụ Lâm bỗng chỉ vào màn hình điện thoại, nói: “Ha ha ha ha ha Thính Thính mày qua xem này, có người tỏ tình với Bùi Dĩ Nghiêu ở thư viện! Tin hot cuối ngày!”
Trần Thính theo bản năng siết chặt lon Coca đã uống hết, thò đầu lại gần — Hứ, chẳng có vấn đề gì hết, bạn nữ kia còn rất xinh. Trai xinh gái đẹp, xứng đôi vô cùng.
“Chẹp chẹp.” Dương Thụ Lâm cảm khái: “Sao số tao chẳng đỏ như vậy nhỉ, nhìn chân này, dáng người này….. Hửm? Bùi Dĩ Nghiêu có người yêu? Đệch đệch đệch sao tao không biết? Chuyện này tao lại không biết?!”
Dương Thụ Lâm muốn điên rồi, bỗng dưng nhớ tới điều gì, cậu chàng quay đầu nhìn Trần Thính chằm chằm, hỏi: “Thính Thính, mày có biết người yêu cậu ta là ai à?”
Trần Thính bị dọa sợ: “Chuyện này….. Tao cũng không biết ha ha ha……”
Trong nháy mắt ấy, Trần Thính cho rằng Dương Thụ Lâm đã đoán ra, nhưng cậu chàng lại chỉ rối rắm tiếp tục nhìn điện thoại, hoàn toàn không giống như đã biết.
Trần Thính thở phào nhẹ nhõm, tim đập thình thịch.
Chưa đến ba phút, Dương Thụ Lâm lại nhảy dựng lên kêu gào: “Cái đệch, sao học trưởng nói ảnh cũng biết?! Bọn họ quen nhau à?”
Trần Thính thật sự bị cậu chàng hù chết, cậu ngập ngừng, lại hỏi: “Cậu có Wechat của anh ấy?”
“He he, có công mài sắt có ngày nên kim!” Dương Thụ Lâm khoe khoang, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, xua xua tay nói: “Cái này không quan trọng, quan trọng là sao ảnh biết Bùi Dĩ Nghiêu thích ai? Hai người bọn họ thông đồng với nhau từ bao giờ thế?”
Trần Thính sờ sờ mũi: “Tao cũng chẳng biết được.”
Ngay sau đó, Bùi Dĩ Nghiêu gửi tin nhắn đến.
Bùi Dĩ Nghiêu: Có người tỏ tình với tôi, tôi từ chối.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi thích anh.
Tốc độ đánh chữ của Trần Thính cực nhanh, nhắn lại.
Đông Hồ Cua Vương: Tôi biết!!!!!!
Bùi Dĩ Nghiêu: Ừ.
Bùi Dĩ Nghiêu: Vậy khi nào anh mới chịu gặp tôi?
Đông Hồ Cua Vương: Cũng không phải tôi không muốn gặp cậu.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi đang ở dưới ký túc xá của anh.
Đông Hồ Cua Vương: ……..
Sau khi Bùi Dĩ Nghiêu được tỏ tình ở thư viện lại càng muốn, thì càng muốn gặp Trần Thính, vì vậy hắn nghe theo lòng mình, đi thẳng tới ký túc xá. Mặc kệ có gặp được Trần Thính hay không hắn cũng muốn tới.
Rốt cuộc anh có chịu gặp tôi không?
Bùi Dĩ Nghiêu nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy vấn đề này còn khó hơn cả vật lý.
Bùi Dĩ Nghiêu không trả lời, Trần Thính nhịn không được hoài nghi, có phải cậu ấy đi rồi không, cậu nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.
Vừa nãy quá kích động, đọc xong tin nhắn liền chạy xuống luôn, đến cả giày còn chưa thay.
Trần Thính cúi đầu nhìn dép lê, trên dép in hình một con cua lớn kiêu ngạo màu đỏ.
Hừ, đi về.
Cậu không chút do dự xoay người đi vào ký túc xá. Nhưng Trần Thính mới đi được một bước, một bàn tay từ đằng sau bắt được mũ áo hoodie của cậu.
“Bùi Dĩ Nghiêu?” Trần Thính quay đầu lại, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, một cốc sữa bò nóng hổi dán lên mặt cậu.
“Cầm.”
Trần Thính ngơ ngác cầm lấy cốc sữa, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm Bùi Dĩ Nghiêu làm lòng hắn khẽ rung động. Giây tiếp theo, Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay sờ lên đầu Trần Thính, xoa một cái, lại thêm cái nữa.
Khoảnh khắc này, hai người đứng cạnh hàng cây xanh ngoài ký túc xá, cách đèn đường không xa không gần, rọi bóng trên mặt đường một hình dáng mơ hồ. Trong ấn tượng của Trần Thình, cậu thấy ở ngoài cổng ký túc xá nữ thường xuyên có cảnh tượng như này.
Khi bạn trai đưa bạn gái về ký túc xá, hai người lưu luyến chia tay.
Trần Thính nhanh chóng bắt lấy tay Bùi Dĩ Nghiêu. Chỉ cách một khoảng, hai người từ trong ánh sáng lùi vào bóng tối.
Trong nháy mắt, Trần Thính nhận ra hành động này dễ khiến người khác hiểu lầm, giải thích: “Tôi, tôi chỉ…….”
“Tôi biết.” Bùi Dĩ Nghiêu ngắt lời, hắn nhìn mái tóc bị mình xoa loạn, nhìn mười ngón chân mượt mà lộ ra qua đôi dép lê màu đỏ, dù sợ cậu sẽ không tiếp nhận mình vẫn không nhịn được muốn tới gần.
“Chỗ này không có ai thấy đâu, tôi có thể ôm anh không?”
Trần Thính muốn điên rồi, nào có ai theo đuổi như thế, lời này sao có thể nói ra được!
Bùi Dĩ Nghiêu lại coi sự im lặng của Trần Thính là lời từ chối, nâng tay lên lại buông xuống, sau đó lấy một hộp chocolate nhân rượu từ trong túi ra. Hắn cầm tay Trần Thính, đặt hộp chocolate vào lòng bàn tay cậu, nói: “Đừng ăn nhiều.”
Dừng một chút, Bùi Dĩ Nghiêu bổ sung: “Mỗi ngày chỉ được ăn một viên, không được ăn trước mặt Cao Đạc và Dương Thụ Lâm.”
“Dù sao thì, anh đừng ăn trước mặt người khác.”
Bùi Dĩ Nghiêu nhớ tới buổi tối “đánh Thính Thính”, đánh giá tửu lượng kinh người của cậu, cảm thấy mình nên dặn dò cẩn thận chút.
Trần Thính sao có thể không rõ ý của Bùi Dĩ Nghiêu, cảm thấy chocolate đang cầm nóng bỏng tay, vì thế dứt khoát trả lại: “Cậu không cho tôi ăn trước mặt người khác, thế tôi phải ăn như nào đây, tôi không ăn nữa.”
Bùi Dĩ Nghiêu không ngờ rằng đã không ôm được thì thôi, đến tặng chocolate cũng chẳng được, hắn im lặng không nói chuyện, chỉ dán mắt nhìn Trần Thính, qua một lát, ngay cả nhìn, Trần Thính cũng không cho hắn nhìn.
“Cậu nhìn cái gì?” Trần Thính sợ nhất hắn như vậy.
Trần Thính cảm thấy mặt mình cháy đến nơi, não căng ra, dây thần kinh ngắn lại, cho nên cậu đã làm ra chuyện hối hận cũng không kịp — lấy lại chocolate từ trên tay Bùi Dĩ Nghiêu.
“Được rồi, tôi cầm là được chứ gì.”
Bùi Dĩ Nghiêu không hiểu sao cậu lại suy nghĩ lại, nhưng nhìn khuôn mặt Trần Thính ngày càng đỏ, hắn không nghĩ ra cũng khó.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Trần Thính cướp lại chocolate liền chạy, lần này Bùi Dĩ Nghiêu không cản cậu nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cậu kéo dép lê lạch bạch lạch bạch chạy về ký túc xá.
Đêm đó, Bùi Dĩ Nghiêu ngủ ngon lành, còn Trần Thính thì mất ngủ.
Tiết học ngày hôm sau, Trần Thính ngủ y như con gà mổ thóc, mơ mơ màng màng. Đến giữa trưa, Dương Thụ Lâm kéo tay cậu xuống căn-tin, dùng mùi thịt bò hầm để đánh thức cậu.
Hai người bưng khay cơm tìm chỗ ngồi xuống. Trần Thính hít một hơi, ngửi mùi thức ăn— cơm thịt bò trứng gà, mlem mlem.
“Cho mình hỏi chỗ này có ai ngồi chưa vậy?” Bên tai bỗng truyền đến giọng nữ ngọt ngào.
Trần Thính quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nọ, hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Mỹ nữ vẫn mỉm cười, cậu lắc lắc đầu. Căn-tin là nơi công cộng, ngồi chỗ nào mà chả được.
Thấy Trần Thính thờ ơ, mỹ nữ có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại, thoải mái cùng bạn mình ngồi xuống.
Cô im lặng ăn cơm một lát, sau đó thấy Trần Thính thật sự làm lơ mình, đành chủ động nói: “Chào cậu, mình là Đường Âm, năm 2 khoa tiếng Trung.”
Lúc này Trần Thính mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chào cậu.”
Đường Âm cười cười: “Xin lỗi nhé, làm phiền các cậu rồi, nhưng mình thật sự có chút chuyện muốn hỏi. Mình chỉ nhờ cậu chút xíu thôi, hỏi xong sẽ không làm phiền cậu nữa, được không?”
Nói xong, Đường Âm còn làm động tác khóa miệng.
Cô đã nói như vậy, thái độ cũng thoải mái, đương nhiên Trần Thính không từ chối, cậu gật đầu. Dương Thụ Lâm cũng tò mò nhìn qua: “Bạn học muốn hỏi cái gì thế? Tôi thấy cậu quen lắm nhé!”
Đường Âm chợt đỏ mặt: “Ừ thì…… Không phải các cậu thân với Bùi Dĩ Nghiêu lắm sao, mình chỉ muốn hỏi Bùi Dĩ Nghiêu nói có người thích rồi, có thật không vậy? Nếu thật thì người kia là ai thế, có thể nói cho mình không?”
“Khụ!” Trần Thính suýt nữa sặc cơm.
Dương Thụ Lâm giống như bật công tắc: “Là cậu, tôi nhớ ra rồi!”
Đây chẳng phải cô gái hôm qua tỏ tình với Bùi Dĩ Nghiêu sao!