Thính Thính

Chương 23: Chơi game



Ba phút ngắn ngủi đối mặt với câu hỏi của Đường Âm, Trần Thính biến thành “Thính Thính không biết Thính không nghe”. Cậu dán mắt nhìn khay cơm, vô tội lắc đầu, nếu chế có hỏi cái gì, tiểu Thính Thính cũng chỉ đáp lại một câu duy nhất —

“Tôi chẳng biết gì hết.”

Đường Hâm tiếc nuối, trong lòng thầm nghĩ, dựa theo tính cách của Bùi Dĩ Nghiêu, cho dù cậu ấy và Trần Thính là bạn thân, hẳn mấy chuyện tình cảm riêng tư như này chắc sẽ không tùy tiện nói ra. Vì thế cô không làm khó Trần Thính nữa, chuyển sang hỏi sở thích của Bùi Dĩ Nghiêu.

Lúc này Trần Thính bỗng nhận ra, cậu hoàn toàn không biết gì về sở thích của hắn.

Mỗi lần Bùi Dĩ Nghiêu đến tiệm cà phê đều chỉ mua Americano, chơi bóng rổ giỏi, nhưng hỏi họ Bùi có thích bóng rổ hay không á? Hắn chưa từng thể hiện là mình thích.

Điều duy nhất mà Trần Thính biết rõ là — Cậu ấy thích tôi.

Nghĩ đến đây, lỗ tai Trần Thính hồng lên. Đường Âm càng hỏi, tai cậu càng nóng.

Dương Thụ Lâm ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Cậu chưa từ bỏ Bùi Dĩ Nghiêu hả, vẫn muốn theo đuổi cậu ta sao?”

Đường Âm gật đầu: “Vốn không định theo đuổi đâu, nhưng nếu tán được cậu ấy thì chẳng phải mình ngầu hơn trái bầu à? Với cả Bùi Dĩ Nghiêu chỉ nói có crush chứ đâu bảo có bạn gái, như thế chứng tỏ cậu ấy chưa theo đuổi được người ta, mình vẫn còn cơ hội.”

Dương Thụ Lâm gật đầu: “Nghe có lý đấy, tôi ủng hộ cậu.”

Trần Thính: “…….”

Đường Âm: “Cảm ơn nhé, mình mà tán đổ được Bùi Dĩ Nghiêu chắc chắn sẽ mời hai cậu ăn cơm!”

Đường Âm và Dương Thụ Lâm hợp tính nhau, mới gặp lần đầu mà tựa như đã quen từ lâu. Trần Thính nhìn gương mặt vui vẻ của cô nàng, trong lòng hơi chột dạ, đặc biệt là khi Đường Âm mua riêng một dây Yakult cho cậu, cảm giác chột dạ càng mãnh liệt.

“Tôi không cần, cậu uống đi.” Cậu lắc đầu không nhận.

“Ôi dào đừng khách sáo, bọn mình đi trước đây!” Đường Âm cầm Yakult dúi vào tay Trần Thính, chạy được vài bước còn quay đầu lại nhìn cậu. Các bạn nữ luôn không có sức chống cự với những bạn nam đáng yêu, lúc nói chuyện thỉnh thoảng mặt sẽ đỏ lên, ngồi nghiêm túc như Trần Thính.

Trần Thính ngồi trên ghế, chọc ống hút uống Yakult đương nhiên càng khiến người khác thấy thích mắt.

Nhưng sự thật là, Trần Thính không dùng ống hút mà xé miệng chai uống trực tiếp, sau đó ợ một cái đầy mùi Yakult. Dương Thụ Lâm lắc đầu, không hổ danh là Trần Thính say Rio, uống Yakult cứ như uống rượu.

Trần Thính buồn, sữa vào người buồn càng buồn hơn.

“Ơ, Thính Thính, nhìn kìa, kia không phải Bùi Dĩ Nghiêu sao?”

“Đâu đâu chỗ nào chỗ nào?”

Trần Thính vừa nghe thấy tên Bùi Dĩ Nghiêu liền phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn xung quanh, sau đó trốn ra sau Dương Thụ Lâm, rất sợ bị Bùi Dĩ Nghiêu nhìn thấy, nếu bị bắt được, chắc chắn cậu sẽ phải nghe hắn nói mấy lời xấu hổ.

Dương Thụ Lâm gãi đầu: “Hình như tao nhìn nhầm.”

Trần Thính: “……. Khụ, chúng ta về thôi.”

Trần Thính mặt không biểu cảm đi ra từ sau Dương Thụ Lâm, vừa rồi mới xảy ra chuyện gì?

Chẳng có chuyện gì hết.

Về phía Bùi Dĩ Nghiêu, hắn đang nghe lời khuyên từ Hứa Nhất Minh. Nhưng hắn cũng không tập trung lắm, bởi hắn cảm thấy những lời Hứa Nhất Minh nói đều bậy bạ, không có cơ sở khoa học.

Sữa chua Nhất Minh: Em xin anh đấy Nghiêu ca, anh tin em không sai đâu, tán crush không ai làm thế, cả ngày đến tin nhắn anh cũng không gửi cho người ta, anh bảo đấy là theo đuổi true love à!

Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi gửi rồi.

Sữa chua Nhất Minh: “Ăn chưa” là để bắt đầu cuộc trò chuyện, không phải để kết thúc!

Bùi Dĩ Nghiêu: Trần Thính không thích ôm điện thoại cả ngày.

Sữa chua Nhất Minh: Thế cũng không được! Ít nhất cũng phải nhắn được mười câu!

Mười phút sau.

Sữa chua Nhất Minh: Wait a minute, có phải em vừa đọc nhầm tên người ta không nhỉ?

Sữa chua Nhất Minh: Trần Thính? Thính ca á?

Sữa chua Nhất Minh: Nghiêu ca anh cong từ bao giờ?!!!!!

Bùi Dĩ Nghiêu: Chuyện bé xé ra to.

Sữa chua Nhất Minh: [quỳ xuống.jpg]

Hứa Nhất Minh chịu phải cú sốc lớn, rất lâu sau vẫn chưa nhắn tin lại cho Bùi Dĩ Nghiêu.

Bùi Dĩ Nghiêu quyết định ném cậu ta qua một bên, suy nghĩ một lát, rồi gửi Wechat cho Trần Thính. Hắn không thích nhắn tin qua app, cũng không hứng thú với vòng bạn bè. Có thời gian rảnh chẳng bằng làm đề, ôn lại công thức vật lí.

Nếu hắn muốn nói chuyện với Trần Thính, muốn gặp cậu, thì sẽ trực tiếp đi tìm người.

Nhưng có lẽ Hứa Nhất Minh nói đúng, Trần Thính rất đặc biệt, những lúc không thể gặp mặt như này, cách tốt nhất là dùng điện thoại hâm nóng cảm tình.

Bùi Dĩ Nghiêu: Đang làm gì thế?

Trần Thính nhận được tin nhắn, nhìn lại tên người gửi vài lần, mới xác định đây là Bùi Dĩ Nghiêu. Mặt trời mọc đằng Tây à, Bùi Dĩ Nghiêu mà cũng chủ động nhắn tin để tám chuyện?

Đồng Hồ Cua Vương: Chuẩn bị sách vở đi học buổi chiều.

Bùi Dĩ Nghiêu: Chiều nay anh học ở đâu?

Ồ hố, đang tán dóc thật này.

Đông Hồ Cua Vương: Lớp Lý luận chính trị.

Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi ở phòng máy.

Tốt quá, một bắc một nam, sẽ không phải gặp nhau.

Đông Hồ Cua Vương: Tôi đi học đây.

Bùi Dĩ Nghiêu: Buổi tối đến thư viện không?

Đông Hồ Cua Vương: Hôm nay không có thời gian rồi.

Bùi Dĩ Nghiêu:?

Đông Hồ Cua Vương: Tôi muốn ở trong ký túc chơi game!

Perfect, Trần Thính thấy mình lấy cớ chơi game là hay nhất. Nếu Khốc ca chăm chỉ nghiêm cẩn phát hiện cậu là thanh niên nghiện game, có lẽ sẽ không còn thích cậu.

Quả nhiên Bùi Dĩ Nghiêu không nhắn tin tới nữa.

Trần Thính khẽ thở phào, nhưng lại thấy hơi do dự. Sờ sờ mũi, cầm sách lên đi học với Dương Thụ Lâm.

Mãi đến tối, Bùi Dĩ Nghiêu cũng không gửi tin đến. Dương Thụ Lâm rủ Trần Thính đi học tiếng Anh, Trần Thính từ chối. Cậu quyết định làm người trung thực, nằm trong ký túc xá chơi game.

Trần Thính không thích chơi game cần sử dụng nhiều kĩ năng, cho nên trước nay cậu chỉ chơi thể loại RPG. Cậu đã phá đảo game này rồi, nhưng trên bản đồ còn rất nhiều nhiệm vụ phụ có thể nhận, săn thú là vui nhất. Ngoài ra còn rất nhiều cổ mộ, kim tự tháp phục vụ nhu cần giải trí của người chơi.

(*) RPG (Role Playing Games): là dạng game người chơi sẽ nhập vai vào nhân vật trong game để chiến đấu theo lượt hoặc theo thời gian thực.

Vì thế Trần Thính quyết định, đêm nay sẽ thăm dò kim tự tháp!

Rèm cửa sổ Ok, Coca Ok, đèn pin Ok, đèn phòng Ok, đèn nhà vệ sinh Ok.

Trần Thính đăng nhập vào trò chơi, tiến vào khu vực mục tiêu, bò lên trên kim tự tháp tìm cửa đi vào, nhảy xuống, sau đó điên cuồng đốt đuốc.

Mộ quá tối, Trần Thính cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có thứ nhảy ra đánh mình. Cho nên chỉ cần nhìn thấy chậu than, cậu lập tức đốt lửa.

Trong mộ có một loại vật phẩm tên là đá lửa, khi tìm được 50 viên, người chơi có thể đến chỗ nhân sư ở tế đàn để đổi skin. Trần Thính thấy bộ skin đó rất đẹp, mũ choàng che mặt, trên bả vai, khuỷu tay có hình xăm phát sáng, super cool.

Mười phút sau, Trần Thính bị lạc trong mật đạo kim tự tháp.

Cậu biết ngay mà, cái mộ này vừa tối vừa đáng sợ, đã không có đèn thì chớ, lại còn có rắn nữa, tuy cũng khá nguy hiểm khiến người chơi thấy kích thích, nhưng bản đồ này đối với người mù đường như Trần Thính thì chẳng hay gì cả!

“Cốc, cốc!” Tiếng gõ cửa bất thình lình làm Trần Thính đang thăm dò nơi tối tăm giật mình. Tay cậu run lên, ấn nhầm phím, cây đuốc trong tay nhân vật rơi xuống.

Tức chết mất.

Cậu không nói một lời, cầm đèn pin trên bàn lên, dậm chân bịch bịch ra mở cửa: “Dương Thụ Lâm mày…..”

Ô, là Bùi Dĩ Nghiêu đang tán mình nè.

Bản edit chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn Trần Thính cầm đèn pin nhô đầu ra, mắt đảo qua phòng ký túc xá tối mù đằng sau, im lặng hai giây, hỏi: “Anh đang làm gì?”

Trần Thính: “…….. Trộm mộ.”

Bùi Dĩ Nghiêu không nói gì, nhấc chân vào phòng. Trần Thính đang muốn cản hắn, nhưng tấm thân bé nhỏ kia sao có thể ngăn nổi Bùi Dĩ Nghiêu, cậu bị tay của hắn choàng lấy, mang vào phòng.

“À ừm…… Tôi đang chơi game, tôi nói với cậu rồi mà.” Trần Thính nói đến hợp tình hợp lý.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn màn hình game liền hiểu ra. Người bình thường chơi game, cho dù là đi trộm mộ cũng sẽ không tắt hết đèn, kéo kín rèm cửa, còn chuẩn bị cả đèn pin.

Thì ra Trần Thính thật sự thích mấy thứ kinh dị.

Lần sau đi xem phim, hắn biết nên chọn phim gì rồi.

Trần Thính đứng sau Bùi Dĩ Nghiêu, nhỏ giọng lầu bầu: “Cậu tới làm gì?”

Bùi Dĩ Nghiêu đặt hộp sữa hạch đào lên bàn, xoay người ấn Trần Thính ngồi xuống, nói: “Tôi tới gặp anh.”

“Được rồi được rồi tôi biết rồi!” Trần Thính biết ngay mình không nên hỏi mà, dù sao hỏi qua hỏi lại vẫn là mấy câu “Tôi thích anh”, “Tôi muốn ngắm anh”.

“Ừm.”

Trần Thính không biết hắn “Ừm” cái gì, có vẻ Bùi Dĩ Nghiêu định ngồi đây lâu, vì thế cậu cũng chẳng mở đèn lên. Ít nhất trong bóng tối cậu sẽ không thấy rõ biểu cảm của Bùi Dĩ Nghiêu, như thế sẽ chẳng cần thấy xấu hổ nữa.

Nhưng năm phút sau, Trấn Thính liền hối hận.

Bóng tối tuy làm hai người không nhìn rõ mặt nhau, nhưng lại có thể nảy sinh nhiều yếu tố khác. Không khí mờ ám lan ra khắp phòng, nhiệt độ cơ thể nóng lên, Bùi Dĩ Nghiêu ở gần như vậy, hô hấp phả trên cổ cậu.

Giác quan vốn nhạy cảm, lúc này càng phóng đại.

Nhưng nếu bây giờ đi bật đèn thì lại không ổn lắm.

Trần Thính chỉ có thể căng da đầu chơi game, vốn không tìm được đường, hiện tại đầu óc càng không bình tĩnh suy nghĩ được, ở trong lăng mộ vòng tới vòng lui, vòng qua vòng lại vẫn không tìm ra manh mối.

Bỗng dưng bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, thậm chí Trần Thính còn cảm nhận được hầu kết của đối phương hơi rung.

“Cậu cười cái gì?” Trần Thính cảm thấy lông tóc dựng đứng, người này không phải bảo thích cậu hả? Kẻ lừa đảo sẽ bị đánh vỡ đầu.

Bùi Dĩ Nghiêu không giải thích, chỉ chủ động cúi người ôm lấy Trần Thính, vòng tay qua lưng người phía trước, đặt lên bàn tay đang cầm chuột của cậu, click trỏ chuột, di chuyển nhân vật đi theo hướng ngược lại.

“Chắc là đi đường này.”

Thanh âm trầm thấp gần kề lọt vào tai Trần Thính, cậu cảm thấy tai mình nóng bừng bừng. Ngực Bùi Dĩ Nghiêu, còn truyền đến tiếng tim đập vững vàng.

Mắt cậu thoáng nhìn góc màn hình sáng lên màu vàng, đầu óc nóng lên: “Tôi muốn cục đá kia, có thể thay skin.”

Bùi Dĩ Nghiêu nhẹ nhàng nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.