Thính Thính

Chương 3: Pardon



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ hai đi học, quả nhiên mọi sự chú ý đều dồn lên Chu Trình và Bùi Dĩ Nghiêu. Nhưng bạn học trong lớp Trần Thính vẫn quan tâm Trần Thính hơn, lúc nhàn rỗi liền vây quanh nói chuyện với cậu.

“Thính Thính, đừng để ý trên mạng nói gì.”

“Đúng vậy, Thính Thính, ai cần bọn họ care, chúng mình biết cậu tốt là được.”

“Nhưng việc của Tô Lạc và Chu Trình sao lại kéo cậu vào? Cậu quen bọn họ sao?”

Trần Thính kiên nhẫn nghe bạn trong lớp nói xong, cười khổ: “Thật ra đến tớ còn chẳng hiểu nữa là.”

Mọi người đau lòng không thôi, vội vàng an ủi vài câu.

Lúc này vừa lúc vào học, học sinh khoa khác đều tập trung trong phòng học lớn, nhất cử nhất động của Trần Thính đương nhiên không thể gạt người khác. Hơn nữa Trần Thính còn là nhân vật chính trong lời đồn, tuy Bùi Dĩ Nghiêu nổi thật nhưng hắn cũng đâu có ở đây. Cho nên khi cậu vừa bước vào phòng học, toàn bộ tầm mắt đều tập trung trên người cậu, dò xét đánh giá.

Trần Thính giữ nguyên hình tượng thỏ trắng nhỏ vô tội, chỉ có Dương Thụ Lâm biết, mổ con thỏ này ra có khi toàn màu đen.

Cứ như thế, Trần Thính bình yên vượt qua buổi sáng, mặc cho gió nổi tám hướng cũng không thổi đến cậu.

Buổi chiều là các môn chuyên ngành, Dương Thụ Lâm và đám con gái trong lớp bắt đầu bàn vụ dạ hội cuối tuần, lại hỏi Trần Thính: “Lần này đúng lúc sinh viên mới nhập học, là dạ hội đầu tiên sau đợt tập quân sự, mày muốn đi không?”

Dạ hội cuối tuần của đại học N có rất nhiều hoạt động đặc sắc, sinh viên các khoa đều có thể tham gia, mà dạ hội đầu tiên sau đợt tập quân sự là hoành tráng nhất.

Năm ngoái Trần Thính chỉ đi một lần, lần sau không đi nữa. Tận sâu trong tâm hồn cậu cảm thấy dạ hội đối với người chân ngắn như cậu, thật sự hổng có vui.

“Tao không đi đâu.” Trần Thính từ chối như mọi ngày.

“Chắc chắn Bùi Dĩ Nghiêu sẽ đi! Đây là truyền thống, chúng ta phải đi xem chứ, dù sao nhiều người như vậy, không nhất định phải khiêu vũ.” Dương Thụ Lâm thật sự muốn Trần Thính đi cùng, trong con mắt của cậu chàng, sinh hoạt của Trần Thính quá mức tẻ nhạt. Tuổi còn nhỏ, chỉ biết chăm chỉ học tập, không thì tự sát trong game.

Thế kỉ 21 rồi, vậy mà vẫn còn có người trong giờ học Triết không chơi điện thoại  ???

“Chúng ta vẫn nên bàn chút xem tiết ngôn ngữ điện ảnh hôm thứ tư nên diễn cái gì, không phải còn chưa quyết định sao?” Trần Thính lái nhanh sang chuyện khác, so với hoạt động xã giao của dạ hội, cậu cảm thấy biểu diễn trên lớp vẫn đáng lo hơn.

Giáo viên khoa tiếng Anh cực thích cho học sinh trên lớp tiến hành role play, lúc thì tự do phân nhóm, lúc thì rút thăm, nhưng đa số là phân theo ký túc xá.

Lớp 423 bọn cậu tổng cộng chỉ có ba nam, nếu phân theo ký túc xá, vậy chắc chắn thuộc một nhóm. Vì thế đôi lúc, không thể không có người đóng vai nữ.

Đám con gái trong lớp vô cùng thích cách chia này, gọi là — Ba thằng con trai một vở kịch.

Trần Thính từng diễn qua Hamlet, cũng diễn qua Alice, thậm chí còn cùng một thằng con trai lớp khác đọc mười bốn dòng thơ.

Nếu cho Trần Thính thêm một cơ hội, cậu nhất định sẽ chọn trường Đại học Nông nghiệp, con kế nghiệp cha, chứ không phải đến khoa tiếng Anh bỏ đi này.

Dương Thụ Lâm cùng Trần Thính đối lập, cậu chàng thuộc kiểu người thích biểu diễn, đối với những bài tập như này vô cùng thành thạo. Cậu chàng lâp tức hắng giọng, bộ dáng quý tộc, nói: “Tao bảo diễn vở < Kiêu hãnh và định kiến > mà, tao diễn Mr. Darcy.”

Thằng con trai cuối cùng trong lớp Ngô Ứng Văn lập tức nói: “Tao diễn Mr. Bingley.”

Trần Thính: “Tao diễn bố nữ chính.”

“Không, tình yêu à, ba người bọn họ không có cảnh diễn chung, cậu diễn Elizabeth đi. Hoặc là nhà Bannet có vài đứa con gái đấy, cậu tùy tiện chọn một vai.” Lớp trưởng Lâm Quyển nói, mọi người hay gọi là Quyển ca.

Trần Thính không từ chối, vì thế trải qua một phen thảo luận kịch liệt, ba tên thợ giày quyết định diễn cô con gái số một, cô con gái số hai và cô con gái số ba.

*Ba tên thợ giày lấy ý từ câu “Ba tên thợ giày hơn một ông Gia Cát Lượng”

Quả là tinh thần quý giá lưu truyền giữa đàn ông và đàn ông — Muốn chết thì cùng chết.

Nếu đã quyết định nội dung biểu diễn xong, ba thằng con trai đương nhiên phải tìm cơ hội tập luyện. Học hành bận bịu cái, Trần Thính tự nhiên ném tất cả lời đồn ra sau đầu, lời đồn cũng thật nhanh mà vứt bỏ cậu, bởi vì tên tuổi của Bùi Dĩ Nghiêu và Chu Trình thật sự quá vang dội.

Trần Thính vui vẻ hớn hở, nhưng mà cứ nhìn bộ đồ thể thao màu xanh lam lại phát rầu.

Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com

Ngày đó lúc từ Bùi gia trở về, dì Nguyễn cho cậu số của Bùi Dĩ Nghiêu, muốn để cậu trực tiếp đem quần áo trả lại cho hắn. Nhưng nếu lúc này Trần Thính đi tìm Bùi Dĩ Nghiêu, chắc chắn sẽ bị cuốn vào drama.

Lén đi?

Nhưng thế này giống yêu đương vụng trộm quá.

Buổi tối, Trần Thính nằm trên giường suy nghĩ nên nhắn tin cho Bùi Dĩ Nghiêu như thế nào, viết lại xóa, xóa lại viết, do dự.

Đến mười giờ tối, hai vị học bá cùng phòng rốt cuộc đã trở lại, một trước một sau, thở ngắn than dài: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát…..”

Trần Thính và Dương Thụ Lâm thò đầu từ hai bên giường ra, trăm miệng một lời hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Học bá cũng có chỗ khó của học bá, bởi vì nhà vật lý khổng lồ vĩnh viễn không thể bị đánh bại. Không như tiếng Anh, Trần Thính có thể bịa ra một đống “Luận bàn về ngôn ngữ”.

“Còn có thể là cái gì? Trên con đường khoa học này, đáng sợ nhất không phải những điều chưa được khám phá trong vũ trụ, không phải sinh mệnh ngắn ngủi, mà là hào quang của thiên tài!”

Thanh niên học bá mang mắt kính thật dày này tên Bách Dụ, là người từ ăn mặc hay là câu cửa miệng đều liên quan đến khoa học.

Người còn lại tên Giang Hải, cậu ta còn hợp Shakespeare hơn Trần Thính. Cậu ta một chân đứng trên ghế, kích động nói: “Từ hôm nay trở đi, hãy nhớ kỹ tên hắn, hán tên — Bùi Dĩ Nghiêu!”

Trần Thính và Dương Thụ Lâm nhìn nhau, không ngờ lại nghe được tên Bùi Dĩ Nghiêu từ miệng hai học bá cùng phòng chẳng bao giờ hóng drama.

Dương Thụ Lâm nhịn không được hỏi: “Bọn mày quen năm nhất à?”

“Gặp chỗ thầy giáo.” Bách Dụ đẩy đẩy kính mắt, nghi ngờ hỏi: “Bùi Dĩ Nghiêu nổi tiếng lắm sao?”

“Hai đứa chúng mày không nhìn mặt hắn sao?”

“Không, bọn tao dùng đôi mắt này để phát hiện chân lý!”

Giang Hải lời lẽ nghiêm trang, ánh mắt chính trực đến mức Dường Thụ Lâm không dám nói ra lý luận “Nhan sắc là chính nghĩa” đã được công nhận, đây tuyệt đối là thuốc độc với hai vị học bá này.

Qua một hồi lâu, Bách Dụ và Giang Hải rốt cuộc ngưng phê phán Bùi Dĩ Nghiêu, đánh răng rửa mặt đi ngủ. Trần Thính nhìn tin nhắn còn chưa gửi đi, cuối cùng vẫn lựa chọn xóa.

Chờ cuối tuần sau vậy.

Buổi biểu diễn hôm sau, nhóm ba tên thợ giày hoàn thành thuận lời. Hơn một năm này, Trần Thính đã quen giọng điệu của phu nhân nước Pháp, tiểu thư Anh quốc, còn có thể đối mặt với tiếng cười vang khắp lớp.

Về phần dạ hội cuối tuần, Trần Thính vốn không định đi, nhưng Hội học sinh phụ trách khâu bài trí sân khấu thiếu người, liền gọi Trần Thính đến hỗ trợ.

Hồi năm nhất Trần Thính làm trong ban tuyên truyền của Hội học sinh, Hội có quy định, mọi người lên năm hai có thể lựa chọn ở hoặc ra khỏi Hội. Muốn thăng cấp thì ở lại, còn nếu không muốn thì có thể tự rời khỏi Hội, nhường vị trí cho sinh viên năm nhất.

Trần Thính lười như vậy, đương nhiên chọn an toàn rút lui. Vốn lúc đầu mục đích báo danh là hóng drama, kết quả mấy người đi cùng cậu không được vào, còn cậu thì trúng tuyển.

Trưởng ban tuyên truyền năm nay học năm ba, ngày trước rất chiếu cố Trần Thính, cho nên cậu đương nhiên muốn đến giúp.

Hôm dạ hội, sáng sớm Trần Thính đã có mặt. Trưởng ban Thái Đạc đã ở bên trong, nhìn thấy Trần Thính cực kỳ vui vẻ: “Đến rồi à, học kỳ này ngoại trừ ngày khai giảng thì chẳng gặp chú lần nào.”

Trần Thính ngượng ngùng cười cười, nhìn lướt qua hội trường trống không, hỏi: “Sao có mỗi mình trưởng ban vậy?”

Thái Đạc nhún vai: “Anh tới sớm, những người khác còn chưa tới.”

Trần Thính cũng không hỏi nữa, cùng Thái Đạc làm việc trước. Thái Đạc vẫn rất chiếu cố cậu, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cậu cũng không để cậu làm việc nặng, bảo cậu bơm bóng bay.

Ban ngày, Trần Thính bơm bóng bay tới sống không còn gì luyến tiếc, lúc nghỉ ngơi thì lướt vòng bạn bè trên weibo, còn thấy Dương Thụ Lâm vui vẻ ra ngoài uốn tóc.

YSL: Hôm nay sẽ như này [ Hình ảnh ]

Trần Thính trái lương tâm like cho cậu chàng một cái, sau đó vừa tiếp tục ngồi bơm bóng, vừa xem mọi người làm việc. Mọi người xung quanh cũng đang nhìn cậu, dù sao ngồi một mình chuyên chú bơm bóng bay đến mông cũng không thèm dịch, quả là hiếm thấy.

“Người đó là Trần Thính?”

“Đúng là cậu ấy, tôi nói không sai phải không, trông thật đáng yêu mà!”

“Aww cậu xem cái đầu xoăn, cái mặt phính phính kia kìa!”

“Chụp ảnh chụp ảnh chụp ảnh, mau chụp ảnh….”

Mọi tiếng xì xào không làm Trần Thính để tâm, nhưng nhìn người đang đi về phía cậu, cậu lại không thể làm lơ, bởi vì đối phương rõ ràng đến tìm cậu.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.” Người tới vào thẳng vấn đề.

Âm thanh thảo luận lại nổi lên:

“Sao Chu Trình lại tới? Cậu ta không phải người ban học tập sao?”

“Vô nghĩa, tới tìm Trần Thính kìa! Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt!”

“Đệch, hóa ra tin đấy là có thật!”

“Tôi còn tưởng rằng hồi trước là tin fake, chẳng lẽ Tô Lạc thật sự tỏ tình với Trần Thính?!”

“…..”

“Học trưởng có việc gì sao?” Trần Thính như không biết mục đích đến của Chu Trình, ngửa đầu không rõ nguyên do nhìn hắn, tiếp tục bơm bóng bay trong tay.

Chu Trình nhíu mày: “Nói chuyện ở đây không tiện.”

Trần Thính nhìn trái nhìn phải: “Tôi thấy đâu có gì không tiện.”

Chu Trình không chắc Trần Thính có đang giả ngu không, có lẽ do ánh mắt cậu nhìn quá vô tội, lớn lên lại đáng yêu, cho nên lúc đầu hắn cũng không cho rằng tin tức là do Trần Thính truyền ra.

Nhưng Tô Lạc lại kiên quyết phủ nhận, cô hẳn sẽ không nói dối.

Nghĩ đến đây, Chu Trình đè thấp giọng hỏi: “Chuyện ngày đó có phải cậu truyền ra không? Sao lại làm vậy?”

“Bùm!” Vừa dứt lời, bóng bay trong tay nổ, dọa Chu Trình giật mình. Hắn lập tức nhìn về phía Trần Thính, hoài nghi cậu cố ý, nhưng Trần Thính cười cười xin lỗi làm hắn phân vân.

“Xin lỗi học trưởng, vừa mới thất thần.”

“Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“Không phải tôi.”

Trần Thính cầm lấy quả bóng mới tiếp tục bơm.

“Thật sự không phải cậu?” Chu Trình dò hỏi.

“Tôi được lợi gì sao?” Trần Thính suýt nữa không kiềm chế được, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chu Trình. Lời đồn vốn đã lắng xuống, đa số mọi người đều nghĩ chuyện của cậu với Tô Lạc chỉ là tin đồn, kết quả Chu Trình lại tới, khẳng định tin đồn là sự thật.

Chu Trình dừng một lát, dường như trong lòng có đáp án, nhưng không nói, sắc mặt không được tốt mà cảnh cáo: “Chuyện này dừng ở đây, tôi không muốn truy cứu thêm, chỉ là nói rõ với cậu, sau này đừng nhắc đến.”

Trần Thính: “Pardon?”

Chu Trình hít sâu một hơi: “Tôi nói…..”

Trần Thính: “Nói con mẹ anh.”

————-

Tác giả có lời muốn nói:

Thính Thính: Không phải cậu ta bị ngu chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.