Trần Thính nắm lấy bàn tay Bùi Dĩ Nghiêu chìa ra, nhảy qua cửa sổ, vững vàng tiếp đất đứng cạnh hắn. Cảm giác này hơi lạ kì, bởi từ nhỏ đến lớn cậu luôn là bé ngoan, đây là lần đầu tiên làm chuyện này.
Bùi Dĩ Nghiêu ngựa quen đường cũ, cầm tay cậu bước qua bụi cây, chạy tới cổng trường.
“Chúng ta đi đâu đây?” Trần Thính thấy kích thích vô cùng, hai người bọn cậu rõ ràng quang minh chính đại đi trên đường, lại mơ hồ có cảm giác — bỏ trốn theo trai.
Bùi Dĩ Nghiêu: “Đi hóng gió.”
Trần Thính vội nói: “Để tôi nhắn cho Dương Thụ Lâm đã, không thì nó lại đi tìm.”
Nghe vậy, Bùi Dĩ Nghiêu đứng lại. Trần Thính gửi vội một tin nhắn, cho nên bỏ trốn theo trai đã trở thành “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.”
*Một tích của Trung Quốc thời Tây Hán, ý chỉ đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi.
Khi chạy ra cổng trường, Trần Thính phát hiện Hứa Nhất Minh cũng ở đây.
“Ơi, Thính ca!” Hứa Nhất Minh mặc quần áo bảo hộ dành cho người đi motor, cơ mà nhìn như đang mặc đồ bó người vậy, người khác nhìn vào có khi tưởng cậu ta nửa đêm chạy đi đua xe.
Trần Thính mỉm cười chào hỏi, đang định hỏi cậu đi một mình hay gì, thì thấy Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay với Hứa Nhất Minh: “Chìa khóa.”
Hứa Nhất Minh lập tức ném chìa khóa xe qua: “Em nể mặt Thính ca mới cho mượn đấy nhé, mai nhớ mang xe tới trả đấy! Em vừa bảo dưỡng xong.”
“Cậu đi được rồi.” Bùi Dĩ Nghiêu không chút lưu tình.
“Huhuhu, Thính ca anh xem anh ấy kìa, đúng là cái đồ không có tình người…….. À không, cái đồ có vợ quên cha!” Hứa Nhất Minh ỷ vào Trần Thính đang ở đây, lời nào cũng nói ra được, nhảy xuống xe, chạy ba bước thật xa, rất sợ bị Bùi Dĩ Nghiêu đá.
Trần Thính buồn cười, làm bộ chắn phía trước Bùi Dĩ Nghiêu, chống lưng cho Hứa Nhất Minh.
Bùi Dĩ Nghiêu lạnh mặt nhưng không giận, ai bảo Thính Thính là vợ hắn cơ. Bùi Dĩ Nghiêu ngồi lên xe cắm chìa khóa vào ổ, đưa mũ bảo hiểm treo trên tay lái cho Trần Thính: “Đừng để ý tới nó, đi thôi.”
Trần Thính không nhúc nhích: “Sao mũ lại màu hồng vậy?”
Chẳng lẽ Bùi Dĩ Nghiêu cuồng màu hồng?
“Em đẹp.” Bùi Dĩ Nghiêu động tác nhanh nhẹn giúp cậu gỡ sừng hươu xuống rồi đội mũ bảo hiểm lên, một sợi tóc quăn nghịch ngợm chui ra.
Trần Thính vừa nhét nó vào mũ vừa nghĩ, ý của Bùi Dĩ Nghiêu là mình đẹp, hay là mình mặc màu hồng đẹp thế?
Hứa Nhất Minh cảm thấy thế nào cũng đẹp, mắt mình đúng tinh tường luôn. Đợt này Nghiêu ca lại nợ mình, lời to rồi.
Bùi Dĩ Nghiêu sao biết được tính toán trong đầu của cậu em họ Hứa, vì thế không nói hai lời lai Trần Thính phóng đi, để lại một mình Hứa Nhất Minh đứng trong gió lạnh hít bụi.
Sinh viên đi lại ở cổng trường tò mò đánh giá Hứa Nhất Minh, còn tưởng cậu là người của tiệm sửa xe. Dù sao trong ấn tượng mọi người, chiếc xe kia là của Bùi Dĩ Nghiêu.
Còn Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính, mọi người không phải đã quen rồi à? Ba ngày mà không dính lấy nhau mới có vấn đề.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
10 rưỡi tối, xe cộ trên đường ít hẳn đi.
Động cơ phân khối lớn kiêu ngạo phát ra tiếng gầm rú. Trần Thính nhìn cảnh vật xung quanh tụt lại phía sau với tốc độ cao, vòng tay ôm chặt eo Bùi Dĩ Nghiêu, mặt dán sát vào lưng hắn, quên cả hỏi Bùi Dĩ Nghiêu đang đi đâu.
Cuộc sống như một hồi lưu lạc, không có điểm dừng.
Khi chiếc motor chạy nhanh tới nỗi ánh đèn dọc đường tạo thành dải sáng lớn, Bùi Dĩ Nghiêu bỗng dừng lại, chân dài gạt nhẹ chân chống xe, cách mũ bảo hiểm sờ đầu Trần Thính nói: “Em ở đây chờ nhé, tôi quay lại ngay.”
Trần Thính chưa kịp gật đầu, hắn đã xoay người đi mất rồi, cậu đành ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi.
Vài người qua đường tò mò nhìn cậu nam sinh đội mũ bảo hiểm hồng phấn ngồi trên chiếc phân khối màu đen, bởi dáng ngồi của cậu khá ngố nên họ bật ra vài tiếng cười khẽ.
Trần Thính nghe thấy nhưng chẳng để tâm, chiếc xe này không có thùng dụng cụ để dựa, mà cậu vẫn duy trì tư thế ngồi ở phía sau nên cơ thể không tự chủ được dướn về đằng trước.
Dịch, dịch, lại dịch về phía trước chút nữa, thử nhón chân, Trần Thính thấy ngón chân mình chạm đất thì vui vẻ toe toét.
Loại xe cool ngầu hút mắt như này luôn có lực hấp dẫn không kìm chế được với cánh đàn ông, Trần Thính không ngoại lệ. Cậu ngẩng đầu nhìn hướng Bùi Dĩ Nghiêu rời đi, thầm nghĩ hắn vẫn chưa quay lại, vì vậy thử nắm tay lái.
“Viu——“
Cậu tự lồng tiếng luôn.
Thôi, vẫn nên nghiêm túc chút.
Trần Thính ngồi thẳng lại, đung đưa hai chân chờ Bùi Dĩ Nghiêu về. Đêm tháng mười rất lạnh, tuy cậu mặc áo len lại mặc thêm cả hoodie, nhưng vẫn không kìm được mà run người.
Không biết qua bao lâu, Bùi Dĩ Nghiêu đã trở lại.
Hắn vội vàng chạy tới, tay cầm một cái khăn quàng cổ màu xám, quàng cho Trần Thính. Ngoài khăn quàng cổ, hắn còn móc đôi găng tay thỏ bông trong túi ra, cưỡng ép đeo vào bàn tay thịt nhỏ không cho Trần Thính phản kháng.
“Không nhúc nhích được đây nè.” Trần Thính bị khăn quàng cổ bọc kín mít, cứng ngắc giống như người máy nhỏ.
“Vẫn ôm tôi được là ổn rồi.” Bùi Dĩ Nghiêu lại lấy cốc trà sữa nóng hổi từ trong túi nilong ra, cắm ống hút đưa tới bên miệng Trần Thính.
Hắn đã hồn nhiên nói thế. Trần Thính trợn trừng mắt cũng vô dụng, đành buông thả bản thân, hé miệng hút trà sữa.
Bọn họ một người đứng bên xe dỗ uống, một người ngồi trên xe hút trân châu sùn sụt, ỷ vào bóng đêm mà không coi ai ra gì.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn chóp mũi ửng đỏ cùng đôi môi chu ra của Trần Thính, chẳng cần uống trà sữa, trong miệng cũng thấy ngọt ngào. Mắt nhìn xuống hai chân vung vẩy của Trần Thính, tim cũng lắc lư theo.
Chẳng bao lâu sau, Trần Thính dừng uống, tay bị bọc như cái màn thầu đẩy cốc trà sữa về phía Bùi Dĩ Nghiêu: “Cậu không uống hả?”
“Tôi không thích uống.” Lời này của Bùi Dĩ Nghiêu là thật, hắn không thích uống, cũng không thấy lạnh, nhìn Trần Thính uống là đủ rồi. Vì vậy Trần Thính lại bị dỗ uống nốt nửa cốc còn lại, không cẩn thận ợ một cái.
Cậu ngớ cả người.
Dạo này hình tượng có hơi failed, cậu thầm nhủ.
Bùi Dĩ Nghiêu không biết tâm tư bé xíu xiu của cậu, vứt cốc vào thùng rác, ngồi lên xe nói với Trần Thính: “Ôm chặt vào tôi nào.”
Trần Thính nghe lời làm theo, hai tay đan vào nhau để trước bụng hắn, Bùi Dĩ Nghiêu cúi đầu là thấy ngay cái tai hồng nhạt của thỏ con. Cũng may hắn vẫn nhớ rõ cách điều khiển xe an toàn, một đường ổn định đi về phía trước, kiên quyết không tăng tốc.
Trần Thính dần díu mắt lại.
Khăn quàng cổ, găng tay và trà sữa giữ cho cơ thể cậu ấm áp, hơn nữa còn có Bùi Dĩ Nghiêu làm chỗ dựa, nên cậu an tâm lắm luôn.
Đang nửa tỉnh nửa mê, ánh đèn ập vào tầm mắt khiến cậu choàng tỉnh. Cậu ngắm nghía phong cảnh xung quanh, ngửi thấy hương vị dòng sông quen thuộc thì biết ngay mình đang ở đâu.
Thì ra Khốc ca cũng biết lãng mạn, nửa đêm đưa người ta lên cầu ngắm sông Trường Giang.
Nhưng hắn không đỗ xe lại, vì lãng mạn mà vi phạm luật giao thông thì không được, là sinh viên gương mẫu thời hiện đại, cho dù tranh thủ đêm dài cũng không được phép lách luật.
Đối với Trần Thính, được ngồi sau xe bạn trai tận hưởng gió sông, ngắm ánh đèn hắt xuống hai bên bờ sông lộng lẫy như sao trời đã rất tuyệt rồi.
Bà Vương ở cách vách mỗi lần thấy cậu về nhà đều hỏi có đi ngắm Trường Giang chưa. Khi đi lễ chùa cùng hội chị em phụ nữ, bà cũng đã từng ngắm, và đến giờ vẫn chưa thể quên vẻ lung linh của dòng sông.
Trong phim cũng có cảnh này, hai nhân vật chính ngồi motor hoặc lái ô tô trên cây cầu lớn. Những ngôi sao như rơi vào lòng sông, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước đan vào nhau, vẻ đẹp thiên nhiên khiến con người phải động lòng.
Lúc này, người ngồi phía sau nên mở rộng đôi tay, ôm lấy gió đêm.
Trần Thính cũng làm thế, nhưng cậu vẫn cẩn thận chú ý an toàn, cơ thể dính sát vào lưng Bùi Dĩ Nghiêu, chỉ mở cánh tay ra, nom như chú chim non đang học bay vỗ cánh phành phạch.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn cậu múa may qua gương chiếu hậu, không nhịn được cười.
Giờ đã quá nửa đêm, Bùi Dĩ Nghiêu không muốn đưa Trần Thính về ký túc xá chút nào, bây giờ quả thật đã muộn, vì vậy hắn quyết định đưa cậu về biệt thư trên núi. Nhưng Trần Thính không chịu, nói: “Giờ đã trễ thế này, chú và dì chắc đã ngủ rồi, làm gì có ai nửa đêm còn ra mắt bố người yêu?”
Không phải ra mắt, là về nhà. Trong lòng Bùi Dĩ Nghiêu yên lặng sửa lại cho đúng.
Trần Thính hơi căng thẳng, bây giờ cậu đã ở bên Bùi Dĩ Nghiêu rồi, lúc gặp chú Bùi cùng dì Nguyễn tâm tình cũng khác. Đã thế đó còn là nhà của Bùi Dĩ Nghiêu, thể nào cậu cũng phải ngủ chung giường với hắn.
“Chúng ta có thể nói nhỏ chút.” Bùi Dĩ Nghiêu nói.
‘Thế cũng không được.” Trần Thính lắc đầu, trong đầu chợt nghĩ ra: “Ký túc xá đóng cửa, nhưng khách sạn chắc chẵn vẫn mở, chúng ta có thể ở khách sạn.”
“Được.”
Chỉ cần đi cùng Trần Thính, Bùi Dĩ Nghiêu ở đâu cũng được.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Chẳng bao lâu sau Trần Thính đã thấy hối hận, đang yêu đương mà vào khách sạn thuê phòng thì có khác gì về nhà nhau ngủ đâu. Nhưng mà lỡ nói ra rồi sao rút lại được.
“Cho một phòng.”
Trần Thính bịt khăn quàng cổ che mặt, núp sau lưng Bùi Dĩ Nghiêu làm bộ mình không tồn tại. Nhưng sao Trần Thính trốn được, bởi vì thuê phòng yêu cầu phải có chứng minh thư của cả hai người.
Chị gái phục vụ mỉm cười: “Phòng đơn đã hết rồi, chỗ chúng tôi chỉ còn phòng giường đôi thôi, hai người có thể ở chứ?”
Bùi Dĩ Nghiêu thong thả đi đằng sau, chăm chú nhìn phần tai lộ ra ngoài khăn quàng cổ của cậu. Lên tới phòng, hắn không tiến vào mà đưa túi cho Trần Thính, nói: “Tôi tới cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, em tắm trước đi, mệt thì cứ ngủ trước, biết chưa?”
“Cậu đi mua gì?” Trần Thính vừa nãy cảm thấy căng thẳng, bây giờ không ngờ được Bùi Dĩ Nghiêu sẽ ném cậu ở khách sạn một mình.
“Đồ cần thiết.” Bùi Dĩ Nghiêu không giải thích nhiều, dặn dò cậu đừng ra cửa lại lần nữa rồi mới quay người đi.
Trần Thính nhìn bóng dáng Bùi Dĩ Nghiêu, bắt đầu tự kỷ — Đồ cần thiết? Đồ cần thiết nào? Đồ cần thiết của các cặp yêu nhau khi vào khách sạn là gì nhỉ? Còn có thể là thứ gì?
Cái đệch.
Quả này chơi lớn rồi.
Làm sao bây giờ?
Trần Thính cứng đờ người đóng cửa lại, chậm như rùa đi vào trong phòng, nhìn giường lớn mà ba người nằm chung vẫn thoải mãi, cả người đóng đinh tại chỗ, mặt dại ra.
Không được không được không được……..
Cậu đi qua đi lại, chốc lát ngồi trên giường, chốc lát lại đứng cạnh cửa sổ xem Bùi Dĩ Nghiêu quay lại chưa, mặt nóng ran dán trên cửa kính lạnh để lại vệt mờ.
Rối rắm lúc lâu, Trần Thính liên tục tự an ủi bản thân.
Không sao cả, giờ không làm thì sớm muộn cũng làm thôi. Vì vậy Trần Thính trưng bản mặt “Chúng sinh từ bi” bước vào phòng tắm, mười phút sau mới nhận ra — cậu không có quần lót để thay.
Bùi Dĩ Nghiêu ở cửa hàng tiện lợi mua quần lót mới, lại mua thêm lẩu tự sôi cùng ít đồ ăn vặt, đang chuẩn bị tính tiền, mắt liếc qua mấy chiếc hộp nhỏ xếp cạnh quầy thu ngân.
Bây giờ Trần Thính đang làm gì nhỉ? Hắn nhịn không được mà tưởng tượng.
Trần Thính ngồi trong phòng tắm tự hỏi cuộc đời, mãi tới khi Bùi Dĩ Nghiêu về rồi, cậu cũng chưa ra ngoài, ngược lại còn tiện tay giặt sạch quần lót. Không có quần lót mặc thì đời người không hoàn chỉnh được, đặc biệt là lúc ở chung phòng với bạn trai.
Mất quần lót, cũng như mất đi thứ quan trọng của cuộc đời mình.
“Cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Dĩ Nghiêu nói: “Tôi về rồi, đồ cá nhân của em tôi để cạnh bồn rửa mặt.”
Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, cũng may hai người cách nhau một cái mành. Trần Thính nghe tiếng bước chân đi ra ngoài mới lặng lẽ nhô đầu ra, nhìn đồ trên bồn rửa mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra đồ cần thiết mà Bùi Dĩ Nghiêu nói chính là cái này, hiểu làm cậu ấy rồi.
Đều tại Dương Thụ Lâm, ngày thường toàn xem mấy thứ không trong sáng, làm cậu đen tối theo.
“Tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.” Trần Thính mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, ra vẻ bình tĩnh bước ra từ phòng tắm.
Bùi Dĩ Nghiêu ngồi trên sô pha, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu một cái, chỉ vào hộp lẩu tự sôi trên bàn, rồi đi nhanh vào phòng tắm.
Thấy chưa, quả nhiên Khốc ca không có cái ý đồ kia.
Trần Thính bê hộp lẩu ngồi trên giường hết ăn lại ăn, mãi mới chịu suy nghĩ sang vấn đề khác — Chẳng nhẽ Bùi Dĩ Nghiêu muốn nuôi mình như nuôi heo hả?