Thính Thính

Chương 4: Thính Thính bùng nổ



Chu Trình cảm thấy như mình vừa chứng kiến một màn lật mặt nhanh như cắt. Một giây trước, Trần Thính đáng yêu trong truyền thuyết còn đang chửi bậy, giây tiếp theo, khi có người lại gần, cậu lại cúi đầu bơm bóng bay, nom như một đứa nhỏ bị bắt nạt.

Người đi tới kia còn bênh vực cậu, vẻ mặt khó chịu trừng mắt với hắn: “Chu Trình, cậu tìm Thính Thính nhà chúng tôi có việc gì? Có việc thì ăn nói cho đàng hoàng, đây cũng không phải sân chơi nhà cậu.”

Chu Trình tức không có chỗ xả, cơn giận này nuốt xuống cũng không trôi, cứ như bị viêm họng. Những người khác trong Ban tuyên truyền cũng tới, dựng lên tư thế đánh hội đồng.

Hắn không có cách nào, đành phải hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Một thành viên trong Ban tuyên truyền ghét bỏ giơ ngón giữa: “Chảnh chó.”

Thái Đạc quan tâm hỏi Trần Thính: “Cậu ta không bắt nạt chú chứ?”

Trần Thính cười cười: “Không có, cảm ơn Trưởng ban.”

“Lần sau cậu ta còn tìm chú gây sự thì cứ gọi anh.” Thái Đạc vừa dứt lời, những thành viên trong Ban tuyên truyền quen Trần Thính cũng sôi nổi, tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.

Có người không nhịn được hỏi: “Chuyện đó…. là thật sao?”

Lúc này, Trần Thính không đứng ngoài cuộc nữa, nghiêm túc nói: “Không phải, nhưng cậu ta cho rằng tớ là người truyền tin ra.”

Mọi người không nghi ngờ lời của Trần Thính, thanh niên thích sống ẩn không chủ động tìm sẽ không xuất hiện như Trần Thính, trưởng ban đề cử cậu còn từ chối, sao có thể vì muốn được chú ý mà tung tin đồn.

Chắc não Chu Trình bị úng nước.

Lúc này, Dương Thụ Lâm vừa đi làm tóc về, nghe chuyện Chu Trình đến gây sự với Trần Thính, giận tím người.

“Ngày mai tao sẽ viết một bài đăng trên báo trường, vạch trần bộ mặt ngu ngốc của thằng ấy! Viết cả bản tiếng Anh, tao làm nó tức chết!”

Trần Thính dở khóc dở cười: “Mày không sợ bị trưởng ban mày đập nát đầu sao?”

Dương Thụ Lâm theo bản năng run lên, nhưng vẫn có cốt khí mà nén nhịn: “Làm sao thế được, song ngữ Anh Trung phong cách vờ lờ! Dám coi thường bọn mình, ông đây cáu, tao qua phòng bên nhờ mấy đứa ban Nhật, Pháp, Nga, dùng e-nờ thứ tiếng mắng chết cmn! Cho nó nổi danh nhất đại học N!”

Chu Trình đang đi trên đường bỗng rùng mình một cái.

Ở hội trường, mọi người nghe Dương Thụ Lâm cười nói vui vẻ, bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Dương Thụ Lâm cũng ở lại giúp, thuận tiện ăn chực cơm luôn.

7 giờ tối, dạ hội chính thức bắt đầu.

Dương Thụ Lâm tập trung với đám bạn trong đoàn phóng viên, chuẩn bị làm bài viết chuyên mục.

Trần Thính cũng chưa định về, liền hỏi Thái Đạc mượn thẻ staff, đứng ở một góc gần khu đồ uống, cầm cốc nước chanh giết thời gian.

Trên sân khấu có người thổi Saxophone, nhạc Jazz chậm rãi đu đưa dưới ánh đèn mở ảo.

Nháy mắt, tiếng nhạc trở nên sôi động, đánh vỡ không khí lúc tỏ lúc mờ.

“Ái….” Nữ sinh mặc váy dài không cẩn thận giẫm lên chân bạn nhảy, mặt đỏ bừng. Tay chơi Saxophone nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt xấu xa.

Các sinh viên mới phần lớn vẫn rụt rè, đứng ở hội trường náo nhiệt như vậy, bị không khí vui vẻ thúc giục, lúc này mới đánh bạo hòa vào đại dương sôi động.

Kỳ thật, Trần Thính cũng thích cảnh tượng như vậy, tâm hướng chốn tĩnh lặng, thân ở nơi phồn hoa. Đặc biệt là cảm giác khi đứng một bên quan sát, người ở bên trong, lại không ở bên trong, ngay cả tiếng ồn ào náo nhiệt cũng trở nên cực kỳ hay, cực kỳ tuyệt vời.

“Áaaa mau nhìn, góc canh này thật sự rất tuyệt, kết cấu ánh sáng này, năm sau giải nhiếp ảnh sẽ thuộc về tao!” Trong góc bên kia, Dương Thụ Lâm đắc ý chém gió cùng đám bạn.

“Ờ, rồi sao, mày chụp có ích gì, cái bọn tao muốn là tin hot, tin hot!”

“Bùi Dĩ Nghiêu tới không? Sao tao không thấy cậu ta?”

“Chắc không phải cậu ta không tới chứ….”

“Không thể nào? Không phải bảo nhờ người đi tìm cậu ta sao?

“…..”

Dương Thụ Lâm có dự cảm đêm nay Bùi Dĩ Nghiêu nhất định sẽ đến. Nghĩ vậy, cậu chàng lấy điện thoại ra mở nhóm “Toàn thành ăn gà” trên Wechat, mười ngón tay gõ như bay gửi đi tin nhắn.

YSL: Bùi Dĩ Nghiêu đến chỗ nào rồi? Hỡi những người bạn của tôi, có ai thấy cậu ta không?

Đại Bản Đông Bắc: Nhà ăn phía Bắc không có.

Cư Sĩ Tam Vô: Nửa giờ trước có người thấy cậu ta ở tiệm cà phê chỗ thư viện! Ban nữ sinh chúng tớ tận mắt nhìn thấy, học đệ đi mua cà phê.

YSL: Cẩu ca Cẩu ca, triệu hồi Cẩu ca!

Cẩu ca: Đây.

YSL: Anh đang ở đâu?

Cẩu ca: Đằng sau mày.

Dương Thụ Lâm quay đầu, sợ tới mức suýt quăng camera đi: “Cẩu ca, anh đi không phát ra âm thanh à!”

Cẩu ca, tên Cẩu Nghệ, đội trưởng đoàn phóng viên, nghiêm khắc, không nói nhiều, nhìn vào trong đám đông: “Tô Lạc.”

“What?” Dương Thụ Lâm quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Lạc mặc một thân váy dài, bởi vì trong đám đông đó, quả thật cô nàng nhìn chói mắt nhất. Cái váy kia như bầu trời sao, dưới ánh đèn hội trường cực kỳ lộng lẫy.

So sánh với cô, nhóm em gái khóa dưới trở nên nhạt nhòa hẳn.

“Vụ kia điều tra ra rồi, là một người bạn cùng phòng Tô Lạc truyền ra.” Cẩu ca khoanh tay, vừa nói cái liền làm người ta hết hồn.

“Cẩu ca đỉnh vl!” Dương Thụ Lâm không ngờ anh thật sự tra được, không hổ danh đội trưởng đội chó săn…. À không, là đội trưởng đội phóng viên. Kế tiếp, Dương Thụ Lâm ngoái đầu ra sau, hỏi: “Cô ta cố ý hay là lỡ miệng?”

Cẩu Nghệ nhún nhún vai, không nói chuyện.

Dương Thụ Lâm nháy mắt tưởng tượng vô số chuyện yêu hận dây dưa, đúng lúc này, Tô Lạc thấy Trần Thính đang đứng dựa trong góc, cười với cậu, cũng không đi qua.

Tiếng xôn xao từ phía sau truyền đến — Chu Trình tới rồi.

Dương Thụ Lâm trợn to mắt nhìn hai người, theo bản năng nắm chặt cánh tay Cẩu Nghệ: “Cẩu ca Cẩu ca, xảy ra chuyện gì đây?!”

Cẩu Nghệ trợn trắng mắt: “Muốn đem mọi chuyện đè xuống.”

Dương Thụ Lâm lập tức hiểu rõ.

Bản edit chỉ có tại wattpad Hải Đường Lê Hoa và haiduonglehoa.wordpress.com

Chu Trình gần đây khá đen, đầu tiên là tỏ tình thất bại, danh hiệu giáo thảo cũng bị đoạt, chưa đầy hai ngày bị cà khịa không ít — Ai bảo trước kia thằng cha này không biết điều?

Tô Lạc nhìn như không bị ảnh hưởng gì, nhưng người đem tin truyền ra ngoài lại chính là bạn cùng phòng của cô nàng, mà hình tượng của cô là nữ thần hoàn mỹ, nhân duyên tốt đẹp, e là không thể chấp nhận chút tì vết nào.

Như vậy nếu Tô Lạc và Chu Trình bên nhau, tin đồn kia sẽ tự biến mất. Không có chuyện Chu Trình bị từ chối, không có chuyện Tô Lạc tỏ tình, có chỉ là bọn họ lưỡng tình tương duyệt.

Còn người thứ ba trong câu chuyện này thì sao? Chỉ chừa lại sự xấu hổ.

Quả nhiên, lúc Tô Lạc khoác tay Chu Trình, bốn phía vang lên tiếng bàn luận làm Dương Thụ Lâm nhíu mày.

“Quào, tôi nói rồi mà, Tô Lạc sao có thể thích Trần Thính được?”

“Đẹp trai đi với xinh gái mới xứng đôi….”

“Chắc Trần Thính tưởng sẽ được nổi tiếng ấy nhể, làm nhiều trò vậy sao không làm hotboy mạng đi? Bây giờ không phải đang mốt loại con trai này à ha ha ha….”

“Nói bé thôi, Trần Thính cũng ở đây đấy!”

“Cậu ta cũng ở đây? Đâu cơ đâu cơ?”

“…..”

Dương Thụ Lâm không nhịn được nữa, lập tức đứng ra cãi nhau với họ, nhưng cậu chàng vừa mới bước được hai bước, liền thấy ánh mắt Trần Thính từ đối diện liếc qua.

Nụ cười quen thuộc kia, làm lòng Dương Thụ Lâm lộp bộp — Toang rồi toang rồi, Thính Thính bật mode bùng nổ.

Nhưng cậu chàng lại thấy hưng phấn, suy nghĩ chợt lóe, nhắn cho Trần Thính chuyện bạn cùng phòng Tô Lạc.

Trần Thính ở xa gật gật đầu với cậu chàng, Cẩu Nghệ nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Thính.

Lúc này, Trần Thính chậm rãi từ trong góc tối đi ra, thoải mái đứng trước mắt mọi người, cậu mặc một chiếc áo dài tay màu trắng gạo cùng quần jean rách, so với những người tới tham gia vũ hội khác, thật sự quá mức tùy ý.

Trong ấn tượng Cẩu Nghệ, Trần Thính chính là người như vậy, cậu lớn lên rõ ràng trông rất nhí nhảnh, lúc nào cũng thấy cười, lại mang khuôn mặt đáng yêu, nhìn ngoan ngoãn như thế, nhưng cách hành sự lại lộ ra sự trầm ổn cùng trưởng thành.

Hiện tại…. Cậu định làm gì đây?

Cẩu Nghệ thấy rất tò mò, nhìn chằm chằm Trần Thính như thấy tin hot trên mạng.

Xung quanh dần im lặng, Trần Thính lập tức bước đến trước mặt Chu Trình và Tô Lạc, không ngừng nhìn qua nhìn lại hai người họ. Ánh mặt cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người họ, nói: “Tôi biết có một số người cho rằng tin đồn là tôi truyền ra, mục đích đơn giản là muốn được chú ý, sự xuất hiện của hai người là chứng cứ rõ nhất.”

Miệng Tô Lạc giật giật, dường như muốn nói gì đó, Trần Thính lại ngắt lời: “Nhưng tôi có một thắc mắc, nếu hai người đã ở bên nhau, vì sao không bác bỏ lời đồn?”

Ánh mắt trong trẻo mà nghiêm túc như mũi tên nhọn, xuất hiện từ khuôn mặt đáng yêu Trần Thính, nhìn hết sức đau lòng.

Chu Trình biến sắc, nhưng Trần Thính căn bản không cho hắn cơ hội trả lời, tiếp tục ngắt: “Còn có, kiếm fame phải làm như này.”

Dứt lời, Trần Thính dứt khoát xoay người đi về phía sân khấu.

Sắc mặt Chu Trình càng ngày càng đen, hắn định tiến lên ngăn cậu, lại bị Cẩu Nghệ chắn lại. Trong vài giây ngắn ngủi này, Trần Thính đã chạy tới trước mặt một bạn gần sân khấu, hỏi: “Có thể cho mình mượn dây cột tóc của bạn không?”

Đối phương ngẩn người, nhưng vẫn nhanh chóng tháo dây cột tóc xuống đưa cho cậu.

Sau đó Trần Thính lại mượn các bạn học khác một cái nhẫn bạc hoa văn hình sói kiểu cổ, một cái khuyên tai màu đen.

Cậu lưu loát đeo nhẫn cùng khuyên tai, trùm chiếc băng đô thể thao sọc trắng đen lên đầu, vén tóc mai, để lộ tai ra, sau đó khom lưng tùy tiện xé quần jean rách thêm.

Sân khấu gần ngay trước mắt.

Trần Thính chống một tay ở cạnh sân khấu, mượn lực nhẹ nhàng nhảy lên, mà giờ khắc này, tất cả nhìn đến ngây người. Chính Dương Thụ Lâm cũng không đoán ra Trần Thính sẽ làm vậy.

Chờ đến khi Trần Thính ngồi xuống trước dàn trống, cầm dùi trống gõ âm đầu tiên, toàn trường đã lặng ngắt như tờ.

Chẳng lẽ cậu ta muốn chơi trống Jazz?

Chu Trình nắm chặt tay, nháy mắt hiểu ra lời nói vừa nãy của cậu — Kiếm fame không phải làm như vậy, vậy thì làm như nào?

Giống như bây giờ sao?

“Cạch, cạch.” Trần Thính tìm cảm xúc, giơ dùi trống lên cao đánh vào nhau như biểu thị màn cuồng phong sau đó. Ánh đèn sân khấu tập trung trên người cậu, thiếu niên mang dây cột tóc bớt đi vài phần đáng yêu non nớt, thêm vào mười phần anh khí, như bước ra từ trong truyện tranh.

Nháy mắt tiếp theo, tiếng trống bạo liệt làm da đầu mọi người tê dại. Như mưa rền gió dữ, thế không thể đỡ, mỗi lần cậu vung dùi, khuyên tại màu đen lắc nhẹ lại lộng lẫy, ngón tay đeo nhẫn sói lại càng cuồng dã.

“Thính Thính! Thính Thính!” Dương Thụ Lâm hưng phấn cực độ.

Mọi người trong hội trường đều lâm vào trạng thái điên cuồng, đặc biệt là đám con gái, ánh mắt phát sáng nhìn Trần Thính. Các chị em nhìn thấy gì đây, đây là đứa nhỏ đáng yêu của chúng ta sao?!!!!

Đây rõ ràng là bạn trai trong mơ!!!

Tô Lạc cái gì mà Tô Lạc, bạn trai trong mơ là của chúng ta!!!

Đám đông kích động vây quanh sân khấu, chật như nêm cối, Chu Trình cùng Tô Lạc bởi vì khoảng cách gần sân khấu, vì vậy bị kẹt trong đám người, không thể thoát thân.

Chưa bao giờ họ khao khát được thoát khỏi mọi người thế này.

Kiếm fame? Trần Thính đã dùng hành động thực tế nói cho bọn họ, cái gì mới gọi là kiếm fame. Cậu nhẹ nhàng liền có thể làm được, có điên mới mất công đi lan tin vớ vẩn!

Càng nhìn, sắc mặt hai người càng đen, càng muốn rời đi.

Nhưng Dương Thụ Lâm xấu xa lại đứng phía sau bọn họ, cậu chàng cùng đám người trong đoàn phóng viên chặn hết đường lui, rất nhanh, tay trống Thính Thính bùng nổ đã hạ xuống nốt cuối cùng, kết thúc màn biểu diễn.

Khán giả chìm đắm trong tiếng trống thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Trần Thính đứng lên đi đến bên cạnh sân khấu, nửa ngồi xổm nhìn về phía Chu Trình Tô Lạc trong đám người, khoảng cách gần gũi làm mọi người có thể nghe thấy tiếng thở dốc hơi hỗn loạn của cậu, trên trán cậu thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

Cậu cười cười, khóe miệng cong cong: “Hai vị, lời đồn không thể tin, học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng về phía trước.”

———-

Lời tác giả:

Thính Thính: Dạy mi làm người.

——–

Lời editor:

Tiểu Thính Thính uy vũ nhất!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.