Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 17



Đêm đã khuya.

Ánh đèn đường bàng bạc hắc vào từ cửa sổ khiến trong phòng tăng thêm vài phần kỳ dị.

Trên giường, hai thân thể trẻ đang dây dưa kịch liệt.

Tiết Minh Dương sít sao đè lấy vai Chân Mạch, phần eo động mạnh về phía trước, kịch liệt thôi đụng.

Hai tay Chân Mạch gắt gao túm chặt drap giường, đầu ngưỡng về phía sau, ngã vào gối đầu, kìm lòng không được mà rên rỉ: “Anh … nhẹ thôi … chậm một chút … A … “

Tiết Minh Dương thở hổn hển như trâu, trong đêm tối nhìn chăm chú hắn, không chỉ không giảm bớt lực mà còn nỗ lực làm mạnh hơn nữa. Trên mặt y mồ hôi rơi xuống ngực Chân Mạch, khiến người ta như bị thiêu đốt trong dục hỏa.

Bọn họ đã làm thật lâu thật lâu rồi. Từ khi bắt đầu vào cửa, Tiết Minh Dương liền đẩy hắn vào tường, một bên hôn hắn một bên xé rách y phục hắn. Sức của Chân Mạch cũng nương theo những cái hôn của y mà cấp tốc dâng lên. Hắn vừa thoát y phục vừa kéo y vào phòng ngủ.

Ngã một cú ra giường, hai người tựa như hai con mãnh thú cắn xé nhau. Bọn họ tha thiết ôm nhau, lăn lăn lộn lộn, đọ sức. Tiết Minh Dương mở to con mắt bị dục hỏa cùng cồn thiêu đốt đến đỏ bừng, áp lên người Chân Mạch. Sau đó hai gối dùng sức, mở hai chân hắn ra, đem lưỡi dao sắc bén nóng bỏng của y đâm vào thân thể hắn.

Trong đêm tối, hình như có một ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt chuyển động trong thân thể Chân Mạch, vô hưu vô chỉ. Hắn cảm thấy đau nhức cực kỳ rồi lại cảm thấy đau đến cam tâm. Cảm giác tựa như ngọn lửa thiêu rụi bình nguyên mãnh liệt đốt cháy da thịt hắn, tiến vào huyết quản hắn, chảy khắp cả thân thể. Cuối cùng đánh ào vào ý nghĩ của hắn, tung toé vạn vạn hoa lửa.

Hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận chính bản thân trong đêm tối. Hắn nhìn bản thân giữa thống khổ cùng sung sướng mà dần dần bị thiêu thành tro tàn.

—————–

Hừng đông, chiến hỏa rốt cục dẹp loạn.

Hai người tắm rửa sạch sẽ, mệt mỏi rã rời mà ngã vào trên giường, lấy chăn phủ giường trùm lên thân thể xích lõa của hai người.

Tiết Minh Dương móc ra điếu thuốc lá, đốt lên rồi đưa đến bên mép Chân Mạch: “Này, hút một hơi.”

Chân Mạch liền há miệng cắn, hút một hơi thật sâu.

Tiết Minh Dương cầm lại điếu thuốc, tự mình hút. Hắn vẫn nhìn không khí mà đờ ra, tư tự một lúc sau mới trở về chỗ cũ, một lát mới khẽ cười nói: “Thật đã ghiền.”

Chân Mạch mỉm cười, lại từ từ nhắm hai mắt không nói chuyện.

Tiết Minh Dương đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, ôn hòa mà nói: “Em biết không? Một hành động cực kỳ kinh ngạc của em mà khu thương mại Thiên Đô của anh tổn thất hơn 10.000.000 đó.”

Chân Mạch không khí lực nhúc nhích nữa, miễn cưỡng nói: “Nhân tại giang hồ, sao tránh khỏi trúng đao? Đến tột cùng là trúng mấy đao còn phải xem công lực cao bao nhiêu. Tôi đã nói qua rồi, sách lược đó thật sự không phải đối phó anh, chỉ là cạnh tranh thương nghiệp, hợp tình hợp lý, hợp quy củ. Là các anh quá mức khinh địch, không có đáp lại kịp thời, sau đó ứng biến không thoả đáng, mới tạo thành tổn thất thế này. Sao lại có thể giận chó đánh mèo? Hai năm qua, khu thương mại Thiên Đô của anh tự cho là lão đại dẫn đầu, vẫn không có chí tiến thủ, bị nhân tài mới xuất hiện cướp lấy thời cơ, cho dù không có tôi, cũng sẽ có người khác.”

Tiết Minh Dương nghe xong, nhất thời cũng cảm thấy đung đúng. Y xoay người qua, nằm đè lên người Chân Mạch, thân thiết cười nói: “Em thực sự là nhất châm kiến huyết mà, nói đúng cực kỳ. Thẳng thắn mà nói, mấy thứ này anh cũng hiểu. Thế nhưng anh là công ty thể chế quốc doanh, nhiều tai to mặt lớn, không chỉ đầu óc xơ cứng, còn thích quản đầu quản đuôi, rất nhiều biện pháp muốn thực hiện mà không thể thực hiện. Nếu không, em chuyển công ty đi, lại đây giúp anh. Kỳ thực, em làm ở plaza đó cũng không làm chức gì lớn đúng không? Bên kia ba nhà hùn vốn, đều phái tâm phúc tới cả, nhân sự phức tạp, lục đục với nhau, em là nhân viên đi vào bằng thông báo tuyển dụng, chỉ sợ cũng như cô dâu trẻ mới về thôi, bà mẹ chồng thì khủng khiếp, bắt chẹt, đãi ngộ cũng không cao, làm việc không vui vẻ gì, cần gì phải cố?”

Chân Mạch nở nụ cười: “Anh nói cứ như có gián điệp trong plaza ấy, nói rõ ràng như thế. Đi sang công ty khác không phải chuyện gì lớn, dù sao tôi chỉ là làm công. Thế nhưng, một là gần nhất công ty một mực thăng chức, tăng lương cho tôi. Nếu như tôi đi lúc này, thực sự không có lý do hợp lý. Hai là tôi có nguyên tắc của mình, không làm công cho bạn giường.”

“Bạn giường cái gì chứ?” Tiết Minh Dương hung hăng dụi đầu thuốc vào gạt tàn trên tủ đầu giường rồi lập tức ôm chặt lấy hắn, thanh âm trở nên thành khẩn ôn hòa cực kỳ. “Chúng ta làm tình nhân đi?”

Chân Mạch nghe vậy, mở mắt, nương ánh sáng nhạt của đèn đường nhìn y, hơn nửa ngày, mới bình tĩnh mà hỏi thăm: “Bạn sàng, tình nhân, có cái gì khác nhau?”

“Đương nhiên là khác nhau, một cái hữu tình, một cái vô tình.” Tiết Minh Dương cúi đầu hôn hắn. “Anh không thích Chân Mạch vô tình. Anh thích em cứ như vậy, nhiệt tình, có sức sống, cùng anh dây dưa không rõ.”

Chân Mạch hôn đáp lại y, lãnh tĩnh nói: “Trên tay anh có nhẫn kết hôn. Anh đã có vợ rồi phải không?”

“Ừ.” Tiết Minh Dương hôn hôn cổ hắn, vành tai hắn, hời hợt nói. “Chuyện đó không có gì quan hệ gì. Vợ anh không ở chỗ này, con trai thì ở nhà trẻ nội trú, cuối tuần mới về nhà, dù có về thì cũng là mẹ anh chăm, không quấy rầy được chúng ta.”

Trong đêm tối, Chân Mạch lạnh lùng cười khẽ.

Tiết Minh Dương tỉ mỉ hôn lên da thịt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Được không? Chân Mạch, làm tình nhân của anh đi.”

Chân Mạch kêu nhẹ theo những nụ hôn của y nhưng vẫn không trả lời.

Tiết Minh Dương ngẩng đầu lên, ôn nhu đi vào thân thể hắn, chậm rãi thôi tống, nhưng con mắt vẫn nhìn gương mặt hắn.

Chân Mạch hưởng thụ khoái cảm ba động ấy, mỉm cười với y.

Tiết Minh Dương lập tức kích động, đè xuống đè xuống, ôm lấy hắn: “Em xem chúng ta hài hòa, vui sướng khi ở bên nhau thế nào nè.”

“Uhm.” Chân Mạch vươn tay ôm y, cười nói. “Cho nên tình dục thì có thể, còn tình yêu thì đừng nói. Tôi không tin nó.”

Tiết Minh Dương mỉm cười hướng dẫn: “Có một số việc hẳn là thử tin tưởng đấy, em sao không thử một lần?”

Chân Mạch cười nói: “Đại ca, thạch tín cũng có thể thử một lần sao?”

Tiết Minh Dương vừa nghe thế, nhịn không được cười ra tiếng. Y âm thầm quyết định chủ ý, lúc này không cần phải nhiều lời nữa, lập tức phát động một trận tiến công mãnh liệt nữa.

Chân Mạch theo đuổi khoái cảm bản thân, rất nhanh rất nhanh liền bị cuốn vào phong ba tình dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.