Tiểu Tướng quân mà ta liều mạng cứu về, đưa ta ra công đường chỉ để hủy hôn với ta.
Hắn mắng ta tâm tư độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, khen ngợi nàng ta dịu dàng hiền hậu lương thiện.
Mà ta mất hết mặt mũi, không có ai muốn cưới, đành phải gả cho nịnh thần có tiếng xấu, Hoắc Chương.
Ngày xuất giá, hắt chợt một mình một ngựa chạy tới cướp hôn, nói bằng lòng nạp ta làm thiếp.
Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Con hàng này mà cũng xứng để nàng nhớ nhung nhiều năm à?”
Sau này, tiểu Tướng quân quỳ bên váy ta, bi thương cầu xin ta nhận hắn, cho dù chỉ làm nhỏ thôi.
Bình luận truyện