Thịnh Vu - Điềm Tửu Nhưỡng Tuyết Lê

Chương 5: Hết



[END]
Cuộc chiến giữa Thái hậu và Hoàng thượng càng thêm nghiêm trọng, Hoắc Chương dặn dò ta mấy ngày gần đây ít đi ra ngoài.
Ta đến hẻm Tiêu Vĩ một chuyến, sau khi cứu được người phụ nữ mất máu vì khó sinh thì đóng cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng Vệ Sách lại sai người đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có ba chữ:
“Lý Oánh Oánh.”
Lý Oánh Oánh là một cô bé ở hẻm Tiêu Vĩ, bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi.
Em ấy là đồ đệ đầu tiên ta thu nhận, chữ của em ấy cũng là ta dạy cho.
Chữ viết trên đó có chút méo mó, vừa nhìn là biết của em ấy.
Gã sai vặt truyền lời nói: “Tiểu Tướng quân nói, Lý cô nương đang ở trong tay ngài ấy, nếu Hoắc phu nhân muốn cứu mạng cô ấy thì cứu tiểu Tướng quân trước rồi nói.”
“Đúng rồi, tiểu Tướng quân còn nói, nếu ngài ấy chết thì ngài ấy sẽ không để bụng việc kéo theo cả hẻm Tiêu Vĩ chôn cùng đâu. Mấy tên dân đen mà thôi, ai mà để ý. Dù sao Thái hậu cũng họ Vệ mà.”
Vệ Sách này thật là vô sỉ, uổng công mang danh tiểu Tướng quân.
Ta đành phải cắn răng đi đến Vệ phủ một chuyến.
Vệ Sách yếu ớt nằm trên giường, đã không có cách nào đứng dậy đi lại được nữa.
Nhìn thấy ta đến, hắn nở nụ cười vô cùng ác ý: “Thịnh Vu, xem ra ta vẫn rất hiểu cô.”
Ta đòi người, hắn không chịu giao ra.
“Ta giấu đi rồi, cô cứu ta, ta sẽ giao người.”
Ta khoanh tay lặng lẽ nhìn hắn: “Giao người cho ta trước, không giao ta không cứu.”
Ta nhất định chịu nhượng bộ, sau một phen giằng co, Vệ Sách hạ mặt mũi: “Có thể để cô gặp nàng ta, nhưng người nhất định phải ở Vệ gia.”
“Được.”
Lúc Lý Oánh Oánh được đưa tới trước mặt ta, cô bé xưa tay đáng yêu hoạt bát lại ỉu xìu giống như cà tím phơi sương.
“Chị ơi, có phải em gây thêm phiền toái cho chị rồi không?”
Em ấy lúng túng: “Em vốn đang yên đang lành ở trong hẻm, đột nhiên bị người ta trói lại đưa đi.”
Ta nhẹ nhàng sờ đầu em: “Là chị làm liên lụy đến em.”
Cô bé dẩu môi, khóc lên: “Em chỉ sợ gây thêm chuyện cho chị thôi.”
Vệ Sách ở bên cạnh yếu ớt nhìn, đột nhiên cảm khái: “A Vu, lâu lắm rồi nàng không dịu dàng nói chuyện với ta như vậy.”
Ta thu tầm mắt lại: “Ngươi cũng xứng à?”
Vệ Sách muốn giữ người lại trong Vệ phủ làm thẻ cược, ta đồng ý, nhưng cũng đưa ra yêu cầu của ta.
“Để em ấy ở phòng khách tốt nhất trong nhà ngươi, tuyệt đối không được khắt khe chi phí ăn mặc. Ngoài ra, nhớ để em ấy và em gái ngươi cùng nhau vào học đường.”
Vệ Sách nhíu mày, không vui nói: “A Vu nàng nhớ cho rõ, bây giờ nàng ta là con tin, có con tin nào sống tốt như vậy không?”
“Vệ Sách ngươi nhớ cho rõ, mạng của ngươi nằm trong tay ta. Ngươi cảm thấy có cái gì quan trọng hơn mạng của ngươi không?”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Được.”
Ban ngày ta sẽ đến Vệ phủ châm cứu chữa bệnh cho hắn. Mấy ngày liên tục, thân thể hắn đã tốt lên rất nhiều.
“Sao không thấy thứ muội của ta?”
Vệ Sách đã có chút tinh thần, có thể ăn ít cháo canh bổ.
“Bị tổ mẫu nhốt trong phòng chứa củi rồi.” Hắn không hề lo lắng: “Cưới nàng ta rồi mới yết được, tư tưởng của nàng ta và ta khác nhau hoàn toàn, ta đang suy xét viết cho nàng ta một phong hưu thư.”
Ta không nhiều lời, tiếp tục châm cứu cho Vệ Sách.
Hắn tự cho rằng thân thể đã tốt lên, sắc mặt của Vệ lão phu nhân cũng vui mừng.
Nhưng bọn họ không biết, việc châm cứu này chỉ có thể nhất thời ngăn chặn độc trong người Vệ Sách thôi. Bên trong hắn đã hoàn toàn trống rỗng, chưa đến một tháng hắn sẽ như cây củi khô, càng thêm đau đớn.
Lý Oánh Oánh ở Vệ phủ một khoảng thời gian, được nuôi đến mức tròn trịa đầy đặn.
Em nhỏ giọng hỏi ta: “Chị ơi, chừng nào thì em có thể về nhà?”
Em tưởng em đang làm khách ở Vệ gia.
“Đợi thêm chút nữa, sẽ nhanh thôi.”
Ta đang chờ, chờ ngày Thái hậu rớt đài.
*
Ta đi đến Vệ gia chữa bệnh cho Vệ Sách giống như thường ngày.
Vệ Sách dựa vào gối, đột nhiên gọi ta.
“A Vu.”
Ta không đáp lại hắn, hắn cũng không để ý, hỏi ta: “Nàng có biết vì sao lúc trước ta chê nàng quá cường thế không?”
Ta ngây ra nhìn hắn: “Không có hứng thú.”
Hắn lại tự mình nói: “Vì đích mẫu của ta cũng rất cường thế.”
“Ta là thứ tử, quá rõ ràng, con thứ xuất sống không dễ dàng. Cho nên ta luôn cảm thấy, Doãn Sở và ta mới cùng một loại người. Mà nàng thì cao cao tại thượng.”
“Cuối cùng ta không nhịn được mà nghĩ, nếu như nàng làm thiếp, vậy thì sẽ hoàn toàn trở thành cùng một loại người với ta. Như vậy thì chúng ta sẽ ngang hàng với nhau.”
“Ta yêu nàng nên mới muốn rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta.”
Ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nói gì vậy?
Vì yêu ta, cho nên hủy hôn với ta, hủy danh dự của ta, để ta làm thiếp.
Hắn không thể nhìn thấy ta tiến về phía trước, chỉ muốn kéo ta vào vũng bùn, cúi đầu xưng thần với hắn.
Đây không phải là yêu, đây chỉ là cái cớ cho việc hắn thỏa mãn dục vọng kiểm soát của bản thân mà thôi.
Ta chưa kịp nói chuyện thì hắn bỗng dưng bắt lấy hai tay ta.
“A Vu, tình cảm nhiều năm như vậy không thể nào mất đi trong một sớm một chiều được. Nàng vẫn còn có ý với ta, đúng không?”
Thật sự khiến người ta buồn nôn.
Ta thật sự không nhịn được, cho hắn một bạt tai.
Hắn bị ta đánh đến mức nghiêng đầu, dấu năm ngón tay chợt xuất hiện trên má phải.
“Thịnh Vu!”
Vệ Sách muốn lên tiếng, đột nhiên một mũi tên bắn thẳng tới, trúng bả vai trái của hắn.
Vệ Sách bị đau, rên lên một tiếng che vết thương lại, sau đó nhìn thấy Hoắc Chương bước đến.
“Thứ gì vậy, sao không biết ngại mà nói lời này làm bẩn tai phu nhân của ta?”
Chàng phong trần mệt mỏi, trên áo giáp vẫn còn vết máu đỏ tươi.
Nói xong thì quay đầu, cười với ta: “A Vu, chúng ta thắng rồi.”
Hoàng thượng và Thái hậu đã tranh quyền nhiều này, cuối cùng hôm nay cũng đã có kết quả.
Thái hậu bị trọng binh bao vây, tự biết đại thế đã mất, trả quyền lại cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng lương thiện, không trừng phạt Hoắc gia, những thế gia đi theo Thái hậu như Vệ gia quá nặng. chỉ nhốt bọn họ lại trong phủ.
Đương nhiên, trong số đó không bao gồm Hoắc Chương.
Hắn đã chia nhà ở riêng, lại có công phò trợ vua, Hoàng thượng khen thưởng còn không kịp đây.
*
Ta không còn châm cứu cho Vệ Sách nữa, thân thể của hắn đã suy kiệt đến tận cùng.
Tính toán thời gian thì hắn chỉ có thể sống nhiều nhất là ba tháng nữa, hơn nữa sẽ sống rất đau khổ.
Nhưng trên thực tế, thời gian hắn kéo dài hơi tàn còn chưa tới một tháng.
Vệ gia cho rằng bất hạnh xảy ra sau khi cưới thứ muội, bèn phát tiết hết sự bất mãn lên người thứ muội.
Cha ta vẫn luôn không coi trọng con gái, đương nhiên cũng mặc kệ.
Thứ muội khổ không thể tả, một ngày nọ đã bỏ độc vào cơm tối của người Vệ gia.
Ngoại trừ Vệ Sách, tất cả mọi người đều ăn bữa cơm đó.
Vào lúc Vệ Sách đang mê man, thứ muội lại thả một mồi lửa, thiêu sống hắn.
Chỉ là thế lửa quá lớn, bản thân nó cũng táng thân nơi biển lửa.
Lúc ta đang giảng bài cho các cô gái ở hẻm Tiêu Vĩ thì đã nói cho bọn họ biết việc này.
Lý Oánh Oánh có chút tiếc nuối, vỗ vào miệng: “Đồ ăn ở Vệ gia ngon lắm đó.”
Một cô gái khác trừng mắt nhìn em một cái: “Ăn ăn ăn, sao chị chỉ biết đến ăn thôi vậy?”
Em ấy ôm lấy cánh tay ta, ngửa đầu hỏi ta.
“Chị ơi, trong đồ ăn đó bỏ độc gì vậy? Lợi hại thế?”
Suy nghĩ một lúc, cô bé còn nói:
“Không đúng, chị ơi. Vệ gia chỉ có vào chứ không có ra, nàng ta sao lại lấy được thuốc độc lợi hại như vậy?”
Ta cười không nói.
Ánh chiều tà le lói, lại có cơn mưa nhỏ rơi tí tách.
Hoắc Chương cầm một cây dù trúc tía đi từ cuối hẻm đến.
“A Vu, nên tan học về nhà rồi.”
Ta nắm tay chàng, cùng chàng giẫm lên nước về nhà.
Trên đường gặp người qua lại đi về nhà, lúc bọn họ nhìn thấy Hoắc Chương thì không còn tránh như tránh tà giống lúc trước nữa.
Cũng không còn chỉ trỏ mắng Hoắc Chương là gian thần nữa.
Nỗ lực vì giang sơn thái bình của chàng sẽ được người khác nhìn thấy từng chút một.
Mà ta thì bắt rễ trên đường phố, truyền dạy y đạo, cũng hy vọng thái bình thịnh thế.
— HẾT —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.