Bữa tiệc gia đình vốn vui vẻ lại đột ngột kết thúc như vậy, bên ngoài mưa gió không ngừng gào thét, trời tối đen.
Sau khi xác nhận sẽ không có chuyện gì xảy ra thêm nữa, mới đi gặp Dung Trí Dật.
Dung Trí Dật không gào thét, cũng không ôm bình uống rượu, mà yên lặng
ngồi trên sofa, thấy anh vào, chỉ tự trào nói: "Bây giờ cô ấy nhất định
đang hận em tới chết".
Anh thấy Dung Trí Dật lúc này trưởng thành hơn rất nhiều, so với bộ dạng khóc lóc thê thảm khi chuyện mới xảy ra, như biến thành một người khác
hẳn. Anh cũng thấy mệt mỏi, nhưng có cảm giác con người được trưởng
thành hơn sau sóng gió, cúi người ngồi xuống sofa, chậm rãi nói: "Cũng
rất hận tôi".
Dung Trí Dật ngẩn ra hai giây, rồi thở dài thườn thượt: "Cô ấy hận anh là vì yêu, còn hận em là vì hận".
Anh cố gắng ép mình phải thả lỏng tâm trạng, thở dài chân thành nói:
"Nếu cô ấy yêu tôi, thì dù cô ấy có hận thế nào tôi cũng chấp nhận
được".
Dung Trí Dật ngước mắt nhìn anh.
Anh không định nói tiếp về chuyện này, mà chuyển đề tài bảo: "Lâm Khải
Sương đang ở bên cô ấy. Chú cũng biết con người cô ấy, nhìn thì như
rất có chủ kiến, thực ra ngoài chút kiên trì cố chấp ra, những chuyện
khác rất dễ bị người khác thuyết phục. Cô ấy không phải không hiểu
chuyện, chỉ là nhất thời khó chấp nhận được nhiều như thế, đợi cô ấy
bình tĩnh lại, cô ấy sẽ hiểu".
Dung Trí Dật ngẩn người nhìn anh, rồi u ám đáp: "Cô ấy là một người
sống, không giống với việc làm ăn của anh, anh hiểu quá rõ về cô ấy như
thế, cô ấy không thích cảm giác ấy đâu".
Đến lúc này rồi anh cũng không né tránh, mà bất lực nói: "Đương nhiên
tôi cũng không muốn lúc nào cũng phải phân tích cô ấy, nếu tôi có lựa
chọn tốt hơn, hoặc nói cách khác, nếu cô ấy yêu tôi như tôi yêu cô ấy,
tôi nhất định sẽ cho cô ấy một khung trời rộng rãi hơn để tự do sải
cánh, nhưng tôi không dám". Anh nói xong, dừng lại, chăm chú nhìn Dung Trí Dật: "Tôi không dám để cô ấy tự do, giống như người thả diều, tôi
sợ khi tôi lơ đễnh, cô ấy sẽ bị gió cuốn đi, không biết bay về nơi nào".
Dung Trí Dật thấy buồn, mũi cay cay, cúi đầu xuống lại giơ tay lên lau
nước mắt, sau đó nhìn anh: "Anh ba, anh yêu cô ấy, yêu thàm rồi".
Anh cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố cười: "Đúng thế, hai anh em chúng ta đều thảm trong tay chị em họ".
Dung Trí Dật miễn cưỡng cười một cái, im lặng nửa phút, mới nói: "Em đang muốn chính thức nói lời xin lỗi cô ấy".
Anh khẽ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đừng vội quá, đợi tâm trạng cô ấy ổn định rồi tính".
Chờ cho tâm trạng Hạng Mĩ Cảnh ổn định trở lại không phải chuyện khó,
nhưng sau khi ổn định rồi anh sẽ phải đối mặt với tình hình thế nào, anh rất khó đoán biết, vì vậy đến lúc đó đành hỏi Lâm Khải Sương. Kết quả nhận được không biết xấu hay tốt, anh quyết định sáng sớm tới thăm cô.
Anh tự nhận mình không phải người quá chi tiết, nhưng càng ngày càng bận tâm tới chuyện của cô, Lâm Khải Sương xuống đi mua thuốc cảm, anh đã
chuẩn bị sẵn rồi, đang cầm trên tay, còn cả cháo trắng vừa nấu xong.
Lâm Khải Sương không ngờ Dung Trí Hằng lại đến sớm như thế, thậm chí còn mang rất nhiều đồ giống như những người đàn ông bình thường khác, anh
vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Dung Trí Hằng không nói nhiều, cảm ơn Lâm Khải Sương, ý nói anh ta không cần phải vất vả lo cho Hạng Mĩ Cảnh nữa, anh có thể lo được.
Lâm Khải Sương hoang mang, khi hiểu ra chuyện gì, DungTrí Hằng đã đi
lướt qua anh, vào thang máy. Anh quay lại nhìn theo bóng Dung Trí Hằng mà thẫn thờ, bất giác thở dài hai tiếng.
Cơn giông bão tối qua giờ biến thành mưa phùn, sắc trời sáng dần lên,
màu trắng xen lẫn màu xanh, thỉnh thoảng điểm chút mây đen, gió lạnh
thổi từng hồi, trên đường có vài ba người đi bộ và một chiếc Volvo vừa
tắt máy.
Lâm Khải Sương lại thở dài, vốn định coi như không nhìn thấy, nhưng vừa
đi về bên trái một bước, lại dừng lại lắc đầu liên tục, cuối cùng đi
thẳng về phía chiếc Volvo, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Trong xe nồng nặc mùi khói thuốc, mùi thuốc này lẽ ra không nên xuất
hiện trong chiếc xe của người ưa sạch sẽ như Phương Tuân Kiệm.
Lâm Khải Sương cũng không chịu nổi, ho khụ khụ hai tiếng, rồi nhanh
chóng hạ cửa sổ xe xuống, gió thốc vào, khiến người bên trong thấy lạnh.
Phương Tuân Kiệm không để ý chuyện đó, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, giọng anh khản đặc khiến người ta nghe mà khó chịu, anh hỏi Lâm Khải Suông:
"Cô ấy tỉnh rồi à?".
Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Phương Tuân Kiệm từ từ trượt xuống,
nói: "Tối qua dầm mưa như thế, cũng chẳng chịu uống thuốc cảm trước".
Lâm Khải Sương nhìn anh một cái, cố gắng nói bằng thái độ nhẹ nhàng hết
sức có thể: "Giờ tôi có cảm giác mình bị lừa dối, nếu được lựa chọn, tôi thà chẳng biết gì cả, các anh ai yêu ai, ai không thể ở bên ai, tôi đều không muốn biết. Bình thường tôi đối phó với việc trong công ty đã
rất mệt rồi, sóng gió trong chuyện tình cảm, tôi không muốn gặp phải
nữa. Tôi lớn ruổi rồi, không chịu được giày vò, càng không chịu được
đau khổ".
Nụ cười khổ trên môi Phương Tuân Kiệm cứng lại, anh đưa tay móc thuốc,
Lâm Khải Sương ngăn lại, nghiêm túc nói: "A Kiệm, anh hãy tha cho cô
ấy".
Bàn tay bị Lâm Khải Sương giữ của Phương Tuân Kiệm run lẩy bẩy. Anh
vẫn cầm bao thuốc, rút một điếu ra, rồi lập cập châm lửa, đặt điếu thuốc lên môi hít một hơi. Anh hít rất sâu, khói thuốc thốc thẳng vào phổi, anh ho dữ dội, nước mắt trào ra.
Lâm Khải Sương buồn bã, nhưng cũng đành lấy dũng khí nói tiếp: "Cô ấy
hết lần này tới lần khác đều chọn cách rời xa anh, lẽ nào anh không hiểu hay sao? Để cô ấy phải nhìn thấy anh vì cô ấy mà thất bại, thậm chí
rơi xuống vực sâu vạn trượng, không có cơ hội trèo lên, điều này còn tàn nhẫn hơn giết cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy rất hiểu anh, thậm chí hiểu anh
hơn cả bản thân anh, vì vậy cô ấy biết rõ anh cần gì, cũng biết rõ nếu
anh không đạt được tâm nguyện, dù hai người ở bên nhau, thì anh cũng sẽ
không vui cả đời. Cô ấy đau lòng, buồn bã, nhưng vẫn còn sức để dũng
cảm đi yêu người khác, người khác cũng sẽ yêu cô ấy như anh, cho cô ấy
một tương lai vững chắc. Ai cũng nói trung nghĩa khó vẹn đôi đường,
thực ra những chuyện khó vẹn đôi đường quá nhiều. Bao nhiêu năm nay
anh đều không gặp may mắn, biêt đâu sau lần buông tay này, tất cả sẽ
tươi sáng hơn".
Phương Tuân Kiệm lại hít một hơi thuốc thật sâu nữa, lặng lẽ hỏi: "Cô ấy bảo anh nói với tôi những điều này?".
Lâm Khải Sương nhớ lại chuyện tối qua, trái tim như bị trăm ngàn con
muỗi cắn, nhưng cuối cùng anh đành nói: "Dung Trí Hằng đang ở trên nhà,
cho dù hôm nay cô ấy không tha thứ cho anh ta, thì qua năm ba ngày, chắc chắn sẽ tha thứ. Nếu anh lại bốc đồng, sẽ chỉ khiến cuộc sống về sau
của cô ấy buồn bã hơn thôi. Vẫn câu nói ấy, cô ấy không thể chọn anh,
nếu anh thật sự muốn cô ấy vui, đang đi trên con đường nào thì hãy tiếp
tục đi trên con đường ấy, bởi vì nhìn thấy sự thành công của anh, đối
với cô ấy là sự viên mãn".
Vài ba giọt mưa nhỏ không biết từ khi nào biến thành cơn mưa lớn, tuôn
xối xả, đập lộp cộp vào thành xa, phát ra những tiếng động chói tai.
Mùi khói thuốc trong xe tan rất nhanh, chỉ còn lại hơi lạnh và người đàn ông nước mắt giàn giụa.
Người cảnh sát giao thông tận tuỵ tới gõ cửa nhắc nhở không được đỗ xe trên đường này.
Phương Tuân Kiệm khởi động xe, rồi lao vào màn mưa.
Anh thật sự ghét trời mưa.
Hơn một năm nay, mỗi lần mưa, anh đều nhớ tới đêm cuối cùng họ ở trên
hòn đảo nhỏ. Khi ấy trời đột nhiên mưa rất to, họ không có ô, cô bèn
kéo tay anh chạy trong mưa. Con đường dài như thế, mà họ nắm tay nhau
chạy về tới tận khách sạn. Sau đó cô nói chia tay anh, anh buồn khóc,
từ sau khi Bạch Uyển Nghi qua đời, đấy là lần đầu tiên anh khóc. Anh
từng hận mình, nhưng ngoài việc để cô ra đi, anh không thể làm được điều gì khác, và đêm mưa hôm đó đã theo anh suốt tới tận hôm nay, nhưng lòng anh rất rõ, cơn mưa này sẽ không còn theo anh đi tiếp được nữa.
Hạng Mĩ Cảnh thấy đầu nặng như đeo đá, trong não hình như có rất nhiều
âm thanh đang cộng hưởng, đủ mọi hình ảnh màu sắc đang chiếu lại, nằm
ngủ trên giường mà thấy rất không thực, cả người nhẹ bẫng. Khi tay
Dung Trí Hằng chạm vào trán cô, cô mở mắt như một phản xạ có điều kiện,
rồi vô cùng cảnh giác nhìn xem người đó là ai.
Dung Trí Hằng đứng bên giường, thấy cô tỉnh, trấn tĩnh nói: "Em sốt rồi, dậy ăn chút cháo để uống thuốc".
Cô kinh ngạc khi thấy anh ở đây, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh, mà cũng không có sức để đuổi anh đi, vậy là phớt lờ, lật người xoay
lưng về phía anh.
Anh mang sự nhẫn nại của mình theo tới đây, nên không hề thấy khó chịu
trước thái độ không phối hợp đó của cô, cũng không định ép cô phải uống
thuốc ngay. Cô xoay lưng về phía anh, anh ngồi lên giường, xuay lưng
lại phía cô.
Đây là lần đầu tiên anh đến chổ cô ở.
Từ khi quyết định qua lại, cô chưa từng mời anh lên nhà uống tách cafe,
anh cũng chưa bao giờ yêu cầu điều đó, không phải không tò mò cuộc sống
một mình của cô như thế nào, mà có những thứ anh cho rằng anh có thể
không chạm vào, sau đó coi như chưa từng xảy ra. Anh biết việc này
thật nực cười, hoặc nói cách khác, từ khi phát hiện ra mình có hứng thú
đặc biệt với cô, anh cảm thấy mình có những hành vì rất nực cười. Anh
biết rất rõ cô có quá khứ như thế nào, cũng biết rõ quan hệ của cô và
Hứa Lương Thần, nhưng mỗi lần gặp cô, anh không nén được mà ngước mắt
nhìn cô, nói không chừng đấy chính là lí do giữa cô và anh xảy ra vài
việc thú vị.
Anh cũng đã từng nghĩ, nhất định do cuộc sống của anh quá khô khan,
giống như mặt nước không có sóng gợn, hôm nay phải làm gì, ngày mai có
thể làm gì, giữ quan hệ tốt đẹp với anh, có thể lật mặt với ai, cuộc
sống nhìn như rất tuỳ ý đó lại giam chặt anh trong một chiếc lồng lớn. Anh là chủ nhân của chiếc lồng, và cũng là người đáng thương bị chiếc
lồng giam giữ. Còn cô lại là người trong một chiếc lồng khác, chỉ có
điều thế giới trong chiếc lồng của cô quá mức hấp dẫn anh, khiến anh sau khi bận rộn xong việc của mình sẽ muốn tới đó thăm dò một lát.
Hai mươi lăm tuổi anh kết hôn với Phùng Nghệ Nhân, người lớn hơn mình ba tuổi. Khi ấy chưa yêu ai, nhưng lấy một người phụ nữ anh vốn không
yêu đối với anh mà nói rất đau khổ, anh chống đối Dung Hoài Đức, bày tỏ
sự không đồng ý với bà nội, thậm chí còn giả vờ ngã ngựa, nhưng tất cả
đều không giúp anh thoát khỏi cuộc chiến liên hôn ấy. Anh không thích
Phùng Nghệ Nhân, nhưng tôn trọng cô, cuộc sống vợ chồng bình lặng đã bào mòn sự khao khát của anh đối với tình yêu nam nữ. Anh cũng không
giống những người khác muốn đi tìm một người tình, tình yêu xây dựng
trên nền tảng của tiền tài lợi nhuận chẳng qua cũng chỉ là sự giải phóng của dục vọng mà thôi, anh cao ngạo coi thường những người con gái thèm
muốn tài sắc của anh, hơn nữa công việc bận rộn, bận tới nỗi anh không
còn nhu cầu gì về mặt ấy nữa.
Nhận được tin Hạng Mĩ Cảnh nghỉ việc, anh bỏ thời gian ra để liên kết
các chuỗi sự việc lại với nhau. Anh không thể đưa ra nhận xét gì về
câu chuyện của cô, bởi anh từng là Phương Tuân Kiệm, cũng từng bất lực
để giành lấy thứ mình muốn có, chỉ là anh đã có cái nhìn khác về Hạng Mĩ Cảnh, không ngờ cô lại rộng lượng như vậy, rộng lượng tới mức anh không nỡ để cô đi. Nhưng lúc đó anh còn chưa yêu cô, sự hiếu kì và sức thu
hút đó không đủ để anh vứt bỏ tất cả để níu giữ cô.
Sau này gặp lại cô ở trang trại, anh bỗng thấy vui mừng một cách khó
diễn tả. Và cứ thế, từng bước từng bước đi tới hôm nay, anh gần như
hiểu tất cả về cô, cũng chọn theo cách bao dung tất cả, anh đã dùng trái tim chân thành nhất yêu cô, bảo vệ cô, thì anh sẽ quyết không cho phép
cô tuỳ tiện đạp đổ, cũng không cho phép cô quay người bỏ đi vô trách
nhiệm như vậy.
Căn phòng vắng lặng, không biết từ bao giờ trời lại bắt đầu mưa, lộp cộp va vào cửa kính, đèn không bật, ánh sáng xanh thẫm hắt từ ô cửa sổ mới
kéo một nửa rèm vào phòng .
Dung Trí Hằng cứ ngồi như vậy rất lâu. Anh biết cô không ngủ, cuối
cùng mở miệng hỏi cô: "Nếu ngay từ đầu anh nói cho em biết chân tướng,
em sẽ vui vẻ hơn bây giờ chứ?".
Cô không trả lời.
Anh lại nói: "Tám chín mười phần trăm là em sẽ bỏ đi rất xa, không bao
giờ quay về nữa phải không? Anh đang nghĩ, thực ra cho em biết sớm thì
tốt, khi đó em sẽ không đi qua đi lại trong thế giới của anh, em sẽ hận
anh, hận cả Dung gia, không tha thứ cho Joe, cũng sẽ không bước vào trái tim anh. Vì vậy nếu cho em biết sớm, có lẽ anh cũng vui vẻ hơn bây
giờ. Nhưng sự thật quá tàn nhẫn, ngay cả khi anh mới tới Thượng Hải,
chỉ gặp em một lần, anh đã thấy sự thật đó với em quá tàn nhẫn. Vì vậy anh lựa chọn im lặng, không phải Dung gia không gánh nổi sự oán hận của em, mà sợ em không chịu được cú sốc đó. Mĩ Cảnh, trước kia anh cứ lo
em sẽ làm việc gì đó khiến Joe bị tổn thương, chú ấy chắc chắn sẽ không
đáp trả em, nhưng bây giờ, trời biết, đất biết, anh sợ nhất là thấy em
đau lòng buồn bã".
Cô cuộn tròn người lại, không lên tiếng.
Anh cũng không quay lại, ngừng một lát, nói tiếp: "Thời gian Joe và chị
em yêu nhau, anh không ở New York, sau khi chuyện xảy ra anh mới biết. Chú ấy đúng là hồ đồ, nhưng khi đó bạn trai cũ của chị em cũng ở đấy,
chú ấy hiểu lầm chị em thông đồng với bạn trai cũ để lừa gạt chú ấy, bởi vì trong tay người đàn ông đó còn cầm số vàng bạc châu báu lấy từ trong két. Anh không muốn chối tội cho chú ấy, chị gái em cũng không sai,
tất cả đều tại người đàn ông kia, chú ấy cầm súng với ý tự vệ, không có ý định làm hại chị em. Đúng, chú ấy phải chịu trách nhiệm về việc mình
làm, nhưng làm cha làm mẹ, ai cũng mong con cái mình được bình an. Chú ấy không hạnh phúc như những gì mọi người nhìn thấy đâu, từ nhỏ đã thế, những hành vi ngông cuồng của chú ấy là hòng che đậy nỗi đau khổ khó
bày tỏ trong lòng. Cả đời này chú ấy không quên được chị em, sự giày
vò đó còn đau đớn hơn cái chết".
Cô không kìm được thút thít.
Lòng anh rất buồn, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Giờ có lẽ em cho rằng chú ấy luôn tốt với em là vì thấy có lỗi, thực ra mỗi ngày nhìn thấy em, rồi
gọi tên em giống hệt tên chị em, nói cười đùa cợt trước mặt em, đối với
chú ấy mà nói, không khác gì việc hít thuốc phiện. Anh muốn điều chú ấy sang Hồng Kông, hoặc nơi nào đó xa hơn, chú ấy không đồng ý, cũng không đồng ý anh điều em đi. Nhưng năm mà em rời đi đó, chú ấy không dám đi tìm em, nghe được tin tốt nào về em, chú ấy đều rất vui. Mĩ Cảnh, chú ấy không phải người cứng rắn, nhiều lúc còn không biết mình muốn gì.
Em có thể không tha thứ, bởi vì bao nhiêu năm đã qua, nhưng chú ấy vẫn
không tha thứ cho chính mình".
Cô dần dần bình tĩnh trở lại, đầu óc đã tỉnh táo. Những chuyện liên
quan tới Dung Trí Dật từng chút từng chút xuất hiện trong đầu cô, cô
thấy rất đáng thương, cũng rất buồn cười, không chỉ Dung Trí Dật, không
chỉ bản thân cô, mà mỗi người đều đang mất kiểm soát trong một trò chơi
lớn, và không có cách để tự cứu mình. Khi cô còn chưa biết người con
gái bị bắn chết đó là chị ruột mình, cô đã rất thương hại và đồng cảm
với Dung Trí Dật, cảm thấy anh ta nên nhìn và đi về phía trước mà sống,
nhưng khi chuyện đó liên quan tới người thân của mình, cô lại không chấp nhận được. Không chấp nhận được việc người mà cô gọi là mẹ bao năm
nay lại không phải người sinh ra cô, không chấp nhận được người mẹ đẻ và người chị gái chưa từng gặp mặt đã mất từ lâu.
Cô vẫn luôn cho rằng số mình không may, nhưng không ngờ lại bất hạnh như thế. Trước kia khi mệt mỏi, cô luôn tự nói với mình, sẽ qua thôi, sẽ
có ngày mọi chuyện thành hiện thực, nhưng sự mệt mỏi lúc này, khiến cô
tâm nguội ý lạnh.
Cô im lặng nhắm mắt, không kìm được lại khẽ thút thít.
Trái tim anh mềm như nước, chẳng còn bận tâm được gì nữa, quay người, giơ tay xoay cô lại kéo cô vào lòng mình ôm chặt.
Cô trầm mặc không phản kháng, cũng không còn sức để phản kháng nữa.
Anh áp cằm mình vào nửa bên má cô, cảm nhận được hơi nóng do cơn sốt gây ra trên người cô. Anh đau lòng, quả thật rất đau lòng, đau chưa từng
thấy. Trước kia không phải anh chưa từng vì cô mà hạ mình, nhưng đấy
là vì tình cảm đặc biệt giữa nam và nữ, nhưng lúc này anh hạ mình giống
như hạt cát nhỏ bé nhất nơi bùn sâu, chỉ mong cô có thể nghĩ thoáng hơn
trước những chuyện này.
Tròng mắt ướt nhoè của anh cuối cùng cũng rơi xuống những giọt nước mắt lóng lánh, từng giọt từng giọt rơi trên sống mũi cô.
Anh chầm chậm nói: "Anh đã bảo Grace về Mĩ rồi, sau này cô ta sẽ không
xuất hiện ở sơn trang nữa, càng không có khả năng làm hại em. Về phía
bà, anh cũng sẽ tìm cách thuyết phục, để bà chấp nhận em, còn cả bố anh
nữa, cả Dung gia sẽ đón nhận em. Mĩ Cảnh, họ không còn trên thế gian
này, nhưng em vẫn còn có anh, anh sẽ là người thân của em, vĩnh viễn là
người thân của em, anh yêu em, thương em hơn bất kì ai, sẽ không để em
phải chịu bất cứ sự khổ sở nào nữa".
Nước mắt cô giàn giụa, tiếng khóc cũng bắt đầu nức nở to dần.
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt anh cũng đang chảy tràn. Trong mối quan hệ của hai người, dường như anh luôn đứng ở vị trí
người dẫn dắt, nói gì cô cũng đồng ý, nhưng chỉ trong lòng anh là hiểu
rõ, mỗi lần nói ra suy nghĩ nào đó anh đều phải trăn trở băn khoăn rất
nhiều, vì sợ cô sẽ từ chối, cũng sợ cô dễ dàng nhận lời những yêu cầu mà lòng cô không muốn.
Vì anh đã yêu cô trước, nên người thật sự tự ti mãi mãi sẽ là anh.
Trên thương trường, anh không sợ chuyện thắng thua, không phải vì anh
cậy mình có gia tài, có thế lực, mà chuyện thắng thua trên thương trường là chuyện bình thường, cục diện thất bại có thể được thay đổi chỉ trong một đêm, nhưng lần này thì khác, anh biết rất rõ mình không thể thua. Đến lúc này rồi, anh đành nén chặt trái tim mình thấp thỏm, thận trọng
hỏi cô: "Hơn một tháng nữa anh sẽ quay về New York, em về cùng anh nhé,
được không?".
Cô vùi mặt vào gối, thút thít đáp: "Dung Trí Hằng, anh đang ép em".
Anh chẳng suy nghĩ nhiều mà tiếp lời luôn: "Anh không ép em, anh đang
khẩn cầu em hãy mở mắt ra mà nhìn tấm chân tình cùng thành ý của anh
dành cho em".
Cô vẫn khóc lóc tố cáo "nhưng sự chân tình cùng thành ý của anh khiến em thấy rất sợ. Cảm giác an toàn mà anh dành cho em căn bản không hề an
toàn. Anh đang ép em".
Anh hỏi ngược lại cô: "Cảm giác an toàn mà anh mang lại cho em vốn không an toàn, vậy còn em thì sao? Em đã từng mang lại cho anh cảm giác an
toàn chưa? Em đã thật sự mở lòng với anh chưa? Em đã bao giờ nghĩ tới
việc sẽ ở bên anh lâu dài chưa? Mĩ Cảnh, anh không có nhiều kinh nghiệm tình trường, kết hôn cũng là nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối trong
gia đình, nhưng tình yêu anh dành cho em và tình yêu của em dành cho
anh, em cho rằng anh không phân biệt được hay sao?".
Cô nghe anh nói tới đây, cuối cùng không nhịn được mà ngồi bật dậy, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng anh lại bá đạo không cho phép cô làm thế, nhấc chân kẹp chặt phần
cơ thể ngọ nguậy của cô, cánh tay đang ôm cô siết chặt, đồng thời nói:
"Có điều anh chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm. Anh còn rất nhiều thời gian, anh có thể chờ em, hôm nay em chân thành cười với anh một
cái, ngày mai nói với anh một câu dễ nghe, như thế anh đã vui lắm rồi. Anh không yêu cầu em phải lập tức toàn tâm toàn ý yêu anh, anh chỉ muốn em thật sự chấp nhận anh, đừng pha tạp vào tình cảm đó sự bất đắc dĩ
nào nữa, cũng đừng vì bất kì lí do nào mà đứt gánh giữa đường. Hôm qua em rời bỏ rơi anh như thế, anh thật sự rất buồn, sau này em đừng bao
giờ làm vậy nữa. Không phải bất kì lúc nào anh cũng không chế được tâm trạng của mình, mặc dù anh tình nguyện bao dung mọi chuyện liên quan
tới em, nhưng anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có tình cảm của người bình thường, biết vui, biết đau lòng, biết phẫn nộ, cũng biết ghen tuông đố kị, trong những tình huống đầu óc u mê lú lẫn có lẽ anh
cũng sẽ gây ra những việc không bình thường".
Cô bị câu nói cuối cùng của anh làm cho sợ hãi, cảm giác căng thẳng nháy mắt biến thành sự buồn bả bất lực.
Anh rất tinh ý, cảm nhận ngay được sự thay đổi của cô, nhưng không vội
nói gì, mà lẳng lặng ôm cô, ngập ngừng, sau đó mới chậm rãi dỗ dành:
"Anh chính thức xin lỗi em vì những gì đã giấu em, mong em hãy hiểu cho
nỗi khổ của anh, cũng hi vọng em tin rằng anh không hề có ý làm tổn
thương em. Anh yêu em, em cho rằng anh ích kỉ cũng được, tự phụ cũng
đành, nhưng dù thế nào đi nữa anh không muốn mất em".
Cô dần nín khóc, tinh thần suy nhược, cơ thể và tâm trạng vì phải chịu
đựng tới giới hạn cực điểm của nỗi buồn mà rơi vào trạng thái ngưng trệ, nhưng thật kì lạ, cô nghe thấy giọng mình vang vọng trong căn phòng
thật rõ ràng.
"Rốt cuộc anh yêu em vì cái gì?".
Anh cười khổ, dùng giọng nói mà ngay cả bản thân mình cũng phải kinh
ngạc để trả lời cô: "Nếu anh có thể tìm ra lí do rốt cuộc anh yêu em vì
cái gì, có lẽ anh sẽ dốc cạn sức lực và khả năng để thay đổi tình yêu
đó, nhưng ngay cả anh còn không biết vì sao anh yêu em, chẳng phải tình
yêu vốn không có lí do sao?".
Dung Trí Hằng cuối cùng vẫn đưa Hạng Mĩ Cảnh đến bệnh viện.
Cô sốt tới đáng sợ, nhưng không chịu uống thuốc, miệng ngoài lẩm bẩm hai từ "khó chịu" ra, thì không nói được gì khác. Còn khả năng chăm sóc
người ốm của anh chỉ bằng một phần trăm so với việc kinh doanh, đảm bảo
nhất vẫn là tìm bác sĩ.
Trải qua hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng khống chế được cơn sốt, không để tình trạng của cô tiếp tục xấu thêm.
Trình Học Chính và Đoàn Diệu Minh lần lượt gọi hai cuộc điện thoại tới,
anh chẳng còn tâm trạng mà nghe, nên để chế độ rung, đợi cô nằm ngủ
ngoan ngoãn trên giường, truyền được nửa chai nước biển mới nhớ ra phải
gọi lại cho họ. Anh đứng dậy đi ra ngoài, khép hờ cửa phòng bệnh, đứng ở phòng khách nhỏ lấy di động ra nhìn, có mười một cuộc gọi nhỡ, còn có một cuộc của Dung Hoài Đức.
Bây giờ New York là buổi tối, cũng không còn sớm nữa, anh rất mẫn cảm
đoán chắc chắn đã xảy ra việc gấp, lập tức gọi lại cho Dung Hoài Đức.
Hai người mặc dù là cha con, nhưng không thân thiết, cảm giác giống như cấp trên và cấp dưới hơn.
Lúc này rõ ràng tâm trạng của Dung Hoài Đức rất tệ, hỏi phủ đầu ngay:
"Bảo anh trông chùng Hải Thành, sao giờ lại để họ tìm tới nhà họ Khương
nhờ giúp đỡ? Chuyện này vốn sắp xong rồi, nay bị người ta ngáng chân,
Bạch gia chắc chắn sẽ nghi ngờ".
Anh ngẩn ra, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói với Dung Hoài Đức: "Con sẽ lập tức tìm hiểu".
Kết thúc cuộc nói chuyện với Dung Hoài Đức, Dung Trí Hằng vội gọi lại
cho Trình Học Chính, dặn anh ta thu thập mọi thông tin có thể nghe ngóng được một cách nhanh nhất, anh sẽ quay về công ty ngay.
Hạng Mĩ Cảnh đang ngủ, anh suy nghĩ một lát, cho rằng lúc này bất cứ ai
là người họ Dung cũng không tiện có mặt trong phòng bệnh này, đồng
nghiệp trong Bảo Nhã càng không tiện, vậy là gọi cho Diêu Bội Bội, người mà Hạng Mĩ Cảnh luôn vô cùng quan tâm lo lắng, nhờ cô bé đến bệnh viện
thay mình chăm sóc.
Khi anh về tới công ty đã hơn mười một giờ.
Trình Học Chính và Đoàn Diệu Minh đang chờ ở văn phòng, đợi anh bước vào, họ lập tức báo cáo tình hình.