6h sáng nó thức giấc, đầu óc quay
cuồng chẳng nhớ đêm qua nó nằm mơ thấy gì nhưng nó biết nó đã rất vui và hạnh
phúc. Gặm nhanh ổ bánh mì nó thu dọn hành lý thật nhanh chuẩn bị về nhà nội. Nó
ở với ông bà nội và con trai của chú. Nó nhớ nhà, nhớ ông bà và thằng em trai
khủng khiếp. Về nhà nó sẽ cắn thằng em nó thiệt đau mới thôi. Tính nó là vậy,
chỉ thích cắn những ai mà nó yêu thương và mỗi lần đi đâu nó đều đợi đến “nướctới chân mới nhảy” mới chịu thu xếp mọi thứ đâu vào đấy. Nhưng có 1
điều thật lạ là chưa bao giờ nó bỏ quên bất cứ thứ gì, nên mọi người không ai
trách mắng nó cả (Nhưng cùng lúc đó, có 2 kẻ vẫn đang ngủ vì mệt mỏi và phải
làm việc cả đêm..)
8h nó trong trang phục chỉnh tề
quần jean xanh, áo sơ mi sọc karo, giày bata trắng, tóc tém hết lên trên cái
nón đỏ lưỡi trai ôm hôn chào tạm biệt chú thếm với anh chị rồi lên xe về nhà.
Trông nó thật ngố nhưng chẳng khác thằng
con trai là mấy. Đoạn đường về nhà khoảng 4-5h đồng hồ. Nó chọn hàng ghế sau
cùng gần cửa sổ phía bên phải làm chỗ ngồi để dễ ngủ. Nó thích thế, nó thích cảm
giác lên xuống khi ở sau xe mỗi lần xe gặp chỗ dốc. Và còn 1 lý do nữa là muốn
ngồi sau xe để giành chỗ với những người lớn tuổi. Nó biết ngồi phía sau rất mệt,
người tuổi đã cao sẽ khó mà chịu nổi nên chẳng bao giờ nó chịu ngồi phía trước.
Nó tự thấy mình chẳng tốt lành gì nên cứ vô tư mà thể hiện. Nó nhìn ra cửa sổ mọi
cảnh vật xung quanh di chuyển thật nhanh, nó thầm cảm ơn cái ông nhà khoa học
nào đó đã chịu khó nghiên cứu ra cái xe này nếu không nó đã phải đi bộ cả tháng
mới đến nhà. Cái suy nghĩ kinh dị của nó chắc có mình nó nghĩ thôi, thế kỉ 21 rồi
mà nhìn nó cứ như người ngoài hành tinh vậy. Đang nhìn trời ngắm đất, nó chợt nghe thấy tiếng trẻ em khóc. Nhìn qua 1
lượt cặp mắt nó dừng lại ở hàng ghế trên nó 1 dãy ghế, ở đó có 1 cặp vợ chồng
trẻ với đứa con gái chừng 3-4 tuổi đang khóc đòi ba mẹ cho ăn bánh bao. Nó bật
cười, nụ cười lạnh giá thương tâm hơn bao giờ hết. Nó nhớ, nhớ rất rõ hình ảnh
này thân quen với nó như thế nào. Ngày đó, nó 4 tuổi chỉ mới học lớp lá, lớp chồi
gì thôi. Nó được ba mẹ dẫn về thăm ông bà nội. Sáng hôm đó nó thức dậy thật sớm
tự thay quần áo đẹp đợi ba mẹ nó.
“ Con gái ngoan! Sáng sớm
không có bánh bao, lên xe ba mẹ mua bánh cho con ăn nha! Chịu không?”
Nó nghe vậy tròn xoe cả đôi mắt như con mèo con, mừng rỡ ôm chầm lấy ba mẹ
rồi nói:
“ Dạ chịu. Có bánh bao là..
con chịu liền ak.. ”
Tại bến xe, nó nhìn thấy bao
nhiêu là thứ. Nó hỏi ba nó:
“ Ba ơi! Mấy cái hộp bự bự đó là con cái gì vậy ba?”
Ba nó cười khanh khách bảo:
“ Nó không phải cái hộp đâu con. Nó là xe đò mà chút nữa cả nhà mình
lên xe về thăm nội đó!”
Mắt nó sáng rỡ:
“ Con được đi cái xe đó hả ba? Mình lên xe đi ba.”
Mẹ nó nghe vậy liền giả vờ giận,
không thèm đi. Nó thấy thế liền chạy tới hỏi mẹ:
“ Mẹ ơi! Sao mẹ không đi? Mẹ sợ cái xe đó hả? Mẹ yên tâm đi có Kim Anh ở
đây con sẽ bảo vệ mẹ.”
Mẹ nhìn nó cười hiền:
“ Tại Kim Anh không dắt mẹ đi nên mẹ không đi. Vậy sau này Kim Anh lớn
rồi có bảo vệ mẹ nữa không?”
Ánh mắt nó cương quyết:
“ Con sẽ bảo vệ mẹ! Mình đi nha mẹ!”
Nó nắm lấy tay ba mẹ nó lên xe.
Trên khuôn mặt nó lúc này hiện lên niềm hạnh phúc không bao giờ diễn tả hết được.
Mọi người ai cũng thầm ngưỡng mộ gia đình nó. Lên đến xe, nó thấy con bé ngồi
phía sau nó cầm bánh bao. Mắt nó sáng lên như ánh trăng rằm làm nũng với ba mẹ
nó:
“ Ba ơi! Bánh bao.”
Ba nó hiểu ngay vấn đề dỗ dành
nó:
“ Kim Anh ngoan! Đợi xe ghé trạm tiếp theo ba mua cho con ăn nha!”
Nó lại tiếp tục làm nũng:
“ Hông. Con muốn ăn bây giờ à! Huhu”
Ba nó tiếp tục dỗ:
“ Kim Anh ngoan nào! Đến trạm sau ba sẽ mua cho con ăn mà!”
Lần này nó không làm nũng nữa mà
khóc to lên:
“ Con muốn ăn bánh bao. Huhu con muốn ăn bánh bao. Ba mẹ không thương
Kim Anh nên hông cho Kim Anh ăn bánh bao. Ba mẹ hết thương Kim Anh rồi!”
Ba nó bó tay nhìn mẹ nó cầu cứu.
Mẹ nó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn nó nói:
“ Ai nói ba mẹ không thương Kim Anh. Kim Anh ngoan đừng khóc nữa nếu
không mẹ khóc theo con bây giờ!”
Nó nín khóc ngay, mĩm cười thiệt
tươi y như thiên thần vậy. Nó sợ mẹ nó khóc lắm, thà nó nhịn ăn chứ không để mẹ
nó khóc đâu. Nó áp mặt vào má mẹ nói:
“ Mẹ ơi! Kim Anh sẽ ngoan không khóc nữa mẹ đừng khóc mẹ nhé! Hì hì.”
Mẹ nó ôm chặt nó vào long, ba
nhìn nó mĩm cười xoa đầu:
“ Con ngủ đi nhé đường con xa lắm! Khi nào có cảnh đẹp ba sẽ gọi con.”
“Ba hứa nhé! Mẹ làm chứng cho Kim Anh y nhá”
“ừ ba hứa!”
“Ừm, mẹ sẽ làm chứng cho con chịu chưa? Giờ đi ngủ đi công chúa của tôi
ạ!”
Nó dần chìm sâu vào giấc ngủ… và
những kí ức đó cũng nhạt dần cho đến bây giờ nó lại hiện về.Nó nghe tim mình
đau nhói, cố gắng không khóc nhưng 2 hàng nước mắt đã tuôn rơi. Nó đưa tay quẹt
nhanh dòng nước mắt khuôn mặt trở về lạnh băng như lúc đầu. Nó lặng nhìn gia
đình ấy một lần nữa rồi đeo tai phone vào thả hồn theo tiếng nhạc. Nó tiếp tục
nhìn ra cửa sổ nhưng tâm trạng khác hẳn lúc ban đầu. Nó mệt mỏi tựa đầu vào ba
lô ngủ thiếp đi.
Kétttttttttt……………..
Tiếng xe dừng lại, nó dụi mắt
nhìn đồng hồ đã 11h30 rồi. Nó bước xuống xe nhìn lại cảnh vật thân thuộc. Hai
bên đường ai cũng nhìn nó cứ như động vật lạ, vì nó giống con trai chăng? Nó
cũng chẳng thèm quan tâm tiếp tục đi đến trạm xe buýt chờ đợi. Đón xe buýt nó dừng
lại ở ngã tư quen thuộc. Nó thầm nghĩ:
“ Biết đâu cái bài NGÃ TƯ TÌNH là do ông nhạc sĩ nào đó lấy cảm hứng từ
mấy cái ngã tư giao thông đèn xanh, đèn đỏ này cũng nên. Haha”
Nó tự nghĩ rồi tự cười y như con
khùng tiếp tục cuốc bộ về nhà. Hix phải mất gần 30p nó mới lếch cái thân tàn ma
dại “đẹp trai” của nó về nhà. Về đến cổng đã thấy ba con Mực (a2), Blu (a3),
Mina ( em út) chào hỏi nó bằng mấy pha bay vèo vèo ngang mặt làm quần áo nó lấm
lem. Vừa vào nhà nó đã khoanh tay chào:
“ Thưa ông bà nội con mới về!”
Ông nội nhìn thấy nó hỏi:
“ Cháu nội về rồi đó hả? Vô đây ăn cơm con?”
Bà nội cũng thêm vào:
“ Sao nay tan học sớm quá vậy con? Xe con đâu?”
Nó tỉnh queo hỏi lại:
“ Dạ xe gì nội? Con đi bộ về mà?”
Bà nội nó lại nói:
“ Thì cái xe mày đi học thường ngày chứ đâu! Thằng này nay hỏi gì lạ.”
Nó tiếp tục tỉnh như ruồi:
“ Dạ con đưa xe cho thằng nhok đi học rồi mà nội. Con còn xe nào nữa
đâu?”
Ông bà nội nó thất kinh đồng
thanh hỏi:
“ Vậy mày là thằng nào?”
Nó tỉnh queo trả lời:
“ Dạ con là thằng Kim Anh nè nội. Con mới đi có mấy ngày nội quên con
thiệt hả? Huhu nội hổng thương con.”
Ông bà nội nó mắt chữ O mồm chư
A, trừng mắt nhìn nó:
“ Cái gì?”
Hôm đó, mọi người trong nhà nó được
một trận cười vỡ bụng vì cái thằng cháu nội tên Kim Anh. Thằng em nó đi học về
nghe kể lại cười ngất ngưỡng, xong làm bộ vuốt râu phán 1 câu làm nó đứng hình
toàn tập:
“ Haiz… Ai kêu chị từ trên xuống dưới cứ suôn đuột như cây cột nhà chi
cho nội hiểu lầm hổng biết. Đúng là bể khổ trần gian mà!”
Nó sau phút đứng hình đó bừng tỉnh
lại, lấy hết sức của mình chạy theo thằng em đánh tới tấp nhưng lại bị trêu tập
2:
“ Đó thấy chưa, chị cứ dữ như thế có nhỏ con gái nào giống chị không?
Chị thỏ heo dễ mến?”
Mặt nó đổi màu liên tục từ hồng
hào sang trắng xanh vàng tím. Nó hét lên:
“ Cái thằng chết bầm kia đứng lại cho kao, mày dám kêu chị mày thỏ heo
nữa hả?”
Thằng em nó vừa chạy vừa trêu:
“ Xí đứng lại cho chị đánh em chết ngắt ak. Đâu có ngu, Thỏ heo ú ù u
lêu lêu.”
Bây giờ máu nó dâng lên đến não rồi,
nó chỉ có 1 việc muốn làm ngay bây giờ đó chính là cắn người. Nó muốn cắn người.
Nó quay sag thay đổi 180 độ, ngồi khóc. Thằng em nó thấy vậy chạy lại xem, nhân
lúc em nó không để ý nó nhàu vô cắn em nó tới tấp. Hậu quả là chiều hôm đó quần
áo 2 chị em nhà nó dơ như chưa từng được dơ vậy mà tối nó còn phải thoa dầu cho
em nó vì tội làm chị đi cắn em. Nó vừa
thoa dầu vừa hỏi em nó:
“ Thôi em lại chị, chị làm gì em cũng được đừng có cắn nữa đau chết đi
được. Con gái con lứa gì mà…”
Nó cười hiền chưa từng thấy hỏi
em nó:
“ Con gái con lứa gì mà hả cục tưng?”
Thằng em nó được dịp nói 1 tràng:
“ Em nói chị nghe nè! Làm con gái phải nết na thùy mỵ, ai như chị hở
chút là cắn người y như con thỏ heo lên cơn điên trong tivi vậy có ngày ế chồng
nghe chưa bà già?”
Thằng em nó nói xong chợt nhận ra
có mùi sát khí nồng nặc trong nhà mà cái nguồn xuất phát không ai khác chính là
bà chị Kim Anh nhà nó. Cậu nhok vội đứng dậy tìm cách chuồng đi. Nhưng không kịp
nữa rồi, nó cười 1 cách nham hiểm rồi hỏi:
“ Em đi đâu vậy cục tưng yêu dấu của chị?”
Nhok nghe muốn phát sốt. Mỗi lần
chị nó nói ngọt bảo đảm có chuyện sắp xảy ra. Nhok trưng ra bộ mặt thật thà
khoanh hai tay lại bảo:
“ Dạ thưa… chị yêu dấu! Em đi…c…ái.. tolet ak! Hjhj” Rồi nhanh nhẩu
chuồng ra đằng sau.
_” Đứng lại!. Đứng” Chị nó dùng
có 3 từ gọi nhok mà nó có cảm tưởng sắp xuống địa ngục tới nơi. Ku cậu biết thà
đắc tội với bất cứ ai chứ đừng dại dột mà đắt tội với chị nó. Ku cậu đứng im re
chờ nghe án tử hình. Chị nó hỏi từng chữ từng chữ thật chậm rãi không khác gì hỏi
cung là mấy:
Nó giận thằng em nó bắt đầu từ
câu chuyện như thế này. Em nó thấy nó thích ăn cà rốt giống thỏ mà lại tuổi heo
thế là đặt ra cái biệt danh “ Thỏ heo” sau đó còn tuyên truyền cho cả lớp của
nó biết. Bởi vậy nó giận lắm nhưng bây giờ cũng đã quen với tên gọi như thế rồi
dần dần còn phát sinh tình cảm với cái tên ấy nữa mới ghê. Cái nó giận là thằng
em nó kêu nó bà già kìa, nó mới 18 tuổi sao mà già cho được, nghĩ tới nó càng tức.
Em nó biết mình khó sống qua con trăng này nên dùng bùa hộ mạng cuối cùng:
“ Chị đừng giận, em cho chị cây kẹo milkita”
Mắt nó sáng rỡ, thằng em nó vui mừng
khôn xiết thoát nạn rồi mà. Nó là trùm mê kẹo mút cho nó kẹo thì muốn nó làm gì
cũng được. Không biết nó quá đơn giản hay quá khờ khạo nữa?
Nó thôi không chấp nhất em nó nữa
mà ra ngoài ngắm sao. ____________________________
Tại quán café Lucky Star, anh
đang dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị tan ca ra về. Đêm này bầu trời đầy sao, có 3 con
người ở 3 nơi vơi 3 tâm trạng khác nhau đang cùng ngắm 1 bầu trời, không biết
là duyên hay là nợ. Tuy nhiên chỉ có nó là thảnh thơi nhất, ngắm sao mỏi cả mắt
nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi vào phòng đi ngủ, cãi nhau từ chiều đến giờ
cơ mà. Tối nay tuy nó không nằm mơ như hôm trước nữa nhưng nó đã ngủ rất ngon
phần vì đi xe mệt phần vì nó được ngủ trong căn phòng của chính mình thật thích
làm sao.