Cuối tuần, Phượng theo địa chỉ trên thiệp tới tiệc sinh nhật tại nhà riêng của Minh như đã hứa.
Trong tưởng tượng của Phượng, một playboy như Minh sẽ có một cái Partyhouse hoành tráng, tách biệt với khu dân cư để tiệc tùng hết ngày này qua tháng khác mà không bị hàng xóm báo trật tự phường vì tội gây rối an ninh khu vực.
Nhưng đến khi cô dắt xe máy đứng trước ngôi biệt thự màu vỏ trứng trị giá vài trăm tỷ bên hồ Tây, với cách cổng to ngang cổng nhà hát và vài chú bảo vệ đang làm hoa tiêu cho dàn xe hơi xịn đi vào cổng – cô nhận ra mình đã cạn rồi.
Được rồi. Cô có thể thành công dắt chiếc xe máy này vào và không bị chế nhạo không? Câu trả lời là không.
Sau khi năn nỉ chú bảo vệ một quán cafe gần đó cho gửi xe máy nhờ, Phượng nhũn như bông tiến vào bữa tiệc.
Với bữa tiệc phong cách Mỹ thế này, Phượng chắc mẩm Minh chẳng nhớ nổi những người anh ta gặp tối nay đâu. Cô có thể đặt quà lên bàn lễ tân, lắc lư trước mặt Minh một cái rồi về.
“Ôi, mùi tinh dầu hoa hồng trong không khí nhắc mình nhớ mình nghèo thế nào.” Phượng nghĩ.
24 năm ròng sống trên đời cô chưa từng cầm lọ nước hoa. Còn anh ta dùng để xịt phòng cơ đấy.
Khi cô đang đưa quà của mình cho lễ tân, để cô gái xinh đẹp ấy đặt nó lên cái núi quà cao chạm trần sau lưng – bỗng có người gọi giật cô từ phía sau.
“Mỹ Phượng!”
Cô nghe thấy đâu đó văng vẳng tên mình. Nhưng cho rằng gọi người trùng tên thôi, bởi cô khẳng định mình không quen ai ở đây ngoài tên chủ tiệc phúc hắc và vị bạn gái hờ của anh ta.
Nhưng khi tiếng gọi lặp lại đến lần thứ ba, Phượng biết mình không gặp ảo giác. Vì thế cô quay người tìm nơi phát ra âm thanh.
Phượng nhìn thấy sau lưng cô là một cô gái lộng lẫy. Tóc, trang sức, váy, giày đều là hàng hiệu đắt đỏ. Cô lục lọi trong trí nhớ và khẳng định mình không quen ai đẹp đến vậy.
Phượng ngơ mặt ra.
“Chị là…”
Cô gái cười thân thiết, vỗ mạnh vào vai Phượng. Dáng vẻ bỗ bã đó không hề ăn khớp với về ngoài sang trọng của cô ấy. Môi cô ấy đỏ thắm, rạng rỡ cười thắm thiết với cô.
“Con bé này! Không nhận ra chị à? Chị Tiên, đàn chị khoa Thanh nhạc của mày đây. Ca khúc debut của chị còn là do mày viết đấy!”
Phượng tròn mắt, che miệng kinh ngạc.
“Chị Tiên, bây giờ chị đẹp quá! Em không nhận ra chị luôn.”
Lời nói này của cô là thật lòng. Chị Tiên trong trí nhớ của cô giản dị, không lóa mắt như bây giờ.
Khi còn học Nhạc viện, Tiên là một sinh viên tỉnh nghèo, xuất thân không có bối cảnh nghệ thuật giống Phượng. Hai người đều thuộc tuýp lấy cần cù bù cho các thiếu sót còn lại nên hồi còn đi học khá hợp nhau.
Lúc cô học năm hai và Tiên đã là sinh viên năm cuối, Tiên ký hợp đồng với một công ty giải trí. Nhưng công ty không đánh giá cao chị và chẳng hề tập trung tài nguyên phát triển Tiên. Một năm chỉ tập luyện chờ debut, công ty không hề hứa hẹn khi nào cho chị ra mắt hay chuẩn bị cho chị ca khúc nào.
Lúc ấy Tiên 23 tuổi, đã không còn là sớm để tham gia showbiz rồi. Chưa kể chị ấy không được công ty quản lý chú trọng, không có tiền hay bối cảnh nâng đỡ, rất dễ biến mất trước khi được xuất hiện trước công chúng.
Lúc ấy Tiên rất tiêu cực, gặp ai cũng kể lể về tình cảnh của mình.
Một ngày, cô bé khóa dưới đã lâu không liên lạc bất ngờ gọi cho Tiên, nói:
“Chị Tiên, em nghe nói chị đang cần nhạc. Nếu chị không chê, em có sẵn mấy ca khúc nhạc trẻ. Nhạc thị trường không phải là thế mạnh của em nên em không dám vỗ ngực tự tin. Nhưng chị có thể mang tới cho quản lý xem. Mong là có thể giúp chị một chút.”
Phượng đưa Tiên ba sáng tác của cô, trong đó một bản được quyết định làm ca khúc debut của Tiên. Bài hát với ca từ độc đáo ấy đã thành công giúp Tiên có được sự chú ý đầu tiên từ công chúng. Tuy không thành hit, nhưng Tiên vô cùng biết ơn cô bé đã chân thành chìa tay giúp đỡ khi Tiên chẳng có gì trong tay. Đến tận bây giờ, ca khúc debut đó vẫn là nằm trong top những ca khúc được yêu thích nhất do fan của Tiên bình chọn.
Tiên nghĩ với năng lực của Phượng, cô có thể thành danh sớm nếu tham gia vào làng nhạc trẻ, nhạc thương mại. Nhưng Phượng lại đam mê nhạc kịch. Điều đó khiến cô gái trẻ này vẫn là một nhạc sĩ vô danh nghèo rớt.
Tiên vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, kéo Phượng tới quầy bar.
Phượng mừng khi thấy Tiên thành công, mắt sáng trưng nói chuyện với Tiên. Hai người kể toàn chuyện vui, quên sạch đám đông bát nháo không liên quan.
Cho tới khi một giọng nói điêu ngoa cắt ngang họ.
“Ôi chao, tiện nhân chơi với tiện nhân. Ai mời hai tiện nhân tới bữa tiệc tư nhân sang trọng này? Ở đây không có khách làng chơi cho hai tiện nhân các người tìm đâu.”
Phượng nhíu mày nhìn. Khi nhận ra đám người đang dần tiến đến, toàn bộ các thớ thịt trên người cô căng lên.
Phượng lập tức chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Là Hoàng Anh và hai cô ả Châu, Ngọc. Giọng điệu õng ẹo kia phát ra từ mồm Ngọc. Hoàng Anh thì hất mặt lên trời kênh kiệu, hưởng thụ ánh mắt chòng chọc của đám đông về phía cô và Tiên.
Âm hồn bất tán. Nhưng lúc này Phượng càng hiểu rõ ràng rằng không phải cô tránh thì đám ruồi bọ này sẽ buông tha cô. Kiếp này, nếu cô muốn sống, đối đầu là điều chắc chắn.
Vốn là nhạc sĩ nên khả năng vận dụng ngôn ngữ của Phượng rất tốt. Cô gần như chẳng cần suy nghĩ để bật ra:
“Cô đếm thiếu rồi. Là ba mới đúng.”
Không phải hai tiện nhân, mà là ba. Ở đây nhóm nào ba người, tự hiểu nhé.
Câu nói kháy cần dùng trí não – thứ Hoàng Anh, Châu và Ngọc đều thiếu. Họ mất vài giây để ngộ ra. Sau đó, cả ba cô nàng đồng thanh:
“Mày!”
Không cam chịu yếu thế, mắt Hoàng Anh long sòng sọc, quát ầm lên.
“Tiện nhân! Ghê tởm! Dù mày có đắp vàng lên người cũng chẳng khiến bản thân trở nên cao quý hơn đâu. Mãi mãi chỉ là loại bán trôn nuôi miệng thôi! Tao đã nói rồi, tao thấy mày một lần là tao đánh mày một lần. Đánh cho nát cái bản mặt mày ra! Xem mày còn vốn liếng gì đi mồi chài đàn ông không?”
Sự hung hăng của Hoàng Anh khiến Phượng ngạc nhiên.
Cái gì mà “đắp vàng lên người”? Câu dẫn đàn ông? Cô đang mặc một chiếc sơ mi rẻ tiền nhé! Hoàng Anh từng nói gặp một lần đánh một lần? Lúc gây gổ ở tiệc của Mike cô ta đâu hề bảo thế!
Nghĩ hai giây, hàng lông mày của cô chợt giãn ra. Mắt cô tròn lên vì ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiên.
Mặt Tiên cắt không còn một giọt máu, hàm răng trắng của chị ấy cắn lên bờ môi đỏ thắm.
Chị ấy không chịu nổi lời xúc phạm này. Khi phát hiện Phượng quay sang nhìn mình, cô ấy xấu hổ né tránh ánh mắt của Phượng, Tiên vội vã bỏ chạy.
Thấy Tiên chạy đi, ba cô ong thấy mình thắng thế nên toan đuổi theo Tiên, chửi đổng lên.
“Đứng lại. Tiện nhân. Tao còn chưa xong chuyện với mày đâu!”
Hoàng Anh đuổi theo Tiên, Châu và Ngọc vì thế cũng chạy theo.
Phượng đã căng mình chuẩn bị cho một cuộc chiến. Một trận đánh hụt nhưng điều Phượng vừa phát hiện ra khiến cô kinh sợ hơn cả đối đầu trực diện.
Thì ra là thế! Quá nhiều bí ẩn được bật mí cùng một lúc. Vậy mà kiếp trước cô chủ quan bỏ lỡ những dấu hiệu này.
Nhưng, chuyện bắt đầu từ khi nào? Còn quá nhiều điều cô không hiểu.
Còn đang suy ngẫm, bỗng giọng nói chua loét cắt đứt mạch tư duy của cô.
“Phượng! Đứng im đó! Lần trước cô có thể trốn. Lần này thì đừng hòng! Tôi chưa xong việc với cô!”
Hoàng Anh, cùng đội hình Châu và Ngọc xộc tới. Khí thế của bọn họ lớn tới mức quần chúng xung quanh dừng hết việc đang làm lại, im lặng ngó xem.
Đứng trước mặt Phượng, Hoàng Anh khoanh tay, khinh bỉ liếc cô. Châu và Ngọc đứng sau trợ khí thế cho cô ta.
Hoàng Anh cố tình lớn giọng:
“Ghê thật đấy! Thì ra sự trơ trẽn là thế này! Giờ gái làng chơi chỗ nào cũng trà trộn vào nhỉ? Ở đây chỉ có những người đàng hoàng, mau cuốn xéo khỏi đây! Thật khiến người ta bẩn mắt.”
Phượng nhìn về phía ba cô nàng diêm dúa, nhưng trong khi đó suy nghĩ trong đầu cô đã bay xa.
Giờ cô đã hiểu, điểm mấu chốt không phải ở cô, mà là chị Tiên. Người Hoàng Anh hận nhất là Tiên.
Khi Tiên và cô cùng xuất hiện, người Hoàng Anh nhắm vào là chị Tiên. Sau khi Tiên đi rồi, Hoàng Anh mới chạy tới gây sự với cô.
Ngay khi phát hiện ra chân tướng, trong đầu cô đã nảy ra một kế hoạch.
Cô hoàn toàn có thể trá hàng. Vờ quy thuận Hoàng Anh, giúp cô ta đối phó chị Tiên.
Phượng đứng đối diện Hoàng Anh, vẻ ngoài giản dị của cô bỗng trở thành nhếch nhác. Trước ba tiểu thư mặc đầm dạ hội, trang điểm lộng lẫy, Phượng biến thành cô bé lọ lem quanh năm nhem nhuốc nơi xó bếp.
Phượng hoàn toàn bị lấn áp.
Chúng có tiền, có thế lực đến vậy. Cô là gì? Là cái thá gì mà đòi đối đầu trực diện với chúng? Cô không thể thắng.
Nhưng nếu biết dùng mưu kế thì biết đâu, biết đâu có thể tìm được đường sống.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Phượng liền hoảng hốt. Cô vừa nghĩ gì vậy? Sẵn sàng phản bội môt người bạn tốt lâu năm?
Sau những điều Phượng đã trải qua, cô thừa hiểu Hoàng Anh đáng ghê tởm đến thế nào.
Cô muốn những bi kịch xảy đến với cô được tái hiện trên một người con gái khác sao? Quan trọng hơn, người đó chính là bạn của cô.
Mặt Phượng hơi tái, khiến cho Hoàng Anh tưởng rằng Phượng sợ hãi trước sự đàn áp của cô ta. Hoàng Anh hả hê, tiếp tục miệt thị hăng hơn. Đám khách bị tiếng ồn thu hút, vây quanh bọn họ ngày càng đông.
Giờ Phượng như giọt mật bị bu bởi đàn kiến. Ánh mắt của họ chòng chọc, tay họ chỉ trỏ và miệng rì rầm thảo luận.