Phượng lườm hắn qua khóe mắt, đầy hận thù. Ngực cô phập phồng vì cơn giận, miệng thở hổn hển.
Liệu đó có phải lý do kiếp trước hắn sai khiến Đạt nhổ răng cô? Cũng vì giữ làm kỷ niệm sau khi thân xác cô bị giòi bọ ăn mòn?
Việc hành hạ tinh thần cô khiến hắn thỏa mãn hơn lúc nào hết. Chưa khi nào hắn được gần cô đến thế này. Tuyệt vời hơn, hắn có thể bắt cô làm mọi thứ mình muốn.
Hắn tiếp tục nói.
Đột nhiên tai cô không thể nghe.
Phượng bàng hoàng.
Rõ ràng miệng hắn vẫn tiếp tục mấp máy, nhưng tai cô không hề nghe thấy gì hết. Không có bất cứ tạp âm hay âm thanh nào.
Chẳng lẽ hộp sọ chịu quá nhiều tra tấn, cô điếc rồi?
Phượng trên bờ vực sụp đổ. Mồ hôi lạnh túa ướt trán. Cô muốn hét lên.
Đột nhiên, giọng nói trầm ấm, quen thuộc xuất hiện bên tai cô.
“Phượng, là tôi.”
Cô giật mình. Tai cô vẫn nghe được? Phượng trố mắt nhìn kẻ b.ệnh hoạn đang lải nhải rồi cười man rợ trước mặt mình. Nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của hắn.
Advertisement
Giọng nói ấm áp mà cô nghe được là…
Của anh.
Âm thanh ấy lại vang lên.
“Đừng lộ ra biểu cảm khác thường. Đừng hốt hoảng, tôi đang kết nối với tai nghe không dây để nói chuyện với em. Đội đặc vụ ở ngoài sẵn giải cứu.”
Toàn thân Phượng run lên. Khi cô muốn vỡ òa thì giọng nói điềm tĩnh của anh phanh chốt cảm xúc của cô lại. Khi này Phượng không suy nghĩ được nhiều. Đầu cô rối như canh hẹ.
Cô thực hiện lời của anh theo bản năng. Cảm xúc trên mặt đóng băng. Cô không bộc lộ bất cứ cảm xúc bất thường nào. Trợn mắt nhìn kẻ bắt cóc hăm dọa, trong khi tai chờ đợi thông báo của anh.
Giọng của anh xuất hiện tại mảnh đất chết này chẳng khác nào sợi dây cứu mạng.
Giọng nói của anh trầm và điềm tĩnh, anh buộc phải vậy. Sự bình tĩnh của anh sẽ truyền tới, tiếp thêm can đảm cho cô.
Anh nói:
“Nhà xưởng có bốn cái cửa sổ cách mặt đất ba mét, cửa ra vào duy nhất đã bị khóa bên trong. Em đang ở ngay trong tay hung thủ. Nếu đặc công lập tức ập vào chúng ta hoàn toàn không có lợi thế. Vì thế, tôi cần sự phối hợp của em.”
Ngay khi tháo được bịt mắt, thì buổi triển lãm của kẻ điên kia đã kéo hết sự chú ý của cô. Phượng chưa cẩn thận đánh giá khu xưởng bỏ hoang này.
Đúng như anh nói, đây là một nhà xưởng dựng bằng tôn, chiều cao bốn mét. Có bốn cái cửa sổ nhỏ cách mặt đất ba mét dùng để thông khí. Chỉ có một cánh cửa duy nhất. Hiện đã bị Kiên quấn hai vòng xích khóa từ bên trong. Cô thì đang bị hắn bẻ ngoặt người.
Nếu đội đặc nhiệm phá khóa hay mò vào từ cửa sổ thì đều mất thời gian và bị Kiên phát hiện ngay lập tức. Nơi này trống hoác, không có góc chết, không có bất cứ chỗ nào để trốn hết. Kiên có thể bao quát toàn bộ gian phòng từ vị trí của hắn.
Giọng nói đáng tin của anh chặn lại suy nghĩ vẩn vơ của Phượng. Anh nói.
“Đừng lo, đã có phương án. Nghe này, trong vòng mười giây nữa, tôi sẽ cắt điện của xưởng. Nơi này sẽ tối om. Em hãy làm theo chính xác những gì tôi hướng dẫn. Được chứ?”
Anh nói.
“Nếu hiểu, hãy nâng nhẹ ngón út lên rồi hạ xuống.”
Phượng lập tức thực hiện theo. Cô vừa làm xong, giọng anh đã cất lên.
“Tốt. Tôi chuẩn bị cắt điện. Đếm ngược. Mười, chín…”
Trước mặt Phượng, Kiên nói cười kể về những hồi ức điên dại mà hắn “ảo tưởng” mình có với cô. Cô không nghe thấy, chỉ nhìn được sự man dại trong mắt hắn.
Trong khi ấy, bên tai cô là giọng anh.
“Bốn, ba…”
Chuẩn bị bắt đầu rồi. Máu của cô đang chảy ngược, não của cô muốn nổ tung rồi.
“Hai…”
Bóng đèn vàng lủng lẳng trên cao, rọi xuống cô gái đang bị giẫm lên lưng, chói lóa.
Đúng lúc này, tên Kiên cúi người, cầm chiếc dùi cui điện. Hắn vung tay lên, nhằm thẳng về phía cô.
Vì đặc vụ theo dõi camera kêu lớn.
“Nguy rồi! Hung thủ tấn công nạn nhân. Chúng ta phải hành động ngay!”
Phượng trợn mắt. Nghe thấy giọng anh vang lên.
“Bây giờ.”
Advertisement
Bóng đèn phụt tắt. Không gian tối đen.
Điều kiện xung quanh biến đổi bất ngờ, phản ứng của con người đơ ra theo bản năng.
Vào ngay giây lực bàn chân Kiên thuyên giảm, Phượng vơ nắm cát đã nắm sẵn trong tay, quăng vào mặt hắn.
Không nhìn thấy gì, đột nhiên trúng bụi đầy mắt, Kiên hơi ngửa ra sau che mặt.
Vài giây đầu rơi vào đêm tối, mắt con người chưa kịp thích nghi, đây chính là lợi thế của Phượng. Cô không nhìn thấy gì, Kiên cũng thế. Nhưng cô khác ở chỗ, có anh là đôi mắt của cô.
Kiên trúng bụi nên ngã ra sau, Phượng chớp cơ hội xoay người. Chưa thể bật dậy, cô vẫn đang nằm ngửa dưới đất. Hai giây này chính là cơ hội xoay ngược tình thế của cô.
Phượng cố định lưng dưới đất, chân lấy đà đá liên tục vào người Kiên như động tác đạp xe. Cú trúng vào mặt, cú trúng lên ngực. Kiên dính đòn, ngã ngửa ra sau. Cô không nhìn thấy bản thân đạp vào chỗ nào, càng không nghe được tiếng kêu của hắn. Tất cả những gì là hướng dẫn của anh.
Giọng anh dứt khoát.
“Đủ rồi. Xoay người lại, bò thấp người theo hướng mười giờ.”
Phượng lập tức làm theo. Mọi sinh lực của cô dồn cả vào lúc này. Cẳng tay tì xuống đất, nhổm người dậy, bò thật nhanh về phía trước.
Cô cắm đầu thục mạng, không hề nghĩ tới gì khác ngoài thực hiện đúng chỉ dẫn. Cô không biết mình đã bò bao xa. Đến lúc anh ra hiệu dừng lại, cô nhận thấy cẳng tay mình suýt va vào vách tường.
Phượng không thể phát giác ra động tĩnh, nếu không cô đã nghe thấy tiếng hét của Kiên và âm thanh va đập trong đêm tối.
Cô lồm cồm ngồi dậy. Vào lúc này, đèn bật sáng.
Ánh đèn hiu hắt trong xưởng bỗng trở nên gắt mắt với kẻ vừa trốn chạy trong bóng tối. Phượng nheo mắt, sau vài giây, cô mở mắt ra.
Cô nhận ra mình đang ngồi thu lu ở một góc xưởng. Trong khi đó, cách cô bảy mét là bốn đặc công mặc đồ đen, vũ trang đầy đủ đang ấn tên Kiên xuống đất, bẻ quặt hai tay hắn ra sau.
Kiên bị tẩn bầm dập, miệng hắn la lên oai oái, nhưng cô chỉ nhìn mà không nghe được.
Từ mỗi ô cửa sổ tít trên cao kia, thòng xuống một sợi dây. Hẳn bốn đặc công này đã nhân lúc mất điện để đột nhập.
Lúc trước Phượng đang ở trong tay Kiên, nếu họ tấn công sai cách, Kiên sẽ dùng cô làm con tin.
Mà anh sẽ không bao giờ chọn cách gây nguy hiểm đến sự an toàn của cô.
Phượng lấy lại sự bình tĩnh, vịn người lên tường mà đứng dậy.
Đội trưởng Trung đang tập trung giữ tay gã bắt cóc thì nhìn thấy người yêu của anh Ba hùng dũng bước tới.
Từng bước dài, nhanh, cô ngẩng cao đầu, gương mặt lạnh băng. Biểu cảm không chút nào giống một nạn nhân hoảng sợ.
Cô tiến tới chỗ họ. Và trong sự ngạc nhiên của bốn đặc công, cô vung nắm đấm lên, thụi ngang hàm gã bắt cóc. Cú đấm mạnh tới mức cả người Kiên bay sang một bên, bốn đặc công đang cố định người hắn suýt tuột tay.
Bạn gái của anh Ba luồn tay vào mớ tóc trên đỉnh đầu Kiên, nắm chặt, giật phăng.
Hung thủ gào lên như lợn chọc tiết.
Còn nắm tóc của hắn lả tả rơi xuống từ kẽ ngón tay cô.
Vị bị bịt mất thính giác, cô không nhận thức được âm lượng của mình. Cô gào lên khiến tất cả bọn họ giật điếng người.
“Thằng chó!”
Advertisement
Bao nhiêu năm trong nghề, họ chưa từng giữ người cho chủ đánh bao giờ. Điều đó vi phạm nguyên tắc.
Thấy cô chuẩn bị lên gối, Trung bắt đầu nghĩ xem có nên cản nạn nhân quá khích lại không.
Đúng lúc này tiếng máy cắt kim loại vang lên. Từ cánh cửa tóe ra mạt lửa điện. Đống xích bị cắt nát rơi liểng xiểng xuống đất.
Cánh cửa đẩy tung ra.
Anh dẫn đầu, phía sau là hai đặc vụ khác.
Lúc này, trời đã tang tảng sáng. Sau lưng anh là mây trời xanh nhạt, làn gió trong lành ùa vào trong khu xưởng, bỗng khiến Phượng tỉnh người từ cơn cuồng nộ.
Trung thấy cô dừng mọi hành động, sững người nhìn anh.
Anh bước đi như chạy về phía cô. Khi anh đã tới rất gần, Phượng bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cô lao tới phía anh.
Chạy được hai bước cô liền vấp ngã, đổ người về phía trước. Anh kịp thời chạy đến, cô ngã vào lòng anh.
Hai chân cô như không còn sức, nhũn xuống. Anh ôm ngang hông, đỡ cô. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh. Lúc này, khi biết bản thân đã an toàn, cô bật khóc. Nước mắt thấm lên ngực áo anh, giọng cô thút thít.
“Người yêu, em sợ quá…”
Sau đó như thể hoảng sợ đến mất cả ngôn ngữ, tiếng khóc của cô nhỏ vụn đáng thương khiến ai nghe thấy cũng đau lòng.
Trung và ba đặc vụ còn lại tròn mắt. Bao nhiêu năm làm chuyên gia, họ chưa từng chứng kiến nạn nhân rối loạn lưỡng cực thế này.
Họ trố mắt nhìn anh Ba đáng kính của họ cẩn thận dùng khăn sạch ấn lên vết thương sau đầu cô, trong khi nhỏ nhẹ dỗ dành cô từng tí một. Vì trò hành xác của hung thủ, lúc này tai cô chỉ nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe gắn mic của anh.
Mất gần năm phút để anh dỗ cô bình tĩnh lại và để nhân viên y tế đỡ lên cáng, mang đi sơ cứu. Khi cô đã khuất khỏi cánh cửa khu xưởng, Trung thấy anh Ba chậm rãi, từng bước đi về phía họ.
Anh đi đến trước mặt tên bắt cóc.
Trung và một đặc công khác giữ vai và cẳng tay hắn. Tư thế đẩy vai cùng đầu xuống thấp, giật ngược hai tay hung thủ ra sau khiến đầu hắn hơi chúc xuống.
Trung thấy anh Ba đứng thẳng lưng, cụp mắt nhìn kẻ bắt cóc ghê tởm kia. Sau đó anh quay đầu, nhìn bức tường dán kín ảnh.
Từng tấm đều là chụp lén bạn gái anh, tại nhiều thời điểm, kéo dài suốt sáu năm.
Mặt anh không có biểu cảm gì, một lời cũng chẳng nói. Sau đó anh lặng lẽ, tắt chiếc mic kết nối với tai nghe của người yêu.
Chẳng có bất cứ một tín hiệu nào, đột nhiên anh xoay người, tung một cú đá xoáy.
Một cú đá với lực ba trăm năm mươi hai kilogam. Nện thẳng vào hàm gã bắt cóc – đúng vị trí bạn gái anh vừa đấm.
Cú đá mạnh tới mức Trung và đồng nghiệp tuột tay. Hung thủ ngã bộp xuống đất, không nhúc nhích. Cùng lúc đó, Trung nghĩ anh ta nghe thấy tiếng xương hàm gãy.
Anh Ba của họ luôn là người điềm đạm, họ chưa từng tận mắt thấy anh tấn công ai.
Trung bất ngờ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh bắt được ánh mắt của đội trưởng Trung. Vẫn với vẻ ung dung mà Trung thường thấy ở anh Ba, anh nhìn vào mắt Trung, giọng đều đều.
“Vết thương gây ra do phòng vệ chính đáng.”
Giờ họ hoàn toàn không phải giữ kẻ bắt cóc nữa. Hắn hoàn toàn im im bất động, một tiếng rên cũng không có.
Trung đứng nghiêm, đáp lại mệnh lệnh.
“Rõ!”
Nhận được câu trả lời mình muốn, anh gật đầu một cái, đi ra khỏi cửa.
Trung đã biết Phượng từ lần giải cứu cô khỏi băng nhóm của Long Đen. Trong cảm nhận của Trung khi ấy, cô và anh Ba chẳng hợp nhau chút nào.
Anh đi rồi, Trung mới nhìn tên hung thủ thảm hại đang nằm bất động.