Bữa tiệc sinh nhật đang náo loạn. Nhưng chủ nhân của nó lại không hề hay biết.
Minh và Ánh đứng ở cổng sau của căn biệt thự, nhìn mẫu xe hơi mới nhất của tập đoàn CCorp mang biển 8888 tiến vào gara.
Ánh khoác tay Minh, tò mò nghếch mắt xem nhân vật trong xe là ai mà khiến Minh bỏ buổi tiệc đích thân ra đón. Nếu bố mẹ của Minh tới, cô cần biểu hiện thật tốt mới được.
Bước ra từ trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi. Gương mặt nam tính mang phong phạm của một quý ông Châu Âu.
Dáng vẻ của anh không hề giống như chuẩn bị tới một buổi tiệc. Anh đang mặc một bộ âu phục thủ công được thiết kế riêng. Áo vest cởi ra đặt trên tay không hề khiến anh có vẻ lôi thôi. Trái lại, nét thoáng mệt mỏi ấy khiến anh càng thêm quyến rũ.
Người Ánh đang xoắn xuýt lấy là Minh, nhưng cô không thể phủ nhận sức hấp dẫn của người đàn ông trước mắt. Chỉ cần anh xuất hiện, quá nửa phụ nữ sẽ điêu đứng.
Minh đi về phía anh, cười cười.
“Vừa đi công tác về à? Nếu tôi không gọi điện thúc giục, tôi dám chắc cậu sẽ bỏ qua tiệc sinh nhật của tôi.”
Anh chỉ đáp lời Minh, ánh mắt lướt qua như thể Ánh không tồn tại.
“Tôi mượn nhà tắm một lát.”
Minh cười, ra hiệu “OK”.
Người ta nói bạn thân đến nhà nhau thường mở tủ lạnh hỏi xem có gì ăn không, nằm ườn xem phim hoặc chơi điện thoại vô tư như nhà mình.
Riêng An thì mượn nhà tắm. Thói quen sạch sẽ của anh bao năm không đổi. Giữa việc dùng nhà tắm của bạn và để mồ hôi bám trên cơ thể, anh chọn vế trước.
Ba người đi lên cầu thang xoắn ngoài trời để tiến vào tầng hai của căn biệt thự.
Ánh theo sau, lặng lẽ đánh giá. Người đàn ông này hẳn là bạn thân của Minh. Trong khi Minh vui vẻ nói chuyện thì anh lại không đáp lại mấy.
Để tới phòng của Minh, ba người đi qua hành lang tầng hai. Khu vực này thiết kế theo kiểu không gian mở, ban công tầng hai xây vòng tròn tạo thành giếng trời, nhìn xuống phòng tiệc chính ở tầng một.
Bình thường chủ tiệc là nhân vật được săn đón nhất. Đặc biệt, Minh còn là ông vua tiệc tùng nổi tiếng. Chỉ cần Minh lộ mặt, mọi người sẽ tranh nhau tới bắt chuyện với anh.
Nhưng khi ba người tiến vào biệt thự, sự im lặng chết chóc bao trùm không khí.
Hiếu kỳ với sự kỳ lạ đang diễn ra, Minh dẫn đầu đi về phía lan can, nhìn xuống phòng tiệc tầng một.
Dưới tầng một, tất cả quay lưng về phía cửa, hướng mặt vào trung tâm căn phòng. Trước khi Minh đi, nhạc vẫn mở và mọi người nói chuyện, uống rượu, khiêu vũ kia mà?
Chuyện quái gì xảy ra trong mười lăm phút anh rời khỏi vậy?
Từ ban công tầng hai, họ đi qua đám người, nhìn xuống tâm điểm của sự chú ý ở tầng một.
Đám người hiếu kỳ vây kín thành một vòng tròn. Đứng ở tâm vòng tròn là bốn cô gái.
Thú thật, cả bốn người họ đều là kẻ lạ mặt đối với Minh. Sau khi nhìn kỹ lại thì Minh nhận ra một cô, là hot girl mạng, tên là Lan Anh hay Hoàng Anh gì đó. Nhìn cách dàn trận thì hai cô nàng mặc đầm dạ hội đứng sau Hoàng Anh là đồng đội của cô ta, đồng lòng chống lại người đối diện.
Hoàng Anh càng mắng càng hăng, chửi bới không kém những bà cô chợ búa:
“Cái loại hàng rách này còn không mau cút đi! Tôi biết đến phục vụ ở những bữa tiệc cao cấp thế này là cơ hội để loại gái như cô đào mỏ. Nhưng cô cũng phải biết nhìn lại chính mình đi chứ!”
Thấy khí thế dâng cao, Ngọc tiếp lời:
“Tôi biết cuộc sống của cô không dễ dàng gì. Nếu cần đồ nghề câu khách quá thì tôi có thể từ thiện cho cô đồ cũ. Đừng chê, cái quần sooc của tôi còn đắt hơn giá trị tất cả số đồ trên người cô cộng lại đấy.”
Ngọc nói xong, ba cô nàng bật cười ha hả.
Ánh níu lấy cánh tay Minh:
“Anh Minh, đó là bạn em, tên là Phượng. Anh đã gặp cậu ấy ở Nhà hát và mời cậu ấy tới dự sinh nhật. Anh còn nhớ không?”
Ánh nói tường tận đến vậy Minh mới nhớ ra Phượng.
Minh không đặt nặng việc bạn của cô bạn gái mới bị bắt nạt. Anh ta quan tâm hơn tới việc bữa tiệc sinh nhật vốn nên vui vẻ của mình bị một đám con gái không biết từ đâu đến phá hỏng.
Anh ta còn chưa kịp lên tiếng xử lý xung đột, đã thấy An – người bạn luôn mặc kệ thế sự của mình bước lên phía trước.
“Cô là ai?” – một giọng lạnh tanh vang lên.
Giọng nói dập tắt sự ồn ào của tòa biệt thự. Nhưng lời đó không phát ra từ An, mà từ cô gái đang bị bắt nạt tập thể phòng tiệc tầng một.
Phượng cất tiếng, khiến toàn bộ khách mời rơi vào sương mù.
Theo như những gì họ hiểu qua lời sỉ vả của hội hot girl Hoàng Anh, thì cô gái quê mùa kia là kẻ đào mỏ, mượn việc phục vụ ở bữa tiệc này để câu kéo làm quen với các anh chàng nhà giàu.
Tuy họ chẳng biết cô gái kia, cũng nhận ra diện mạo của cô khác hẳn những kẻ chuyên đi ve vãn lòe loẹt.
Nhưng cô bị ba cô nàng kia nhiếc mắng hội đồng thì hẳn phải có nguyên do. Bọn họ cạnh khóe rủa xả cô suốt mười phút đồng hồ cô lại chẳng hề nhúc nhích, hẳn là có vấn đề. Không phải mắng đúng thì cũng là chột dạ.
Nhưng đột nhiên cô thốt rằng không biết họ, chuyện là thế nào?
Hoàng Anh giật nảy lên. Cô ta chưa kịp quát, Phượng chặn trước:
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô. Cô xộc đến và nói những lời cay nghiệt về tôi. Cho tôi hỏi, tôi biết cô sao?”
Tuy không phải diễn viên hay ca sĩ chuyên nghiệp, Phượng vẫn luyện giọng, luyện thanh, tập hát thường xuyên để phục vụ chuyên môn của nhạc kịch.
Vì vậy cô thông thạo các kỹ năng để giọng mình vang, uy lực nhất có thể. Nhất thời, toàn bộ khán phòng im phăng phắc trước khí thế của cô.
Ba cô nàng hơi ngớ người. Ngọc là kẻ bộp chộp nhất trong cả ba. Cô ta chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội bật lại để giữ khí thế:
“Loại gái nghèo muốn dựa hơi đại gia để leo lên như cô tôi gặp nhiều rồi! Còn cần phải quen thân hay sao?”
Phượng không cần thời gian để xoay sở, lập tức đáp:
“Vậy nên ba cô không cần biết người đối diện là ai. Tôi đang trò chuyện với bạn, ba cô tới đuổi bạn tôi đi. Sau đó đứng đây chửi tôi. Vu cho tôi những việc tôi thậm chí còn chưa từng nghe đến. Ba cô vừa trốn trại à?”
Phượng nói với tốc độ cực nhanh, từng câu từng chữ rõ ràng, ai nấy đều nghe rõ. Đám đông vây quanh cảm thấy tốc độ nói này có thể ngang với rapper chuyên nghiệp.
Biểu cảm nhướn mày nhếch miệng của Phượng lại kết hợp với lời nói nghiêm túc tạo thành một hình ảnh vô cùng hài hước, khiến trong đám đông có người bật cười.
Một người bật cười, tạo thành phản ứng chuỗi, khiến cả đám đông cười vang theo.
Gió bắt đầu đổi chiều, ba cô nàng bắt đầu lúng túng, Châu và Ngọc nhìn nhau rồi cả hai cùng nhìn Hoàng Anh, chờ Hoàng Anh ra đối pháp. Hai đầy tớ nhìn chòng chọc làm Hoàng Anh càng ấp úng.
Phượng híp mắt. Cô biết Hoàng Anh sẽ không dám nói ra lý do thực sự. Lý do Hoàng Anh nhắm ác ý vào cô.
Bị cả một đám đông hăm hở chờ trò vui dõi theo chằm chằm, Hoàng Anh thốt bừa:
“Một…một nhân viên phục vụ như cô đứng ỡm ờ giữa sảnh làm gì? Còn nói không phải tới câu đại gia!”
Phượng không để lỡ một giây nào.
“Câu đại gia? Cô thấy có ai đi đong trai mà mặc áo phông năm mươi nghìn ba cái không? Nếu nói mặc đẹp để câu đại gia, ba cô nhìn giống hơn đấy.”
Châu khôn ngoan hơn ba kẻ còn lại, biết tóm lấy nhược điểm trong lời nói của Phượng.
“Đúng vậy. Một đứa nghèo như cô xuất hiện ở đây làm gì? Cô không thuộc về nơi này. Còn nói không mang mục đích xấu? Cô nói vậy ai dám tin?”
Phượng khẽ cong môi hài lòng. Châu tóm đúng sơ hở cô cố tình để lộ ra.
“Xin ba cô đừng nói nữa. Không nói để người ta nghi ngờ mình ngu, chứ đừng nói ra để người ta không còn gì để nghi ngờ. Tôi là khách, thiệp mời của tôi còn đang ở bàn lễ tân. Nếu thích ba cô có thể ra kiểm tra.”
Hoàng Anh vừa định mở mồm cãi, Phượng nhanh nhẹn cắt lời, giọng cô trầm xuống.
“Và đừng tiếp tục sỉ vả cái nghèo của tôi. Nó không khiến nhân cách của cô giàu lên đâu.”
Họ càng cãi nhau, quần chúng xung quanh càng chẳng hiểu gì đang xảy ra. Rốt cuộc bốn người này có biết nhau không? Chẳng lẽ như lời cô gái lạ mặt kia nói, nhóm Hoàng Anh thấy cô mặc tằn tiện liền xông ra gây chuyện?
Thế thì quá vô duyên rồi. Nịnh giàu khinh nghèo, tìm cảm giác ưu việt từ một người mình còn không quen biết. Có cần phải xấu tính đến mức đó không?
Châu, Ngọc không bị sự giận dữ che mờ mắt như Hoàng Anh. Nên họ nhận thức rõ đám đông đang chĩa mũi về phía mình. Tình cảnh vô cùng bất lợi.
Một mặt lo đối phó với ba tiểu thư, một mặt Phượng luôn chú ý tới từng thay đổi nhỏ của đám đông. Nhận ra thái độ của họ đã có chuyển biến có lợi, cô biết đã đến lúc tung đòn đo ván.
“Đánh giá một đứa con gái…
Là nhìn vào cách sống của họ chứ không phải nhìn qua
Độ ngắn của quần
Độ hở của áo
Độ trắng của da
Độ dài của chân và… độ to của một vài thứ khác.
Xăm trổ chắc gì là đã hổ báo…
Ăn mặc kín đáo chắc gì đã ngoan.
Tôi nom rất ngoan nhưng lại là hổ báo
Vì thế, cô tránh xa tôi ra.”
Phượng dứt lời, đám đông lao xao bỗng im phăng phắc.
Một giây, hai giây.
Rồi bùng nổ.
“Hay! Vỗ tay!”
Một anh chàng nào đó hưng phấn hô lên. Có người đầu tiên thì có người thứ hai, rồi người thứ ba. Cuối cùng, toàn bộ khách trong khán phòng vỗ tay, huýt sáo, hoan hô không ngớt.
Đám người đứng kín phòng tiệc tầng một và từ ban công tầng hai đồng loạt hướng về phía Phượng, rào rào vỗ tay, huýt sáo đinh tai nhức óc.
Ầm ĩ tới mức Minh kinh ngạc. Minh là anh chàng nổi tiếng, linh vật của mọi bữa tiệc. Vậy mà Minh chưa bao giờ từng được cả một đám đông lớn đến thế này ca ngợi.
Tiếng vỗ tay và hô vang ầm tới mức màng nhĩ, cốc nước trên bàn, thậm chí cả vách tường đều đều rung lên. Chẳng khác nào động đất.
Ánh há hốc miệng. Cô ấy biết khả năng ngôn ngữ của Phượng thuộc hàng đỉnh trong lớp trẻ ở giới bọn họ. Nhưng đoạn ngẫu hứng vừa rồi chỉ cần ghép thêm giai điệu là thành rap rồi.
Bữa tiệc của Minh bỗng chốc trở thành trận rap battle. Bọn họ là khán giả, trong trận đấu của mình Phượng chống lại ba cô nàng ăn vận lộng lẫy tựa như công chúa kia.
Vậy mà cô gái bình dân mặc áo phông năm mươi nghìn ba chiếc ở chợ đã chiến thắng.
Minh đau đầu. Không ngờ một người anh ta tiện tay mời đến lại mang đến nhiều phiền phức tới vậy.
Đám người ở đây đã quên mất ai mới là chủ nhà, quên mất tiệc sinh nhật này là của ai rồi.
Minh biết đã tới lúc anh ta phải lên tiếng dàn xếp. Vậy mà điều bất ngờ của đêm nay vẫn chưa hết.
An – người bạn luôn giữ thái độ thờ ơ với tất cả của Minh, rảo bước xuống sảnh tầng một. Trước sự ngỡ ngàng của cả trăm người, anh tới bên cạnh Phượng.
Tòa biệt thự chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Ai nấy đều mở to mắt dõi theo từng hành động của anh.
Anh nhìn Phượng, nói bằng giọng dịu dàng chưa ai từng được nghe.