Thịt Trước Yêu Sau

Chương 1: Chương 1




“A Nhiên, em không thể ra ngoài! Cho dù mấy người kia có tới hay không thì chúng ta vẫn phải kiên định canh chừng ở đây, chờ là được, em cần gì phải……”
Xung quanh tối tăm, tiếng tranh chấp vang lên ầm ầm bên tai, ồn ào đến mức chẳng nghe rõ.

“Tôi đi ra ngoài một lúc.


Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh đè nén của mình, không biết đang nói chuyện với ai, dường như cũng chẳng quan tâm người đó có trả lời hay không mà chỉ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, sau đó chạy theo một bóng dáng quen thuộc.

“……!”
Cô gắng sức đuổi theo, dường như còn gọi tên của người ấy.

Tuy nhiên người ấy không quay đầu lại, luôn đi về phía trước, càng đi càng nhanh, nhanh đến nỗi cô đuổi không kịp nữa.

“Á.


Một luồng ánh sáng trắng chợt ập đến, cô vội giơ tay che mắt, đợi đến khi thích ứng được rồi hạ tay xuống, người ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Trên đường không có một bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở dốc.

Cô vẫn lảo đảo chạy đi, không chịu dừng lại.

“Rầm!” Bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang dội.

…… Nó ở ngay căn phòng dành cho khách quý phía trước.

Cô dừng lại, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng vô cớ.

Nhưng cô vẫn nhanh chóng chạy đến căn phòng kia.

Ba bước, hai bước, một bước……
“Buông tôi ra.


Giọng nam quen thuộc, lạnh nhạt mà xa cách.

Cô đột nhiên dừng lại trước cánh cửa rộng mở, hít một hơi thật sâu, cẩn thận thăm dò vào bên trong.

Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông vừa rồi mình không đuổi kịp bị một người đàn ông cao to mặc vest đè lên quầy rượu, ánh sáng chói mắt chiếu xuống, đánh mạnh vào khuôn mặt bình tĩnh.

“…… Á!”
Thích Hân Nhiên đột ngột mở mắt ra, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh trong mơ, trừng mắt nhìn trần nhà một lúc mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Thật ra cũng không hẳn là một giấc mơ.

Đây vốn là sự thật mà cô tận mắt chứng kiến, chẳng qua tác động quá lớn kèm thêm tác dụng của cồn khiến đầu óc choáng váng, bị cơn ác mộng nực cười này cuốn lấy cả đêm.


Thật sự rất nực cười.

Bản thân cô.

Yêu thầm đàn anh hai năm mà không có can đảm nói ra, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng bất cẩn phá vỡ quan hệ của anh ấy với —— một người đàn ông khác.

Haiz.

Hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Ít nhất không phải băn khoăn khi nào tỏ tình, cũng có thể vứt bỏ những mong chờ không thực tế.

Tất cả kết thúc tại đây cũng coi như là giải thoát rồi.

…… Chẳng qua trong lòng khó chịu mà thôi.

“Shhh.


Không chỉ khó chịu trong lòng, đầu cô cũng đau gần chết, cả người bủn rủn, cảm giác tay chân không phải của mình nữa…… Đậu nành, eo của cô!
Thích Hân Nhiên vừa cử động cơ thể bỗng hít sâu một hơi, cắn răng giãy giụa hai giây, cuối cùng cam chịu nằm trở lại.

Thuận tiện lườm tên đầu sỏ gây tội đang ngủ say như lợn bên cạnh.

Đúng vậy.

Tối qua cô chẳng những thất tình mà còn đệch mợ say rượu thất thân.

Hơn nữa lại là người này…… Chậc…… Sao không làm cô mất trí nhớ luôn đi?!
Thích Hân Nhiên âu sầu quay mặt đi, vò rối mái tóc dài, không ngờ tóc rất sạch, thậm chí còn thoang thoảng hương thơm, trên người ngoại trừ đau nhức thì cũng không có cảm giác dính nhớp, có lẽ sau khi xong việc cô đã được ai kia ôm vào phòng tắm tắm rửa.

Cô xốc chăn lên nhìn —— Ồ, hình như ga giường đã được thay rồi.

Người đàn ông này trông có vẻ không đáng tin mà làm việc lại đáng tin ra phết.

…… Không đúng, đáng tin cái con khỉ.

Tối hôm qua trong quán bar cô uống đến say mèm, đầu óc không tỉnh táo làm loạn linh tinh anh đã không ngăn thì thôi còn làm loạn cùng cô nữa.

Thế này có phải anh được hời quá nhiều không?
Thích Hân Nhiên thầm hừ một tiếng, quay đầu lại trừng ai kia.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cơ thể cường tráng lộ bên ngoài, bả vai, cánh tay anh đầy vết vào cùng với những vết đỏ mờ ám ở nhiều nơi trên người ……
Khụ, cô yên lặng trở mình, đưa lưng về phía ai kia, tiện tay kéo chăn lên.


Tối hôm qua cô và Ngụy Nam cùng nhau đi xem sân khấu kịch, rất lâu trước đây cô đã muốn đi xem rồi, may mà nhờ có anh tranh được vé.

Ai ngờ trên đường lại đuổi theo đàn anh, còn trông thấy cảnh đó, lúc ấy cô ngây ngẩn cả người, mơ màng rời khỏi rạp hát, tất nhiên cũng quên báo cho Ngụy Nam một tiếng.

Rất đau lòng.

Có cái gì đấy mắc kẹt trong lòng mà không thể trút ra khiến cô khó thở.

Không muốn về ký túc xá, không muốn gặp bạn bè.

Bất cứ lời an ủi nào đều có thể làm cô sụp đổ.

Do đó lựa chọn cuối cùng là đến bar, một mình ngồi trước quầy bar uống rượu giải sầu, hết một cốc lại một cốc.

Rượu mạnh xuống bụng, vừa sặc vừa cay.

Tiếc rằng tửu lượng của cô quá tốt, uống mãi vẫn không say, vừa khéo có người tới rủ cô thi uống, cô chẳng nghĩ nhiều mà thoải mái đồng ý, mặc cho anh ta rót rượu.

Sau đó tranh nhau vào phòng vệ sinh, lúc quay lại càng uống càng mơ màng, cả người nóng bỏng, trong cơ thể chợt dâng lên một ngọn lửa thiếu đốt, bấy giờ cô mới nhận thấy sự bất thường.

…… Bị chuốc thuốc rồi.

Tên kia cười hèn hạ, duỗi tay định đỡ, bị cô từ chối mà vẫn chưa từ bỏ ý định, cô tức giận khóa tay tên đó rồi đè x uống đánh, đánh đến mức tên đó gục xuống cửa phòng vệ sinh nôn đến xây xẩm mặt mày.

Nhưng cô cũng đã quá sức chịu đựng, thất tha thất thểu trốn vào trong phòng vệ sinh, chỉ kịp gọi điện thoại rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Thế còn chuyện xảy ra sau đó……
Thật ra chẳng có gì đáng nói, đơn giản là lau súng cướp cò rồi diễn ra sực việc không thể cứu vãn.

Nói trách anh chẳng qua đang giận dỗi thôi.

Cô vẫn nhớ hôm qua người chủ động là ai, chủ động tới mức độ nào, ai mà nhịn được chứng tỏ là gay hoặc “cậu bé” có vấn đề, dĩ nhiên Ngụy Nam không phải hai kiểu người trên.

Huống chi anh còn thích cô……
Haiz.

Chết tiệt.

Say rượu sướng nhất thời, xong việc cong mông chạy.

Thích Hân Nhiên thở dài, duỗi tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường.

Màn hình đen ngòm.

Ấn nút khởi động cũng không phản ứng, có lẽ hết pin nên đã tự động tắt máy.

Không biết chỗ anh có sạc điện thoại không……
“Ting ——” Tiếng chuông thình lình vang lên khiến cô hoảng sợ.

Tiếng chuông kéo dài, hình như có người gọi tới.

Thích Hân Nhiên nhìn điện thoại đang nằm yên tĩnh trong tay mình, không hề do dự rúc mặt vào gối rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.

…… Chột dạ cái con khỉ.

Làm như cô được hời từ anh không bằng.

Thích Hân Nhiên khó chịu mở mắt ra, song khi nhận thấy người nằm phía sau cử động lại lập tức nhắm mắt.

“Alo?”
Đã quen nghe giọng nói dịu dàng trong trẻo của anh, nay bỗng nhiên trở nên trầm khàn khiến Thích Hân Nhiên xuýt nữa không nhận ra.

Sau đó nghe thấy anh hắng giọng, đến khi mở miệng giọng nói mới miễn cưỡng trở lại bình thường: “Ừm, là tôi.


Đầu bên kia điện thoại đang hỏi gì đó, dường như còn nhắc tới tên cô.

“Thích Hân Nhiên?” Ngụy Nam buồn ngủ, cả người mơ mơ màng màng, nghe vậy thì quay đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh, chẳng nghĩ ngợi gì mà nói luôn: “À, cô ấy đang ngủ trên giường của tôi, vẫn chưa tỉnh.


…… Ngủ trên giường?!
Cô thực sự muốn trở tay vả cho anh một cái bay mặt.

“Anh nói Hân Nhiên đang nằm, nằm trên giường, trên giường của anh?” Quả như dự đoán ngay sau đó cô nghe thấy đối phương cao giọng hỏi, kinh ngạc nói lắp: “Hai người, tối qua hai người ngủ, ngủ cùng nhau?”
“Ừ, cô tìm cô ấy đúng không?” Phía sau vang lên tiếng sột soạt lại gần: “Để tôi bảo cô ấy nói chuyện với cô……”
Để cô nói chuyện?
Vậy thì cô đã đoán được người gọi đến là ai rồi.

Thích Hân Nhiên khẽ cắn môi, thầm nghĩ điều gì phải đến sẽ đến, cô nằm im chờ Ngụy Nam gọi rồi giả vờ tỉnh ngủ.

Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì, anh không hé răng cũng không ra tay, mãi cho đến khi cô cảm thấy có phải ai kia ngủ đến ngu người rồi không, định đánh thức cô bằng suy nghĩ thì đằng sau chợt truyền đến một tiếng bật thốt khó tin: “Đệch”.

…… Đúng đúng đúng, đệch cũng đã đệch xong rồi, còn giờ anh phải gọi tôi dậy biết không?
Thích Hân Nhiên trừng mắt với không khí, vì đang giả vờ ngủ nên không thể cự động, khó chịu gần chết, mãi sau phần đệm bên cạnh lún xuống, hình như ai kia đã ngồi dậy, ấy thế mà vẫn chưa chịu đánh thức cô.

Đừng nói là đánh thức cô, Ngụy Nam còn ước gì do mình chưa tỉnh ngủ.

Sao, sao lại ngủ với người ta rồi???
Má má má má má.

Gạo nấu thành cơm cũng không nên nấu như thế chứ?
Nếu cô tỉnh lại biết được cô với anh đã xảy ra chuyện người lớn thì liệu cô có block anh, từ đó cả đời không thèm chơi với nhau nữa không?
Toi rồi, toi rồi, anh còn chưa tán được người ta mà, sau này……
“Alo, Ngụy Nam? Làm sao thế?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn đang nói chuyện, Ngụy Nam cố gắng lấy lại tinh thần, bỗng phát hiện ra điện thoại đã rơi xuống gối từ khi nào, thân máy còn đập vào Thích Hân Nhiên.

“Shhh……”

Thích Hân Nhiên thật sự không chịu nổi nữa, khi điện thoại đập vào gáy cô lập tức giả vờ bị đánh thức, nén cơn đau trên hông quay người lại nhìn Ngụy Nam, cũng làm bộ như kinh ngạc vài giây rồi cầm điện thoại lên “Alo” một tiếng.

“Hân Nhiên?” Quả đúng là cô bạn thân của mình gọi đến: “Cậu…… Ở nhà Ngụy Nam à? Không sao chứ?”
“Tớ không sao, tớ đang ở nhà anh ấy.

” Thích Hân Nhiên lại liếc sang ai kia đang luống cuống hết cả tay chân, giọng điệu bình thản: “Chỉ ngủ quên mà thôi, thật sự không sao đâu, trở về tớ sẽ kể lại với cậu.


Cô cúp điện thoại, sau đó ném trả điện thoại cho anh.

Sau đó rời giường mặc quần áo, rửa mặt, trông bản thân đã sáng sủa chỉnh tề mới quay về phòng ngủ lấy đồ.

“Anh không dậy à?” Thích Hân Nhiên lạnh mặt hỏi.

“Dậy…… đây.


Ngụy Nam thấy cô chuẩn bị rời đi, lập tức xốc chăn xuống giường, song lại bị Thích Hân Nhiên ném một cái quần tây vào người: “Anh mặc vào rồi nói.


Cô tạm thời không muốn nhìn thấy cái thứ kia của anh, nếu không nó sẽ lại khơi dậy những ký ức hoang đường tối qua, phiền.

Ngụy Nam: “……”
Bên dưới anh có mặc quần sịp mà?!
“Được rồi, anh cứ từ từ mà mặc.

” Thích Hân Nhiên xách túi, dù sao hiện tại cô chẳng muốn nói chuyện với anh, cũng đến giờ phải đi rồi, vì thế cô nói một câu tạm biệt với anh rồi đi thẳng ra ngoài.

“Rầm!”
…… Còn rất quan tâm mà đóng cửa lại.

Ngụy Nam ngơ ngác cầm quần.

Thế, thế lày nà dư lào???
Rốt cuộc cô có giận anh không?
Cuối cùng cái câu tạm biệt kia là thăm hỏi bình thường hay là không bao giờ gặp lại?!
A a a a a……
“Ting ——” Chuông điện thoại vang lên.

Ngụy Nam nhanh chóng mặc quần, lao người lên giường nghe máy: “Alo, ai đấy?”
“Mịa nó chứ, ông xem bây giờ là mấy giờ rồi.

” Thẩm Dục Phàm tức giận quát anh: “Không định đi chuyến bay chiều nay à?”
Chiều nay? Chiều nay anh có chuyến bay ư?
Ngụy Nam nhìn liếc qua thời gian biểu —— Má, anh quên mất mình phải thay ca cho người ta!
“20 phút là đến! Người anh em giúp phát!”
Thẩm Dục Phàm lạnh nhạt: “Gọi bố đi.


“…… Bố!!!”
Hết chương 1
Lời editor: Đó, mị đặt cái tên “Thịt trước yêu sau” vì hai anh chị mần nhau xong mới yêu thui, hong liên quan gì đến H văn nhe:vvv.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.