Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 43: Sự thật



Trên thực tế là như vậy, nhưng thật ra từ đầu đến giờ Châu Lộ Lộ vẫn đang chìm trong đống câu hỏi to bự của mình nào có nghe thấy ai đang hỏi chi, chẳng qua là phản xạ tự nhiên thốt ra suy nghĩ trong đầu mà không hề hay biết.

Cô gấp đấy là gấp gáp muốn biết đấy là muốn nói chuyện với Đường Vũ thôi.

Cho đến khi mọi người cùng cười rộ lên, Châu Lộ Lộ tỉnh hồn vẻ mặt ngơ ngác.

Chỉ thấy ai nấy đều nhìn cô cười mờ ám, mà Đường Vũ cũng nhìn cô đầy thâm ý.

Có chuyện gì vậy?

Châu Mạnh Trường vừa gặm xong một miếng thịt gà, nói: “Chị à, mê trai cũng đừng lộ liễu thế chứ, haizz thật là mất giá quá.”

Mẹ Châu là người cười tươi nhất: “Thế mà mấy hôm trước còn làm cao đấy. Đã thế thì ông bà thông gia này, chi bằng chúng ta chọn ngày nào sớm một chút. Chớ để hai đứa trẻ đợi lâu.”

Châu Lộ Lộ ngớ người. Cô đã nói cái gì, khiến cho mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt đó?

“Thực ra con,…” cô muốn nói thực ra cô không vội chút nào nhưng cơ bản là không ai nghe đến lời cô nữa rồi.

Vất vả chờ đến lúc bữa trưa kết thúc, ngày cưới được ấn định là vào mười ngày sau. Châu Lộ Lộ cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với Đường Vũ.

Trên mặt Đường Vũ khóe môi không kìm được mà nhếch lên, nói rõ tâm trạng anh rất vui vẻ.

“Muốn hỏi gì sao?”

Châu Lộ Lộ rất nghiêm túc gật đầu thật mạnh.

“Bọn họ thật sự là cha mẹ anh à?”

“Đúng vậy, rất bất ngờ sao.”

“Vậy, em hỏi anh, anh còn anh em trai nào khác sao?”

Đường Vũ: “…” nụ cười trên môi chợt cứng lại.

“Em nói cái gì?”

Châu Lộ Lộ hồn nhiên không nhận ra vẻ mặt Đường Vũ đã thay đổi: “Em cũng không nhận nhầm mà, chẳng lẽ anh ấy là con nuôi?”

Châu Lộ Lộ càng nói càng nhỏ bởi vì cô chợt nhân ra, trên mặt Đường Vũ bây giờ là nụ cười ‘tiếu lý tàng đao’ chỉ xuất hiện mỗi khi anh bàn chuyện vớ đối tác, hoặc là rất tức giận.

Cô vô thức lùi về sau một bước, đồng thời Đường Vũ cũng tiến lên một bước. Cô lại lùi một bước, cho đến khi sau lưng là vách tường.

“Đường Vũ, em nói sai điều gì khiến anh giận sao, em, em xin lỗi, anh đừng như vậy.”

Đường Vũ một tay chống lên tường, một tay nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Anh biết em rất ngốc, nên dù em chậm chạp không nhận ra rằng anh đang theo đuổi em, không biết anh thích em anh, không muốn kết hôn với anh anh cũng không giận.”

Châu Lộ Lộ không dám phản bác lời nào, gật đầu lia lịa.

“Chúng ta ở bên nhau lâu như thế rồi, mỗi ngày gặp em anh đều tự hỏi, hôm nay em sẽ nhớ ra anh chứ? Tại sao em vẫn chưa nhớ ra anh hay là em quên anh mất rồi? Châu Lộ Lộ, em đã hứa là chờ anh trở về, sẽ không bao giờ quên anh. Nhưng mà đến khi anh thực sự trở về rồi em lại quên mất anh.”

Châu Lộ Lộ sững sờ. Nói như vậy, anh chính là anh hàng xóm của cô sao? Nhưng mà… Vậy Thẩm Tư Hiên là ai chứ?

“Thực sự là anh sao?”

“Nếu không em nghĩ là ai? Châu Lộ Lộ, em ác lắm!”

Như để trừng phạt, Đường Vũ cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô. Mạnh đến mức cô cau mày, muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể.

Đợi hôn đủ rồi, Đường Vũ mới buông cô ra, vùi đầu vào hõm vai cô như là làm nũng nói: “Em làm anh tổn thương rồi, em phải chịu trách nhiệm bồi thường chữa lành vết thương cho anh.”

“Đường Vũ!”

“Hửm?” Đường Vũ không nhìn cô, trả lời.

“Anh còn mặt mũi mà đòi bồi thường sao?” anh nghe giọng cô không đúng, muốn nhìn biểu cảm của cô nhưng cô lại cúi đầu lạnh nhạt đẩy anh ra.

“Đường Vũ, anh rời đi đã quá lâu rồi, lâu đến mức tôi không nhớ nổi tên anh rồi. Anh còn trở về đòi kết hôn. Nhưng mà tôi không muốn kết hôn với anh càng không muốn nhìn thấy anh nữa.” Châu Lộ Lộ nói xong, quay người chạy đi.

Đường Vũ đâu nghĩ cô sẽ phản ứng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Đợi đến lúc anh muốn đuổi theo thì đã không tìm thấy cô nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.