Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 45: Ai phản bội



Châu Lộ Lộ quay về nhà, không nghĩ tới Đường Vũ lại không có nhà, bất đắc dĩ đành hỏi mẹ Châu.

Vừa hỏi liền ăn ngay ‘bạt tai thần chưởng’ của ma ma đại nhân: “Tiểu Đường nói công ty có việc gấp nên về công ty rồi.” đột nhiên mẹ Châu đổi giọng, thở dài, “Cũng không còn nhỏ nữa, sao con cứ suốt ngày gây chuyện thế, ba mẹ từng này tuổi rồi, chỉ cần liếc mắt là biết tình cảm của nó đối với con. Sắp kết hôn rồi, liệu mà cư xử, để mẹ mà biết con ức hiếp Tiểu Đường thì đừng có vác cái mặt về nhà này!”

Nói một thôi một hồi, trọng điểm là Đường Vũ mới là con của mẹ chứ gì!

Châu Lộ Lộ “vâng” một tiếng rồi về phòng. Nghĩ đến những lời của Thẩm Tư Hiên chiều nay.

“Em yêu anh ta chứ?”

“Rất yêu!”

Cô không hề nói dối, đây là lời nói phát ra từ đáy lòng.

Ngoài cảm giác trái tim rung động còn có cảm giác hạnh phúc mà chỉ khi ở bên cạnh anh mới đó. 

Nói đến Đường Vũ, cơn giận trong lòng cô thực ra đã vơi đi hơn phân nửa rồi. Mà anh cũng nói không sai, trước giờ cô hầu như không để ý tới cảm xúc của anh. Chỉ vì cô vẫn nghĩ anh chỉ là nhất thời thấy cô thú vị, không nghĩ tới thì ra anh cũng yêu cô nhiều như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, sao cô không nhận ra anh sớm hơn chứ.

Châu Lộ Lộ lấy tấm ảnh đã rất lâu không động đến trên bàn, trong hình vẫn là hai đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên. Cô ngắm nhìn Đường Vũ trong ảnh, kí ức chợt ùa về.

“Vũ ca ca xấu xa, anh lại bắt nạt em.”

“Vũ ca ca, em đau chân.”

“Vũ ca ca, em muốn ăn KFC.”

Cô bé trong kí ức vui vẻ nô đùa, làm nũng với Đường Vũ. Anh thường xuyên bắt nạt cô nhưng cũng rất nuông chiều cô, hầu như mọi yêu cầu của cô đều không từ chối.

Rõ ràng chỉ là một mảnh kí ức lại sinh động đến bất ngờ. Châu Lộ Lộ chìm trong đó bất giác ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho Đường Vũ. Chỉ là gọi rất lâu cũng không có ai bắt máy.

Cô nhớ mỗi lần cô gọi cho anh gần như là anh đều bắt máy ngay lập tức càng không có không bắt máy, khiến cho cô quên mất giai điệu ‘tút tút’ quen thuộc cũng có thể làm người ta phát điên.

Gọi khoảng 4, 5 cuộc nhưng vẫn không có hồi âm. Châu Lộ Lộ bắt đầu lo lắng, công ty có chuyện khác gì khiến anh không thể bắt máy?

Khi lo lắng con người ta không ngừng suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy hoang mang, sợ hãi. Kết quả là mấy tiếng đồng hồ sau cô đã xuất hiện dưới lầu công ty. Nhưng mà công ty lớn như thế ngoài mấy người bảo vệ và một số nhân viên coi trực thì chẳng thấy bóng dáng Đường Vũ đâu.

Hỏi nhân viên bảo vệ, bọn họ chỉ nói không hề thấy giám đốc đến đây, công ty cũng chắc có chuyện gì cả.

Cô lại gọi cho Đường Vũ, lần này điện thoại trực tiếp cúp máy. Sau đó là tin nhắn gửi đến cô phát hiện đó là địa chỉ của một quán cà phê.

“Sao lại muốn cô đến đó… không lẽ muốn chia tay cô?” Làm sao anh biết cô đang ở thành phố A.

Trong lòng bất an nhưng vẫn đi tới địa chỉ mà anh nói.

Ngồi trên taxi, từ xa cô đã trông thấy anh đang ngồi bên cửa sổ. Mà bên cạnh anh là một người phụ nữ. 

Người phụ nữ đó… là một người mỹ, cô chưa từng thấy cô ta lần nào, cũng chưa từng nghe nhắc đến.

Châu Lộ Lộ một lần nữa lấy điện thoại gọi cho anh.

Chiếc điện thoại màu đen trên bàn đổ chuông. Cô thấy anh cầm lên xem sau đó lại đặt xuống.

Nói là công ty có chuyện gấp, thực tế lại không hề đến công ty. Gọi không bắt máy hóa ra là đang vui vẻ trò chuyện với người phụ nữ khác.

Anh căn bản là không muốn nghe điện thoại của cô.

Châu Lộ Lộ nén nước mắt đang trực trào, nói: “Bác tài xế, có thể đi được rồi.”

Châu Lộ Lộ và Trương Ngọc Lai vẫn hẹn nhau ở quán rượu quen thuộc. Trương Ngọc Lai cũng không ít.

Rượu đã ngấm, lúc này cuộc trò chuyện của hai ‘ma men’ mới bắt đầu. Nói là trò chuyện nhưng lại chẳng ăn nhập gì với nhau.

“Đường Vũ khốn khiếp. Lúc đầu là anh đòi yêu đương, phản bội cũng là anh, đúng là mịa nó khốn khiếp mà.”

Dưới sự giáo dục hà khắc của ma ma đại nhân, Châu Lộ Lộ gần như không biết chửi đổng là thế nào, cho nên ngoài khốn khiếp thì cô chỉ biết chửi khốn khiếp.

“Một tên đàn ông cũng giữ không được, cậu đúng là vô dụng.”

“Vậy xin hỏi Trương đại tiểu thư, cô có bản lĩnh giữ được đàn ông mà cũng phiền lòng à.”

Trương Ngọc Lai uống cạn ly rượu: “Chính vì giữ được mới phiền lòng đấy, nghu ngốc.”

Châu Lộ Lộ cau mày, cô không thích bị chửi như thế. Trương Ngọc Lai mặc kệ cô, tiếp tục nói: “Ba mẹ Tiêu Hằng không đồng ý cho bọn tớ kết hôn, thậm chí còn ép anh ấy đi xem mắt. Cậu nói xem, nhìn bạn trai mình đường đường chính chính đi xem mắt nhưng lại không thể phản đối, không thể ngăn cản, không thể tỏ thái độ không vui, không thể chửi người mịa nó rốt cuộc là thế nào chứ! Đã một tuần không đường gặp A Hằng rồi, thật là nhớ quá!!!”

Châu Lộ Lộ cũng nói: “Hai ngày rồi không được gặp Đường Vũ, thật là nhớ quá.”

Vì vậy, hai cô gái ôm chai rượu chửi người biến thành hai cô gái ôm chai rượu khóc đến hoa lê đài vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.