Thổ Dân Loạn Nhập Khủng Du

Chương 90: 90: Người Quen




Nhìn bộ dáng như vậy, nam nhân kia rõ ràng là đã bị mê hoặc, Địch Hạt cùng Pháp Lê coi như cũng là chiến hữu từng có kinh nghiệm cùng đấu, huống chi, nàng cũng là người Quan Dục quen biết, dưới tình huống như vậy, giúp đỡ bọn họ cũng không phải là chuyện lớn gì.
Vì thế thiếu niên điều khiển quang cầu tiến vào mảnh nhỏ, trực tiếp đi tới trước mặt hai người chơi đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Pháp Lê còn chưa kịp phản ứng, đây là sự cứu giúp ngoài ý muốn, xích xiềng màu đen rõ ràng đã trở nên khác trước, nó mang theo một loại sức mạnh thuộc về thần minh, từ trên trời giáng xuống, đem nam nhân trực tiếp phong tỏa tại chỗ, không cách nào tới gần khe hở u bạc một bước nào nữa.
Thời khắc nam nhân bị xiềng xích màu đen trói buộc, trong nháy mắt mở to đôi mắt, toàn thân hạ thấp tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đó là lực lượng cường đại hoàn toàn áp đảo anh ta, là áp chế thuộc về một vị thần minh chân chính.
Nhưng mặc dù vậy, khát vọng theo đuổi đã xâm nhập sâu vào não tủy đã thúc đẩy anh nổi lên phản kháng, không cam lòng rơi xuống vực sâu một cách dễ dàng như vậy.
Toàn thân anh ta nhất thời nổi lên một cỗ Phong Bạo Chi Nhận tựa như cánh chim, trong mắt giống như mang theo sự sắc bén của ưng hoàng, thần dị thao túng không khí phong vũ ma sát, kịch liệt mà dày đặc chém về phía mặt ngoài thân thể trói chặt xiềng xích.
Lúc ra tay chính là sử dụng toàn lực, căn cứ theo cách xưng hô của Pháp Lê đối với nam nhân này, Quan Dục phỏng đoán người này chính là một trong những người thành lập tổ chức người chơi kia, giờ phút này lực lượng mà anh ta biểu hiện ra, mặc dù còn không cách nào đột phá phong tỏa của Địch Hạt, nhưng vẫn cho thấy đây là một người chơi cực kỳ cường đại.
Sợi xích màu đen là thần lực của Địch Hạt hiện ra, chúng cực kỳ vững chắc, cũng dị thường cứng cỏi, nhưng dưới sự bạo liệt mở rộng vô hạn như cánh chim mở rộng, chúng nó cũng không có duy trì nguyên mẫu, mà hóa thành hắc vụ ly tán, lan vào trong không gian chung quanh nam nhân.
Mục đích của Địch Hạt cũng không phải là thương tổn người chơi này, mà là phong ấn hành động của anh ta, làm cho bước chân đang muốn tới gần khe hở U Ngân của anh ta không cách nào tiến tới được nữa.
Vì thế những hắc vụ tràn ngập kia nhất thời hóa thành càng nhiều hình thù kỳ quái, không biết nguồn gốc sắt thép gai, dùng một loại hình thức xiềng xích khác trải rộng trên không gian chung quanh nam nhân, hình thành một mê cung nguy hiểm mà phức tạp, tựa như bình chướng, cản trở thành hành của hắn.
Những cành xích màu đen khác thường kia cũng không chỉ là chiếm giữ dưới chân, mà là bao phủ các phương hướng trên dưới trái phải, phong tỏa gần như tất cả không gian.
Nam nhân muốn di động, nhưng lại không có chỗ để đi, không có chỗ nào có thể đi, anh ta muốn mạnh mẽ đột nhập, nhưng góc độ xích xiềng kia quá mức xảo quyệt, chúng nó cũng không làm trầy xước thân thể, chỉ là làm cho người bên trong không cách nào rời đi, không cách nào thoát ra, xiềng xích hình thành khe hở hẹp xoay tròn, thân thể cho dù chui vào một chỗ, cũng căn bản không cách nào khống chế phần còn lại chi thể.
Nam nhân như thế nào cũng không thể tới gần nơi mình khát vọng nhất, nhất thời trở nên nóng nảy lo lắng.
Đúng lúc này, Địch Hạt khẽ nâng một tay, thần lực nhất thời hóa thành lưu quang chi tuyến, hội tụ ở đầu ngón trỏ của thiếu niên.
Một ngôi sao màu đen chợt bắn ra, xuyên qua dây xích cành dày đặc trên đường, thẳng tắp đánh vào giữa trán người đàn ông tên là "Kiêu Khách".

Thân thể của Kiêu Khách khẽ dừng lại, một đám ánh sáng sắc tinh tử mang theo một thân ảnh hỗn độn mơ hồ từ trong cơ thể nam nhân bắn ra, ngã vào hư không phía sau.
Tất cả những dây xích xung quanh đều theo một cỗ lực lượng này co rút thắt chặt, nguyên bản bị màu đen tràn ngập, vặn vẹo quái dị không gian, giống như là một khối băng gạc mềm mại đột nhiên rơi vào một dị vật bên ngoài, chúng nó bao bọc nó, bao trùm bao phủ, cuối cùng cắn nuốt nó, dừng lại trên mặt đất.
Thần lực của Địch Hạt hiện ra cũng là như vậy, chúng nó hóa thành một cái lồng giam chặt chẽ, đem màu bạc hỗn độn từ trong cơ thể nam nhân ngã ra vững vàng vây khốn, phong tỏa trong đó.
Kiêu Khách nhất thời thoát lực quỳ trên mặt đất, anh ta ôm trán, tựa như đau đầu muốn nứt ra, nhưng Pháp Lê lại kinh hỉ nhảy dựng lên, không để ý thương thế của mình đi tới bên cạnh anh ta, cho anh ta ăn đạo cụ để khôi phục lại thể lực, chiếu cố anh ta.
Ánh mắt nam nhân dưới công kích giống như sao băng rốt cục khôi phục thanh minh, khát vọng cùng điên cuồng không bình thường rốt cục cũng rút đi, bước chân của anh ta cũng không muốn tới gần khe hở u ngân kia nữa.
Lồng giam màu đen vô hạn co rút mang theo hỗn độn màu bạc hóa thành một quả cầu nhỏ, bay trở về trên tay Địch Hạt.
Chuyện xảy ra bất ngờ này cuối cùng đã tạm thời kết thúc.
......
"Cám ơn các cậu, Quan Dục, Địch Hạt, còn có Difit, không nghĩ tới dưới tình huống này sẽ gặp lại các cậu ở đây.

Cảm ơn các cậu đã cho chúng ta biết tình báo về phó bản này, cũng cảm ơn các cậu đã cứu Kiêu Khách.

"
Pháp Lê sau khi nghe bọn Quan Dục giải thích, lập tức thay thế đội trưởng của mình, cùng với chính mình, hướng mọi người biểu đạt sự cảm tạ.
Nếu như không phải đám người Địch Hạt đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hành động của Kiêu Khách, có lẽ mình sẽ phải nhìn đội trưởng của bọn họ, từng bước bước vào một thế giới khác, không bao giờ trở lại nữa.
Cái loại trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí này, quả thực cùng chết không sai biệt lắm, không, so với chết còn khó chịu hơn.
Nếu Kiêu Khách thật sự đi đến đó, bọn họ không chỉ mất đi một vị lãnh đạo của tổ chức, mà còn mất một người bạn và một đối tác quan trọng.

Nam nhân hư thoát rốt cục dưới đạo cụ trị liệu, thoát khỏi trạng thái dị thường bị mê hoặc này.
Mặc dù tinh thần vẫn có chút uể oải, nhưng anh ta đã khôi phục được năng lực hành động, có thể nói chuyện bình thường.
Sau khi một lần nữa chủ động bày tỏ lòng biết ơn, anh ta liền hướng thiếu niên đã cứu mình hỏi một ít vấn đề về trạng thái trước đó của mình.
Từ chỗ thiếu niên, anh ta biết được đó là một loại trạng thái dị thường, gọi là "cưỡng ép tín ngưỡng".
Đó là một loại mê hoặc và khống chế tinh thần đến từ thần minh, người bị khống chế, sẽ bị động rơi vào trạng thái cuồng tín, khát vọng vô hạn đi tới thần quốc của vị thần minh kia, sau đó trở thành tín đồ thành kính nhất của thần minh.
Loại điều khiển này có thể thông qua vật phẩm thần kỳ hoặc đồ họa gợi ý tiến hành truyền đi, ví dụ như đạo cụ mà người chơi vô tình lấy được, hoặc là các loại cảnh tượng di tích xuất hiện trong phó bản.
Kiêu Khách tựa hồ đối với nguyên nhân mình bị mê hoặc có chút ấn tượng, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Người lâm vào cuồng tín bình thường cũng sẽ không quá mức rõ ràng, chẳng qua bọn họ sẽ mượn hết thảy cơ hội, đi truy tìm dấu hiệu thần minh, theo đuổi đi tới Thần Quốc, bất luận kẻ nào cũng không cách nào ngăn cản.
Kiêu Khách chẳng qua là trước đó bị Thần Phật Môn phát hiện, lúc này mới dẫn động trước, đi tới nơi này.
"Cho nên một người chơi bổ sung khác, chính là Pháp Lê?"
Diffit đột nhiên lên tiếng vào lúc này và nói ra một câu trả lời rõ ràng.
Tất cả mọi người nhất thời đều nhìn về phía một chỗ, Pháp Lê bị mọi người nhìn, lúc này mới giải thích rõ ràng.
"Dựa theo cách nói của các cậu, hẳn là như vậy, lúc ấy Kiêu Khách đột nhiên phát điên, một mình sử dụng chìa khóa phó bản chuẩn bị đi vào, những người khác có năng lực ngăn cản anh ấy đều không ở cùng một chỗ, vì để ngăn cản anh ta, tôi chỉ có thể mạnh mẽ sử dùng một loại đạo cụ, cùng anh ấy tiến vào phó bản này…
"Pháp Lê, sao cô có thể làm một việc nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ cô không biết, loại tình huống này liều lĩnh đi theo vào, rốt cuộc sẽ gặp phải mối nguy hiểm cỡ nào sao! "
"Vậy chẳng lẽ tôi liền nhìn anh rời đi, cái gì cũng không làm, cứ như vậy để cho anh tự mình đi tìm chết sao! Hãy nhớ cho rõ, anh là người đứng đầu tổ chức và cũng là bạn bè của tôi! Không có vấn đề gì nguy hiểm hay không nguy hiểm, tôi không thể đứng im nhìn bạn đi vào chỗ chết! "

Nam nhân bị nữ nhân làm cho á khẩu, không nói nên lời, anh ta vừa rồi bởi vì lo lắng an nguy của đối phương, theo bản năng liền dùng ngữ khí trước kia giáo huấn vài câu, nhưng anh lại quên, nguyên nhân đối phương làm ra loại hành động này, chính là vì anh.
Đúng lúc này, giọng nói của một thiếu niên bên cạnh chậm rãi vang lên, hấp dẫn sự chú ý của hai người có chút ầm ĩ.
"Vì vậy, bây giờ, các ngươi muốn làm gì? Các ngươi có muốn thoát khỏi phó bản này này không, ta có thể giúp các ngươi một chút? "
Thiếu niên lãnh đạm đột nhiên nói ra kinh người, mặc dù kinh hãi, chỉ có Kiêu Khách cùng Pháp Lê thuộc về người chơi bình thường.
"Cái kia...!Địch Hạt, nếu như tôi không hiểu lầm, ý của cậu chính là, cậu có thể trực tiếp cho chúng tôi đạt thành điều kiện thoát ra, thoát khỏi phó bản này sao? "
Pháp Lê ngay cả hỏi ra vấn đề này cũng có khó có thể tin được, phảng phất cảm thấy thiếu niên nói tuyệt đối không có khả năng là thật.
Loại phó bản nhìn qua cực kỳ phiền toái này, làm sao có thể đơn giản như vậy mà thoát ra đây?
Nhưng tiếp theo thiếu niên đáp lại, lại triệt để làm cho nàng cùng Kiêu Khách lỡ lời, chỉ lưu lại khiếp sợ.
"Đúng vậy, chẳng qua, điều này sẽ khiến các ngươi không cách nào đạt sự che chở của được thần minh, mất đi một lần cơ hội thoát ly trò chơi, mặc dù cơ hội này rất nhỏ, nhưng quả thật cũng tồn tại."
Pháp Lê cùng Kiêu Khách thật lâu không thể từ trong nội dung thiếu niên nói khôi phục bình tĩnh, mặc dù năng lực của thiếu niên lúc trước đã làm cho bọn họ có dự liệu, nhưng bọn họ vẫn như cũ thật không ngờ, vị thiếu niên này đã đạt tới trình độ cảu một vị thần minh.
Nhưng ở trong trò chơi kinh khủng lâu dài không phải vô ích, một lát sau, hai người kgooi phục lại thần trí, tập trung sự chú ý vào lựa chọn thiếu niên đưa ra, nghiêm túc tập trung thảo luận trong chốc lát.
Không lâu sau bọn họ quyết định, hiện tại để Địch Hạt giúp bọn họ thoát ly phó bản, trở về chủ thần không gian.
"Dù sao loại cơ hội này vốn khó có thể tìm kiếm, trạng thái của chúng tôi, đã không cho phép mình tiếp tục thăm dò nữa.

Thay vì mạo hiểm tính mạng của mình để làm một điều có thể rất nhỏ, không bằng tạm thời từ bỏ, chờ đợi cơ hội sau này."
"Đúng vậy, chỉ cần còn sống, cơ hội luôn luôn có, cuộc phiêu lưu không phù hợp sẽ chỉ dẫn đến cái chết.

"
Hai người tựa hồ bởi vì sự đồng thuận trong nháy mắt này mà không tiếp tục cãi nhau nữa.

Cuộc cãi vã của họ là vì sự quan tâm lẫn nhau, đây là tình bạn thuộc về họ, cũng là tổ chức này thuộc về tình bạn của tất cả mọi người.
Địch Hạt không nói thêm gì, chỉ để cho hai người nhìn thân ảnh của cậu, không cần dời đi.
Sau đó, cậu ở trước mặt hai người chơi bình thường, trong hư ảo, hiện ra thần cách chân thân của mình.
Đó là một người khổng lồ thần thánh toàn thân tản ra hắc sắc quang mang, khí tức của cậu áp lực đến cực hạn, lộ ra ý chí phong tỏa hết thảy, phảng phất thế giới đều sẽ sụp đổ dưới chân cậu, không có thần minh nào có thể ngăn cản bước chân của cậu.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắc quang cự nhân này, tất cả ai nhìn thẳng vào đó đều sẽ sinh ra một loại minh ngộ.
Đó là tư thế thuộc về các vị thần.
Đó là một vị thần có thể kiềm chế các vị thần khác.
[Chúc mừng người chơi, đạt được điều kiện thoát ra]
Quang môn của trò chơi kinh dị mở ra, trong không gian mê huyễn mà vặn vẹo này, Địch Hạt thật sự trợ giúp bọn họ trực tiếp đạt thành điều kiện thoát ra, mở ra thông đạo trở về.
Bọn họ ở dưới tình huống không trả bất cứ giá nào, lấy thân phận nhân loại, nhận thức được một vị thần minh chân chính...
......
Ngay khi Kiêu Khách cùng Pháp Lê chân chính đạt thành điều kiện thoát ra, chuẩn bị đi vào quang môn, khe hở màu bạc đột nhiên nở rộ ra vạn trượng quang mang, ngắn ngủi một lát, toàn bộ không gian chung quanh mọi người đều bị ngân quang chiếu sáng, duy chỉ có phụ cận Địch Hạt vẫn là màu mực kiên định như cũ.
Khe hở u ám đột nhiên nứt ra miệng to như lưỡi răng không đồng đều, màu sắc ngân quang dần dần mở rộng, một cái thâm uyên cự thủ ngân quang chảy xuôi mở ra vết nứt quỷ dị này, vươn ra ấn vào không gian phù phiếm.
Cùng với đó, là một tầng tầng lớp lớp, hư ảo hoành tráng thanh âm.
[ Dị thần xa lạ...!Đây là cướp đoạt! ]
[ Ngươi không nên, xuống tay với con mồi của ta! ]
Nhìn kỹ, sâu trong khe hở sâu thẳm kia, trong hình chiếu của thế giới màu bạc, tất cả sinh vật đều mang theo cùng một loại biểu tình lãnh khốc hờ hững, tất cả đem tầm mắt chiếu về phía Địch Hạt.
Hắn ta đang vì con mồi của mình bị dị thần đánh thức, thoát ly khống chế mà cảm thấy phẫn nộ, muốn thi triển thần lực cường thế uy hiếp, cảnh cáo vị dị thần này xen vào chuyện của người khác này....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.