Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?

Chương 5



Trên đường quay về nhà trọ nhỏ, Nghiêm Mộ Thanh chuyên chú lái xe, Lý Chí chuyên chú giả vờ say rượu.

Tới phía dưới nhà của Lý Chí, Nghiêm Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn Lý Chí, vẫn là bộ dáng không chút tinh thần như cũ. Y không trông cậy rằng hắn có thể tự mình đi lên, bất đắc dĩ xuống xe, dìu hắn đi lên lầu.

Nhà trọ nhỏ mà Lý Chí thuê được xây theo kiểu kiến trúc cũ, không có thang máy, chỉ có thang lầu. Nghiêm Mộ Thanh giúp đỡ Lý Chí đi từ tầng một lên tới tầng bốn. Tính khí(cái… đó đó >///<) bị quần ma sát hơi hơi ngẩng đầu, hô hấp của Lý Chí càng ngày càng trầm trọng, không khỏi sinh ra suy nghĩ tà ác.

—- vốn nghĩ chờ y đi rồi thì sẽ tới gay bar tìm tiểu thụ nào đó, nhưng mà hiện tại giống như đã không thể nhịn được.

Ánh mắt của Lý Chí hơi trầm xuống, gợi lên một nụ cười ác liệt.

Nghiêm Mộ Thanh đỡ Lý Chí tới cửa, mất ba phút đồng hồ để tìm kiếm chìa khóa nhà của Lý Chí. Sau đó mở cửa, Nghiêm Mộ Thanh đem hắn mang tới trên giường.

Nghiêm Mộ Thanh không khỏi đánh giá một chút về nhà trọ của Lý Chí. Địa phương mà Lý Chí ở vừa thấy chính là kiểu hình thực dụng, nhà trọ tuy nhỏ nhưng bên trong rất đầy đủ. Từ một tầng bụi mỏng phủ trên bàn ăn tới quần áo bẩn đặt trên sopha, không khó để nhìn ra đây là nơi ở của một nam nhân độc thân.

Buông Lý Chí ra, Nghiêm Mộ Thanh xoay người chuẩn bị rời đi.

Phía sau truyền tới thanh âm khó chịu của nam nhân, “Cởi…”

Nghiêm Mộ Thanh quay đầu, phát hiện Lý Chí vẻ mặt khó chịu đang lôi kéo caravat, miệng mơ mơ màng màng hô, “Cởi… cởi…”

Do dự một lát, Nghiêm Mộ Thanh rốt cuộc quyết định làm người tốt, giúp hắn thay áo ngủ.

Vì thế, Nghiêm Mộ Thanh đi tới phía trước, bắt đầu giúp Lý Chí cởi caravat ra.

Lý Chí cúi đầu nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh đang chiến đấu cùng với caravat của mình, cảm giác được bản thân cầm giữ không nổi. Nghiêm tổng a Nghiêm tổng, đây là cậu tự đem bản thân dâng lên tận cửa.

Vì thế Lý Chí sửa soạn lại tâm tình ‘từ chối thì bất kính’, mang theo người trở mình một cái ở trên giường, đem thân thể của đối phương đặt ở dưới thân thể mình.

Nhìn thấy người trước mặt trạng thái bộ dáng vẻ mặt không hiểu được, Lý Chí ác liệt cười cười, dùng tính khí đã ngẩng đầu của bản thân, ở giữa hai chân của đối phương nhẹ nhàng cọ một chút.

Ai, mặt đỏ đâu.

Ai u, cái lỗ tai cũng đỏ.

Cổ cũng đỏ…

Mẹ nó không tốt, đây là tình tiết thẹn quá hóa giận.

Vì thế, trước khi Nghiêm Mộ Thanh tức giận, Lý Chí cúi đầu đem mặt mình chôn ở cần cổ của đối phương, nhẹ nhàng, cảm xúc vạn phần hỗn loạn, hắn nói: “Lị Lị.”

Chỉ bằng thân phận của Nghiêm đại thiếu cậu, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có kẻ không cam lòng, chạy tới trước mặt cậu, nói cho cậu biết rằng Lâm Lị Lị trước kia chính là bạn gái của lão tử đi.

Quả nhiên, đối phương run rẩy một chút, trong mắt hiện lên một tầng áy náy.

Nở một nụ cười đắc ý, Lý Chí thuần thục đem áo của chính mình cùng đối phương cởi ra, kéo rớt khóa quần. Hắn cầm lấy bàn tay của Nghiêm Mộ Thanh, cách một lớp quần lót, đặt ở trên tính khí của mình. Sau đó, hắn thở hổn hển ở bên tai của đối phương hướng dẫn: “Lị Lị, em giúp anh một chút, anh không miễn cưỡng em, em giúp anh sờ sờ.”

Nghiêm Mộ Thanh bị nhiệt khí phun tới cả người nhũn ra, tay cường ngạnh bị đặt ở tại trên tính khí của đối phương, ánh mắt không khỏi lóe lóe.

Không phải… say rượu… sẽ không cởi quần áo sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.