Trong đêm tuyết tĩnh lặng, cậu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh chăm chú, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đang nhìn cậu, ánh sáng trong mắt cô lấp lánh. Ảo ảnh trong đại não đang bành trướng, cậu cảm thấy giống như các vì sao tinh tú lấp lánh đã rơi vào dải ngân hà xinh đẹp.
Mọi thứ xung quanh cậu như mờ đi, khoảnh khắc và địa điểm này như không tồn tại, chỉ còn lại cậu và Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Tuyết đọng lại trên mi, chóp mũi và môi của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bị sự dịu dàng làm cho tan chảy, biến thành những giọt nước trong suốt như pha lê.
Đặc biệt đáng yêu.
Đáy lòng Ninh Tây Cố đột nhiên dâng lên dũng khí, là dũng khí, không phải là bị kích động, khác với lần đầu tiên cậu nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh say rượu, cảm thấy cô đáng yêu, độc nhất vô nhị chứ không phải là xinh đẹp quyến rũ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thoa son, chỉ bôi một lớp dưỡng môi, sắc môi cô có màu hồng nhạt, hệt như màu của quả đào chưa chín kỹ.
Cậu rất muốn liếm giọt tuyết tan trên môi Nhạc Quỳnh Quỳnh, khao khát đến mức lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cũng không biết sao lại thế này nữa.
Khi Ninh Tây Cố cất tiếng, cậu cảm thấy mình giống như đã mất đi chức năng ngôn ngữ, ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên vụng về.
Vì vậy, những gì Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy là, Ninh Tây Cố đỏ mặt, cúi đầu nói với cô: “Chị ơi, tôi hôn chị một cái được không?”
Thật ra Ninh Tây Cố rất hay nói những lời kiểu này với cô, cô biết Ninh Tây Cố luôn ôm ý đồ xấu với mình. Lúc bọn họ vừa mới quen, Ninh Tây Cố hở tí là muốn chiếm tiện nghi của cô, cô vẫn luôn thấy Ninh Tây Cố không có ý tốt.
Nhưng rõ ràng lúc trước có vẻ giống một tên công tử ăn chơi trác táng, không đứng đắn, nhưng dạo gần đây càng ngày càng giống kiểu ngây thơ hơn…
Do vóc dáng cậu cao nên phải hơi cúi xuống để cô không có cảm giác cậu quá thanh cao, từ cao nhìn xuống.
Lúc trước cô còn giữ được bình tĩnh, có thể biết được khi nào Ninh Tây Cố đang giả vờ.
… Còn bây giờ, càng ngày càng không biết đường nào mà lần.
Ninh Tây Cố hỏi xong, sợ bị cô từ chối, cậu nín thở tập trung quan sát và phân tích ý nghĩa của từng biểu cảm dù là nhỏ nhất trên mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thẳng thừng từ chối cậu như trước đây. Cô hơi nhíu mày, trong hơi thở bối rối và sạch sẽ của thiếu nữ, tựa như một cô gái mới yêu, nửa úp nửa mở, ý chí yếu đuối, bị thu hút và cũng không tự chủ mà thu hút người khác.
Tim Ninh Tây Cố bỗng chốc càng đập nhanh hơn.
Giờ phút này, cậu không cảm thấy bầu không khí cự tuyệt người khác trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh như trước đây nữa.
Cuối cùng cậu đã tìm ra con đường đúng đắn trong một mê cung hỗn loạn, mở chính xác cánh cửa đầu tiên dẫn đến một kho báu lộng lẫy.
Ninh Tây Cố duỗi tay ra trước, cầm lòng không được mà muốn đặt tay lên má cô. Lúc sắp chạm vào rồi lại cảm thấy tay mình quá lạnh, sợ cô bị lạnh, cậu chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau tai, để lộ cả gương mặt cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn ngầm cho phép hành động không đứng đắn của cậu như mọi khi.
Không ai lên tiếng.
Chỉ là hình như không khí xung quanh cũng nóng lên cùng với nhiệt độ trên mặt của họ, làm tan chảy tuyết phiêu bồng.
Ninh Tây Cố cúi đầu như sợ quấy nhiễu đến cô, âm thầm tiến đến gần cô.
Gần đến mức chỉ còn khoảng một centimet.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng mặt, chờ được hôn, nhưng Ninh Tây Cố, người luôn bình tĩnh trong mọi việc lúc này đây lại như một kẻ ngốc. Cô có thể cảm nhận được cậu hồi hộp đến mức nào. Một Ninh Tây Cố thông minh như vậy lại trở nên rụt rè và vụng về, muốn hôn cô, nhưng lại sợ làm cô không vui.
Hai chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào nhau một lúc.
Có hơi ươn ướt.
Không phân biệt được nước trên chóp mũi là nước tuyết tan hay là mồ hôi thấm ra do hồi hộp.
Nhưng Ninh Tây Cố vẫn chưa hôn xuống.
Cậu đang ngu ngơ tìm góc độ, mỗi lần tiến lại một chút, tim cô như bị ai đó nắm lấy, thế mà cậu lại giãn ra một khoảng nhỏ.
Cô biết Ninh Tây Cố không phải đang trêu đùa mình, là do cậu quá hồi hộp, làm cô cũng hồi hộp theo luôn.
Làm Nhạc Quỳnh Quỳnh bắt đầu thấy bực mình.
Trai trẻ chưa từng yêu đương đúng là phiền phức, thường ngày giả bộ thanh cao cho lắm, đến lúc này cũng là đồ ngốc thôi.
Còn không hôn nữa thì cô sẽ tự làm luôn mất, có phải đàn ông không đây? Lề mề hết chỗ nói…
Cảm thấy như rất lâu.
Nhưng thật ra cũng chỉ mới có bốn năm giây.
Cô không kiên nhẫn nổi nữa, đôi môi mềm mại cuối cùng cũng dán lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy trong giờ khắc này mặt mình nóng vô cùng, tâm trí cô như có ngôi sao xán lạn đang tràn ra.
Mềm mại đến nỗi khiến hai người đều cảm thấy không chân thực, lòng như tan ra, chân tay luống cuống, tim thì đập nhanh vì hoảng loạn.
Này là hôn lên rồi phải không?
Nhạc Quỳnh Quỳnh mơ màng nghĩ, hình như cô… không bài xích nụ hôn của Ninh Tây Cố.
“Mỹ Mỹ?”
Tiếng của bố cô từ phía sau truyền tới.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hệt như một con mèo bị dưa leo dọa sợ, ngay lập tức xù lông lên, mạnh mẽ đẩy Ninh Tây Cố ra. Dáng người Ninh Tây Cố cao to như vậy, thế mà lại bị cô đẩy ngã trên nền tuyết, cái túi cầm trong tay cũng rơi xuống.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tự trợn tròn mắt trước: “A.”
Bố cô từ trong sân thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mặt đỏ tai hồng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Không, không có gì, cậu ấy bị trượt té.”
“Không có gì đâu ạ, bố, con tiễn cậu ấy rồi về liền.”
Ninh Tây Cố chậm chạp bò dậy từ mặt đất, cậu nhặt đồ vật lên để lại vào túi nhỏ, tiến về phía Nhạc Quỳnh Quỳnh một bước, cô lại lùi một bước theo phản xạ để tránh hiểu lầm. Cậu nói: “Chị, tôi đi đây.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu một cái. Biểu cảm của Ninh Tây Cố như đang nằm mơ, sự lạnh lùng và thanh cao đã biến mất từ lâu, tựa như đang liều mạng kiềm chế tâm trạng kích động và vui sướng, nhưng có qua mắt được ai đâu cơ chứ.
Làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn đỏ mặt cũng khó, nhiệt độ cứ mãi không giảm.
Cô cảm thấy rất phiền, rất muốn làm bộ, rất muốn nói với Ninh Tây Cố: Cậu nhìn lại bản thân cậu xem đã biến thành cái dạng gì rồi, trên người toàn là tuyết bẩn thôi, cũng không biết vỗ cho sạch!
Nhưng lời đến miệng lại thành: “Khuya lắm rồi, cậu định về nhà bằng cách nào? Mua vé xe chưa?”
Ninh Tây Cố: “Chưa.”
“Tự lái xe đến?”
“Không.”
“Vậy đặt phòng khách sạn chưa?”
“Chưa luôn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt nhìn cậu: “Vậy mà dám đến đây tìm tôi?”
Ninh Tây Cố còn đắm chìm trong nụ hôn của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cười ngốc nghếch nói: “Tôi không kịp lên kế hoạch và chuẩn bị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút ghét bỏ nói: “Mấy đứa nhỏ hay vậy lắm, muốn làm gì thì làm, không thèm suy nghĩ gì cả! Tết nhất có tiền cũng chưa chắc mua được vé, tìm được chỗ ở đâu!
“Thôi thôi, đi theo tôi trở về, tôi cho cậu ở ké một đêm, nhưng chỉ một đêm thôi đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không được tự nhiên kéo tay Ninh Tây Cố như thể đang cầm dây dắt chó, kéo cậu về nhà.
Mẹ Nhạc nhìn Ninh Tây Cố quay lại, cười vui vẻ: “Sao quay trở lại rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phàn nàn: “Cậu ấy không mua vé, cũng không đặt xe. Bây giờ mà đi đặt khách sạn thì làm gì có phòng. Để cậu ấy ở nhà chúng ta một đêm nha mẹ.”
Mẹ Nhạc vô cùng hiếu khách: “Được, dù sao phòng cho khách cũng để trống.”
Ninh Tây Cố vội nói: “Cảm ơn dì, quấy rầy mọi người quá…”
Ninh Tây Cố nghĩ thầm, bây giờ cậu phải cho người đưa quà mừng năm mới đến để không thất lễ mới được.
Ngày mai giả làm người giao hàng chuyển phát nhanh giao tới nhà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dặn dò mẹ Nhạc: “Mẹ, mẹ mau về phòng đi, con dẫn cậu ấy đến phòng cho khách.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy là cô bảo Ninh Tây Cố ở lại, không thể để mẹ cô thêm bận rộn. Cô dẫn cậu lên phòng cho khách ở lầu 3 ngay cạnh phòng cô.
Lúc đi ngang cửa phòng cô, Ninh Tây Cố vô tình nhìn thoáng qua, thấy một tủ kính lớn bày biện rất nhiều búp bê và quần áo nhỏ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dẫn Ninh Tây Cố vào phòng cho khách, mở tủ lấy một bộ chăn bông mới ra, sau đó lấy vỏ chăn định lồng ruột chăn vào, Ninh Tây Cố liền nói: “Để tôi tự làm.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức để xuống: “Vậy cậu tự làm đi.”
Nói xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mình không còn chuyện gì nữa, chắc là có thể về phòng rồi.
Nhưng không khí hiện tại cứ lạ lạ, cô cảm thấy không được tự nhiên, mà chân lại như bị dính tại chỗ, không nhấc lên được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngoảnh sang một bên, không nhìn cậu: “Vậy cậu ngủ đi nhé. Ngủ ngon. Có chuyện gì thì nhắn WeChat cho tôi.”
“Ngủ ngon.” Ninh Tây Cố cởi áo khoác đã bị dơ ra và nói: “Chị, tôi vui lắm đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không biết nói gì nữa, nghẹn hơn nửa ngày mới “Ờ” một tiếng.
Cô vội vội vàng vàng đi ra cửa.
Cô cảm thấy nếu như mình còn ở lại nữa thì sẽ bị hôn…
Nhạc Quỳnh Quỳnh về lại phòng mình và khóa cửa.
Cô đánh răng, rửa mặt, skincare xong thì cởi áo ngủ nhung màu san hô ra, chui vào ổ chăn ấm áp của mình.
Phòng hai người chỉ ngăn bởi một vách tường.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trượt xuống, nửa mặt bị che lại. Mỗi khi nhắm mắt lại là cô nghĩ ngay đến vẻ mặt Ninh Tây Cố khi hôn mình. Không được nghĩ, hễ nghĩ đến là lòng lại loạn cào cào cả lên.
Cô lẩm bẩm: “Có cần phải như vậy không… Cũng không phải học sinh cấp 3, còn làm vẻ ngây thơ như vậy…”
Cô nghĩ, bây giờ Ninh Tây Cố chắc đang đắc ý lắm ha? Hối hận quá đi, nhất định cái đuôi của cậu vểnh lên tận trời rồi.
Ninh Tây Cố đúng là có chút đắc ý, nhưng phần lớn là kích động.
Cậu không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, cảm xúc trong cậu như đang sôi trào.
Cậu không thấy buồn ngủ tí nào.
Nhớ mãi nụ hôn môi với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, thậm chí là nghĩ theo phương diện triết học luôn, tại sao hôn môi lại khiến cậu phấn khích đến vậy? Nếu theo góc độ sinh sản, rõ ràng hành động hôn môi không đạt được mục đích tạo ra thế hệ sau, sao mọi người lại thích hôn môi chứ?
Trước đây cậu luôn cảm thấy chuyện hôn môi này chỉ tổ trao đổi vi khuẩn ở khoang miệng thôi, nhưng hôm nay không hiểu sao lại hôn Nhạc Quỳnh Quỳnh. Hơn nữa nếu lần sau có cơ hội, cậu vẫn muốn hôn cô tiếp, nhưng mà lần sau là bao giờ đây?
Không thể tĩnh tâm được luôn.
Ninh Tây Cố kích động mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ.
Tất nhiên, cậu không muốn dậy muộn khi làm khách ở nhà người khác, nên trước khi ngủ cậu đã đặt báo thức.
Kết quả ngủ một giấc, lúc cậu tỉnh dậy thì đã gần 10 giờ.
Ninh Tây Cố tỉnh táo ngay lập tức.
Sao đồng hồ báo thức lại không reo, cậu kiểm tra thì phát hiện mình cài 8 giờ tối! Đây thực sự là lần đầu tiên trong đời cậu đặt nhầm báo thức. Tối qua đầu óc cậu để đâu không biết?
Ninh Tây Cố tranh thủ thời gian rời giường và rửa mặt.
Tối qua, cậu đã giặt sơ bụi bẩn trên quần áo, treo dưới điều hòa nên đã được hong khô rồi.
Ninh Tây Cố mặc quần áo xong thì xuống lầu.
Nghe thấy tiếng cười rôm rả từ phòng khách vọng lên, hình như có rất nhiều người. Ninh Tây Cố sững lại ở nửa đường, không đi xuống tiếp, cậu nhíu mày nghĩ: “Nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh chắc đang có khách? Bây giờ cậu đi xuống có vẻ không tốt lắm…”
Đang nghĩ ngợi.
Mẹ Nhạc đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy cậu, liền nói: “Tiểu Ninh, dậy rồi à, Mỹ Mỹ đang ở lầu hai, lên chơi với con bé đi.”
Ninh Tây Cố đành phải căng da đầu đi lên. Trong phòng khách lầu 2, mấy đứa nhỏ đang chạy nhảy trên ghế sô pha và thảm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng giữa đám trẻ đó. Cô mặc một chiếc áo hoodie và quần thể thao, tóc búi củ tỏi, đang chơi trò Mario Party với ba đứa nhóc, chơi tới mức khoa chân múa tay, thật sự vô cùng đầy sức sống.
Chơi đến chỗ mắc cười, cô cùng bọn nhỏ cười rộ lên, hòa vào trong đó, không có chút nào là không ăn nhập.
Thấy cậu lại đây.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quay đầu lại, nhìn cậu bằng đôi mắt tràn ngập ý cười: “Buổi sáng vui vẻ!”
“Oa!”
Bọn trẻ cũng chú ý tới anh đẹp trai vừa xuất hiện, giống như đàn kiến nhỏ ngửi thấy kẹo mật, lập tức ùa lại, bao vây Ninh Tây Cố, chạy vây quanh kéo cậu đến.
Bọn trẻ cất giọng non nớt vô tư thảo luận về cậu:
“Anh ơi, anh đẹp trai quá!”
“Chị Mỹ Mỹ, anh này là ai vậy?”
“Ngốc quá, tất nhiên là bạn trai của chị Mỹ Mỹ rồi!”
“Chị Mỹ Mỹ thật là lợi hại!”
Thế mà lại được ngầm thừa nhận là bạn trai Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố chưa từng gặp phải tình huống thế này, tay chân luống cuống, cảm thấy rất vui vẻ lại kèm chút xấu hổ nữa.