Party Giáng Sinh này được tổ chức ở một căn biệt thự riêng có giá trị vài trăm triệu.
Lúc trước Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng từng biết một số chị em nổi tiếng trên mạng thuê biệt thự để tổ chức hoạt động. Nhưng lần này chủ nhân của party chính là bạch phú mỹ hàng đầu ở Giang Thành, nghe nói địa điểm tổ chức là biệt thự riêng của cô ta.
Chậc chậc.
Tử cổng đến trong sân, cỏ xanh mơn mởn, tùng bách rậm rạp cùng bức tường hoa tươi vẫn còn đọng những giọt sương do EdenRose thiết kế. Nghe nói là được thuê hẳn máy bay riêng để mang tới đây.
Ánh đèn trong đại sảnh rực rỡ, sáng như ban ngày.
Một dàn nhạc đang diễn tấu từng khúc nhạc theo chủ đề Giáng Sinh. Trên chiếc bàn dài bày biện rất nhiều món ăn với chuông, đủ các loại bánh ngọt và đồ uống. Những người phục vụ mặc đồng phục qua lại không ngớt giữa các vị khách.
Liếc mắt nhìn tới, dòng người chen chúc xô đẩy, áo thơm tóc mượt, xa hoa không thể tưởng.
Đây là lần đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh tham gia một buổi party như thế này của xã hội thượng lưu.
Không phải cô chưa từng đi dự party, nhưng các chị em ngày thường vẫn hay lăn lộn thoải mái với cô cũng có xuất thân chẳng khác cô là bao, người có xuất thân tốt nhất là Doãn Tiểu Thiền cũng chỉ là con gái của một ông chủ nhỏ.
Đồng đại tiểu thư và cô hoàn toàn không phải là người thuộc cùng một giới. Họ chỉ mới biết nhau gần đây, không hiểu cô giẫm phải vào bãi cứt chó nào mà lại được mời tới tham gia vũ hội. Phát cho cô một tấm thiệp mời có lẽ cũng chỉ để cho đủ quân số, trong lòng cô không tự tin mấy nên đã kéo thêm người cùng tới.
Ở cửa có trợ lý phát băng đô Giáng sinh. Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy một cái băng đô sừng hươu, cô cẩn thận đeo lên đầu mình rồi hỏi Ninh Tây Cố: “Tôi đeo thẳng chưa vậy?”
Ninh Tây Cố duỗi tay muốn giúp cô sửa lại một chút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nháy mắt ra hiệu: “Cậu cẩn thận một chút nha, nhẹ chút. Tôi vất vả lắm mới làm ra được kiểu tóc phồng cao thế này, cậu đừng chỉnh rối đấy nhé.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa đeo băng đô ngay ngắn, từ bên cạnh đã truyền tới một giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt của một cô gái: “Quỳnh Quỳnh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Cô gái đang nói chuyện chính là chủ nhân của party này: Đồng Tuyết Dao.
Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh bạc, tóc nâu highlight bạch kim được uốn xoăn sóng lớn dài đến eo. Cả người như một viên ngọc lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
Cô ta thuộc loại hình mỹ nữ khác hoàn toàn với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Đồng Tuyết Dao là tiểu thư nhà giàu, bố mẹ họ hàng không phải là quan chức cấp cao thì cũng là con cá sấu lớn trong giới kinh doanh. Cô ta không phải bạch phú mỹ vàng 24 nguyên chất, thì ít nhất cũng là bạch phú mỹ cấp kim cương FL. Cô ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc, biết múa ba lê và đàn piano, đi du học từ cấp 3, sau khi tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài thì về nước. Bây giờ là một nhà thiết kế trang sức và cũng tự mình làm truyền thông, thỉnh thoảng đăng vlog. Chỉ là tùy ý chia sẻ cuộc sống xa hoa của mình, nhưng đã có mấy trăm ngàn fans trên mạng.
Đôi mắt sáng của Đồng Tuyết Dao chuyển động, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Ninh Tây Cố, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Đây là bạn trai mới mà cậu nói tới đó hả?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nắm chặt cánh tay Ninh Tây Cố, dè dặt nói: “Đúng vậy. Cậu ấy là đối tượng hẹn hò lần trước tôi đã nói với cậu đó. Cậu nói cần phải dẫn theo bạn nam, nên tôi đành mặt dày dẫn theo cậu ấy cùng tới đây vậy.”
Đồng Tuyết Dao trầm ngâm, sau đó cười: “Không ngờ cậu lại đổi khẩu vị đó. Không phải người đàn ông cậu nói tới lúc trước là một công chức sao? Tôi còn tưởng rằng cậu không màng danh lợi chứ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói: “Có tiền hay không có tiền đều là thứ yếu, chủ yếu còn phải xem duyên phận nữa.”
Sau khi hàn huyên vài câu, Nhạc Quỳnh Quỳnh giới thiệu hai người với nhau. Đồng Tuyết Dao không mấy hứng thú, chào hỏi Ninh Tây Cố một tiếng xong là bỏ đi xã giao với bạn bè khác.
Lại gặp phải người quen khác, nhìn thấy cô đưa một người đẹp trai lạ mặt đến, đương nhiên là tò mò hỏi cô một câu.
Người nổi tiếng trên mạng không thể so với minh tinh, thích yêu đương thì cứ yêu. Trước đây thỉnh thoảng Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng khoe bạn trai công chức của mình trên mạng. Bạn bè và cư dân mạng đều biết cô và bạn trai sắp tính đến chuyện cưới xin, kết quả là đối phương đề nghị chia tay, nói rằng tình cảm phai nhạt, tính cách không hợp nhau nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không cưỡng cầu, chỉ đau buồn một ngày sau đó thì đồng ý chia tay.
Kết quả không quá hai ngày, cô đã nghe nói bạn trai cũ có niềm vui mới. Mối quan hệ liền mạch như vậy, cô mới muộn màng nhận ra, nhận ra con mẹ nó cái sừng trên đầu cô hình như đã dài vl rồi phải không?
Người phụ nữ chết tiệt cắm sừng lên đầu cô kia lại còn là người mà cô quen biết, cũng là người cùng ngành.
Kẻ thứ ba thối tha vô liêm sỉ kia còn ở sau lưng cười nhạo cô là người chẳng đấng đàn ông nào cần. Cô mới tức giận đến mức tìm tiểu bạch kiểm Ninh Tây Cố này đến để phô trương.
Cho dù có khác xa hình mẫu lí tưởng mà cô tự thiết kế nên, Ninh Tây Cố cũng trẻ trung anh tuấn hơn tên cặn bã đó, lại kết hợp thêm hình ảnh phú nhị đại và học bá—— Hơn nữa tình tiết trọng điểm ở chỗ là anh chàng đẹp trai này đang lấy lòng cô, nhưng cô lại kinh thường không thèm nhìn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã so sánh qua loa tất cả những người đàn ông có mặt ở đây. Không phải xuất phát từ lòng ích kỷ của cô đâu, mà đánh giá một cách khách quan, Ninh Tây Cố chính là bông hoa giữa đám cỏ dại.
Ngày nay, nguồn tài nguyên trai đẹp càng khan hiếm hơn mỹ nữ.
Dưới chân cô là một đôi giày cao gót 10cm, thứ này thật không thích hợp để đứng lâu, cô đành tìm sô pha để ngồi xuống.
Ninh Tây Cố tinh tế phát hiện nên hỏi: “Chị muốn ăn gì, tôi đi lấy cho chị?”
Ninh Tây Cố còn chưa đứng dậy, một làn gió thơm đã ập đến. Thoạt nhìn, tất cả đều là những cô gái xinh đẹp.
Mấy cô gái nói chuyện như kiểu rất thân thiết với Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Quỳnh Quỳnh, đây là bạn trai mới của cậu hả? Đẹp trai quá, không phải là nghệ sĩ nào đó chứ? Không giới thiệu cho tụi mình à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh làm ra vẻ mềm yếu nói: “Không phải bạn trai của mình đâu, còn đang tìm hiểu mà thôi~”
Cô cũng không cố tình giới thiệu, nếu làm như vậy ngược lại sẽ có mùi như đang khoe khoang. Cô giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục buôn chuyện với các chị em.
Ninh Tây Cố đi lấy cho cô một ít bánh ngọt và trái cây, còn không quên cắm một chiếc nĩa nhỏ ở trên, ga lăng đưa tới tận tay cô. Khi ngón tay cô bị dính bơ trong lúc ăn bánh kem, cậu chủ động lấy khăn ướt lau tay giúp cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng thản nhiên, như thể bình thường cô luôn nhận được sự ân cần săn sóc thế này.
Khi có người nói chuyện với Ninh Tây Cố, cô vừa nói chuyện với người khác, vừa vểnh tai lên, tập trung toàn lực nghe lén, chỉ sợ Ninh Tây Cố không cẩn thận làm lộ chuyện.
“Trông cậu còn trẻ quá, đã đi làm chưa?
“Chưa, vẫn đang đi học.”
“Còn là sinh viên à? Cậu học ở đâu? Nghe nói cậu là sinh viên chất lượng cao.”
“Ừ, thành tích của tôi cũng khá tốt. Học cấp ba ở Eton, ban đầu tôi đã thi vào đại học S, nhưng vì mẹ tôi bị bệnh nên phải quay về học trong nước, bây giờ đang học đại học Z.”
Fuck.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mắng thầm một câu ở trong lòng, nói y như thật vậy. Thật là lợi hại!
“Oa, thành tích tốt quá, vậy ra hai người là tình chị em à? Làm sao cậu biết Quỳnh Quỳnh vậy?”
Ninh Tây Cố cười thản nhiên: “Bởi vì… Một số chuyện ngoài ý muốn, chị ấy là một cô gái rất đặc biệt. Coi như là tôi đã phải lòng chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên đi, chị ấy có sức hấp dẫn như vậy, điều này không có gì kỳ quái nhỉ?”
Giọng nói của Ninh Tây Cố đầy từ tính, tựa như đá hổ phách được ngâm ở giữa dòng suối lạnh, trong trẻo êm tai. Tốc độ nói chuyện ung dung chậm rãi, ấm áp thong dong như sợ người khác nghe không kịp. Mà khi bạn đang nói, cậu ấy lại dịu dàng chăm chú lắng nghe, không hề có một chút mất kiên nhẫn nào. Thế là nói mãi nói mãi, bất tri bất giác khiến cho mọi người không kiềm được mà tin lời cậu nói, cảm thấy cậu là một người đàn ông chính trực ga lăng.
Tất cả các cô gái có mặt ở đây, ngoại trừ Nhạc Quỳnh Quỳnh tự cho rằng mình hiểu rõ con người của Ninh Tây Cố, cảm thấy cậu là kẻ lừa đảo, thì những người khác ít nhiều đều bị người con trai anh tuấn này hớp hồn.
“Có thể mạo muội hỏi cậu một không? Gia đình cậu làm gì vậy?”
Ninh Tây Cố nói một cách đơn giản: “Ừm, xem như là làm đầu tư đi.”
“Rộng lắm.” Ninh Tây Cố đáp lời: “Không đơn thuần chỉ làm một loại.”
Bố cậu phát tài bằng nghề vận chuyển công thương nghiệp, lập nghiệp từ sớm, bây giờ đã đến tuổi nghỉ hưu, vậy nên đầu tư nhiều hơn, ngành nào cũng đã xem qua.
Giả vờ là phú nhị đại thật sự rất giống đó nha? Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm nghĩ, không nói đến chuyện khác, thái độ nói chuyện của cậu nhóc này rất bình tĩnh tự nhiên, đến nói dối cũng không đỏ mặt chút nào.
Được đấy!
Đối phương nửa tin nửa ngờ, Ninh Tây Cố không nói thêm gì nữa.
Mặc kệ đối phương có tin hay không, dù sao những lời cậu nói câu nào cũng là thật.
Sau đó có người hỏi Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Người bạn trai trước của cậu đâu rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thoải mái nói: “Chia tay rồi. Cái loại đàn ông cặn bã đó đã bị mình ném vào thùng rác rồi.”
Ninh Tây Cố thấy vẻ mặt cô hào hứng mà khoác lác về bản thân thì cảm thấy buồn cười. Không biết ai là người say khướt rồi khóc thút thít ở quán bar đấy nhỉ?
Ninh Tây Cố lặng lẽ quan sát Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô ấy cười ngốc nghếch lẫn trong đám chị em, không vênh mặt hất hàm sai khiến người khác một cách buồn cười như khi ở trước mặt cậu, tính tình tốt như một cục bột nhão.
Kỳ thật, cô sinh ra đã có khuôn mặt trẻ con. Khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ bằng bàn tay, các đường nét ngọt ngào, cằm nhọn cùng đôi mắt hạnh to tròn, sáng ngời, cánh mũi nhỏ, môi như cánh hoa, hễ cười lên thì đôi mắt lại cong thành hình trăng lưỡi liềm mờ mờ, thuần khiết xinh đẹp, có chút giống như một bảo vật, bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng chán ghét.
Ninh Tây Cố ngồi ở đây mười phút, có thể nhìn ra được, cho dù cùng là chị em nổi tiếng trên mạng, nhưng cũng phân ra những nhóm nhỏ khác nhau, phân cấp bậc rõ ràng.
Những chủ đề có vẻ nho nhã như nghệ thuật, âm nhạc, một người ngu ngốc như cô làm sao có thể nói ra cái gì được chứ? Chỉ có thể ở một bên mỉm cười phụ họa, lúc phù hợp thì chêm một câu vào.
Cô có cách dùng từ của riêng mình, ví dụ như nếu không “Ồ”, nếu không “Đúng vậy” được, vậy thì hỏi ngược lại “Đúng không?”, hoặc bày tỏ ý kiến “Cái đó có chút”…
Cô không cướp lời, không nói nhiều lời, cũng không quá lộ liễu hay không có văn hóa, dè dặt làm một bình hoa ngoan ngoãn.
Đồng Tuyết Dao đi tới, cũng ngồi xuống. Một cô gái khác quen biết với cô ta, làm như không có chuyện gì cười nói bằng tiếng Pháp: “Tại sao cậu lại mời đồ ngốc này vậy? Cô ta căn bản không thể nói chuyện với chúng ta. Xem cô ta cố gắng để chen vào đề tài của chúng ta kìa, đúng là đáng thương.”
“Đừng nói như vậy.”
“Cậu phải xem dáng vẻ khoe khoang bạn trai của cô ta vừa rồi ấy, thực sự rất buồn cười.”
“Thế nào?”
“Tên nhóc đó đúng là đẹp trai thật, tiếc là quá nhàm chán và ngốc nghếch, không thú vị. Còn nói là phú nhị đại, ăn mặc quê mùa như vậy, chỉ hận không thể dán logo hàng hiệu lên trán luôn ấy, không biết là tên nhà giàu mới nổi ở vùng quê nào mới lên tỉnh nữa, thật không có phẩm vị.”
Đồng Tuyết Dao nâng ly rượu lên, nở nụ cười tao nhã, nói: “Không phải rất xứng đôi với cô ấy sao?”
Cô gái cười híp mắt trả lời: “Đang nói cô và Ninh tiên sinh thật sự là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha nói cảm ơn.
Ninh Tây Cố nghe hiểu hết, thầm nghĩ, cô đúng là một kẻ ngốc, nhất là khi thấy nụ cười ngây ngô hoàn toàn không biết gì của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Mấy người phụ nữ kia nhìn thì có vẻ ưu nhã, còn không bằng đồ ngốc này nữa.
Có hơi khó chịu.
Tuy cậu không quá thích Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng hiện tại ở đây, bọn họ chính là một đôi.
Thế mà lại dám bắt nạt bạn gái cậu ở trước mặt cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ tay cậu và nói: “Tôi đi toilet một lát.”
Ninh Tây Cố gật đầu: “Ừ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhấc váy rời đi, Ninh Tây Cố nhìn theo đến khi thấy cô đã đi xa mới quay đầu lại, chậm rãi thu ý cười trong mắt, khóe mắt và đuôi lông mày lạnh như kết băng.
Cậu dùng ánh mắt lạnh ngắt, liếc nhìn cô gái đang nói xấu Nhạc Quỳnh Quỳnh một cách hờ hững và đầy ẩn ý, khóe miệng vẫn nở nụ cười, cậu hơi nâng ly về phía họ rồi, dùng giọng Pháp tiêu chuẩn khẽ nói: “Kính những người ba hoa.”
Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên cùng tiếng nhạc tao nhã bay bổng trong đại sảnh, sắc mặt cô gái ấy trở nên vô cùng lúng túng. Đồng Tuyết Dao ngược lại rất bình tĩnh, như thể nghe không hiểu, cũng không liên quan gì đến cô ta.
Có điều, cô ta không uống ly rượu mà Ninh Tây Cố mời.
Ninh Tây Cố không nói thêm gì nữa, phớt lờ những người khác.
Đợi hơn mười phút, rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng trở lại, trên sàn nhảy đã có người đang khiêu vũ, Ninh Tây Cố đứng dậy đón cô, nói: “Đi khiêu vũ chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không rõ nguyên do, nhưng Ninh Tây Cố cũng đã đưa tay ra rồi, cô vẫn đặt tay mình lên, bị Ninh Tây Cố kéo đi khiêu vũ.
Ninh Tây Cố như đang đỡ một vị công chúa cao quý, dắt tay cô đến bên rìa sàn nhảy.
Bàn tay to rộng của Ninh Tây Cố vững vàng đặt ở trên eo cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu xuyên qua lớp vải truyền tới, rõ ràng không thể coi là nóng, nhưng cô lại có ảo giác như mình bị bỏng, cả gò má cũng bắt đầu nóng lên.
Dáng dấp Ninh Tây Cố rất cao, cô tự thấy chiều cao 1m63 của mình cũng không tính là quá thấp, đi giày cao gót 10cm nữa cô cũng cao 1m73 rồi, nhưng vẫn phải ngước nhìn Ninh Tây Cố cao gần 1m9.
Ninh Tây Cố thấy cô tò mò quan sát mình bằng ánh mắt ngây thơ trong veo, như xem thường cậu mà nói: “Không ngờ cậu còn biết khiêu vũ?”
Ninh Tây Cố nói: “Cấp ba đã được học.”
Cậu nghĩ thầm, mình còn đang muốn nói câu này, lại bị cô giành trước.
Thầy giáo dạy âm nhạc trường cấp ba của Nhạc Quỳnh Quỳnh thực sự đã từng dạy khiêu vũ, nhưng chỉ có mấy tiết, cũng không dạy nghiêm túc. Lúc nhỏ vì trong nhà nghèo, không có tiền theo học khóa dạy vũ đạo, vẫn là vì làm ăn xã giao, cộng thêm giảm béo định hình, hai năm trước đặc biệt tìm một thầy giáo học lại qua loa.
Còn Ninh Tây Cố thực sự có chương trình học này ở trường cấp ba. Từ bé cậu đã theo chương trình đào tạo tinh anh, trong tương lai, chắc chắn phải tham gia những cuộc xã giao như này, nên đã thực sự nghiêm túc học qua vài loại khiêu vũ cơ bản, nhảy tốt hơn Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chưa từng nhảy một cách chính thức trong những trường hợp như thế này, vô cùng lo lắng mình sẽ bị xấu mặt, quá căng thẳng, tự đếm nhịp ở trong lòng, kết quả mũi chân vẫn không cẩn thận dẫm lên Ninh Tây Cố vài lần.
Ninh Tây Cố ôm cô, hơi cúi người, nói nhỏ ở bên tai cô, hơi thở ấm áp của cậu lướt qua tóc mai bên mặt cô: “Chị cứ thả lỏng đi, tôi dắt chị nhảy…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất tri bất giác thả lỏng, chỉ trong một khoảnh khắc như thế, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy mình như là Audrey Hepburn trong vở kịch “Broadway GiGi”.
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
Cặp trai xinh gái đẹp này đã thu hút ánh nhìn của người khác.
Hai người bọn họ đều quá đẹp, quá xứng đôi, lại còn nhảy đẹp, chỉ ngắm bọn họ thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trong lúc nhất thời đã vô ý cướp đi sự nổi bật trong party.
Mấy cô gái vừa nói chuyện với bọn họ líu ríu với nhau: “Bạn trai mới của Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự đẹp trai ghê, lại còn khiêu vũ rất tốt nữa, tốt hơn bạn trai cũ của cô ấy nhiều.”
Cô gái bị Ninh Tây Cố mỉa mai, chua ngoa nói: “Không chừng là một kẻ lừa đảo ấy, còn nói khoác mình là học sinh của Edon. Trong hai mươi năm gần đây Edon chỉ tuyển mười mấy học sinh Trung Quốc, sao có thể là cái loại hận không thể đem hàng hiệu treo trên người mình này chứ?”
Đồng Tuyết Dao nói: “Chuyện này không dễ nói dối đâu. Tra danh sách học sinh tốt nghiệp trên website official không phải là được rồi sao?”
Cô ta thuận miệng nói xong, làm như là không cảm thấy hứng thú, đứng dậy rời đi.
Cô gái kia thật sự móc di động ra tìm thử.
Ánh sáng xanh yếu ớt trên màn hình chiếu lên mặt cô ta, càng khiến sắc mặt khó coi của cô ta hiện rõ.
Người khác hỏi cô ta: “Thế nào? Tra được chưa?”
Cô gái không lên tiếng, những người khác thò qua để xem, cũng không cần lướt nhiều, đứng thứ năm trong danh sách học sinh tốt nghiệp ưu tú ở trang đầu chính là Xigu Ninh.
Cho nên, Ninh Tây Cố là tiểu thiếu gia hàng thật giá thật.
Bọn họ lại nhìn về phía sàn nhảy, vừa lúc điệu nhảy kết thúc.
Ánh sáng vàng trắng từ chùm đèn pha lê chiếu xuống trên lông mi, sống mũi và bả vai của Nhạc Quỳnh Quỳnh, bởi vì khiêu vũ mà gò má hơi ửng lên một lớp màu hoa hồng mỏng, hơi thở gấp vụn vặt, yếu ớt dựa vào vòng tay của người đàn ông. Ngẩng mặt lên, đôi mắt cô sáng ngời mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào Ninh Tây Cố.
Nhìn qua, cô xinh đẹp đến rung động lòng người, giống như chính bản thân cô đang tỏa sáng vậy.
Chậc.
Sau khi điệu nhảy kết thúc, trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn không thể bình tĩnh lại. Cô vui quá đi mất.
Ninh Tây Cố bất giác lộ ra thái độ đánh giá: “Chị nhảy rất tốt.”
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi đỏ lên, được khen đương nhiên là có chút vui vẻ, sau khi hoàn hồn lại, lại kiêu ngạo dạy dỗ em trai không hiểu chuyện: “Tôi mới là bà chủ, chú ý giọng điệu của cậu một chút.”
Ninh Tây Cố cũng cười, giống như toàn bộ đều thuận theo cô, bất lực nói: “Được được.”
Không khí rất vui vẻ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dắt Ninh Tây Cố trở lại trong ánh nhìn của các chị em plastic*, cô cảm thấy rõ ràng thái độ của họ đối với mình có niềm nở hơn, chỉ có điều vẫn là nhiệt tình với Ninh Tây Cố hơn, ồn ào muốn thêm WeChat với cậu ấy nữa.
(*Chỉ những người ngoài mặt nhìn rất thân thiết nhưng trong lòng lại không ưa nhau)
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm, nhất định là do Ninh Tây Cố khiêu vũ quá đẹp trai khiến các cô ấy mê mẩn hết rồi, không tồi không tồi, có chút biết phân biệt hàng tốt xấu đấy.
Nhưng mà nhìn thấy Ninh Tây Cố bị mọi người xin thông tin liên lạc, cô lại cảm thấy lo lắng bị lộ tẩy, cũng có hơi chua xót mất mát.
Ninh Tây Cố còn không thèm lấy điện thoại di động ra, trợn mắt nói dối: “Ngại quá, điện thoại hình như rơi trên xe rồi, không đem theo.”
Cậu uyển chuyển từ chối, đương nhiên người khác cũng không truy hỏi được.
Các chị em quái gở nói: “Quỳnh Quỳnh, bạn trai nhỏ đúng là một lòng trung thành đối với cậu nhỉ.”
“Ầy, không phải đâu.” Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ làm mình làm mẩy nói: “Cậu ấy tương đối hướng nội, con người cậu ấy, mình nói mấy lần rồi mà vẫn quên trước quên sau, trở về mình sẽ dạy dỗ lại.”
Nghe hai chữ “Dạy dỗ” này khiến cho tim người ta nhảy dựng lên.
Người khác lại tỉ mỉ nhìn sắc mặt cô, thấy cô cười ha ha hô hô ngốc nghếch, nhất thời không phân biệt được cô là ngốc thật sự hay cố tình khoe ân ái. Với điều kiện của Nhạc Quỳnh Quỳnh, có thể tiếp cận thiếu gia nhà giàu như vậy, không tự giác thuận theo còn muốn dạy dỗ người ta? Điên đến vậy sao?
Cuối cùng hai người tay trong tay rời đi.
Ninh Tây Cố vẫn bận tâm đến chuyện Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cười nhạo, cứ cảm thấy không thoải mái, chưa xả giận đủ. Thế nhưng thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh không để tâm đến việc đó, giống như là đã quên rồi, càng cảm thấy chị gái này ngốc chết đi được.
Trải qua party hôm nay, cậu càng thêm sâu sắc hiểu được Nhạc Quỳnh Quỳnh là bình hoa di động đến mức độ nào, ngoại trừ khuôn mặt này thì quả thực không còn có gì nữa.
Cũng nhờ cô may mắn, da mặt lại đủ dày, nắm bắt được thời thế, mới có thể từ một cô gái làm thuê có xuất thân từ nông thôn nhanh chóng lật mình, trở thành một người nổi tiếng trên mạng, có chút tiền tích góp, mở một cửa hàng nhỏ, thu nhập nhỉnh hơn người bình thường một chút.
Thật thà lại vừa quê vừa ngốc.
Vừa hay cho cậu dùng để nếm trải sự nổi loạn, trình độ này thích hợp để đắm mình trụy lạc một chút.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi lên xe, cũng không lập tức khởi động lái xe đi.
Cô giống như là nhớ tới điều gì đó, khẽ cau mày suy nghĩ một chút, rõ ràng là đang suy nghĩ một chuyện khiến cô không thể nghĩ thông. Cô lấy điện thoại ra gửi voice chat: “Tiểu Thiền, cậu giỏi ngoại ngữ hơn mình. Mình muốn hỏi cậu một từ này có nghĩa là gì? Vừa nãy hình như có một con chó cái cố tình dùng thứ ngoại ngữ mà mình không hiểu chế nhạo mình.”
Ninh Tây Cố hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn.
—— Ờ, xem ra cũng không ngốc như vậy nhỉ?!
Nhạc Quỳnh Quỳnh bắt chước các âm tiết một cách vụng về như thể lưỡi cô bị thắt lại vậy. Cô chỉ nghe một lượt, nhưng đã nhớ các từ mấu chốt, chỉ là cô bắt chước khá sứt sẹo, khiến lỗ tai người nghe thật khó chịu: “Im… Im bơ xi éo? Im bơ xai?”
Ninh Tây Cố không nghe nổi nữa, đột nhiên dùng giọng tiêu chuẩn lặp lại một lần: “Imbécile, chị muốn nói từ này phải không?”
Giống như một câu hỏi suy luận, được người ta chỉ ra điểm mấu chốt, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng vậy, chính là đọc như vậy.”
Sau đó cô mới phản ứng lại, đột ngột quay đầu, mở to mắt nhìn Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố bình tĩnh tiếp tục nói: “Nó có nghĩa là “Ngu ngốc”.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh há hốc mồm: “Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết?”
Ninh Tây Cố im lặng nhìn lại, giọng điệu không cảm xúc, bình thản nói: “Chị đâu có hỏi tôi.”
Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc đỏ lúc trắng, há miệng ra, đầu trống rỗng, quá là ngượng ngùng, nhất thời khiến cô không nói nên lời.
Tiết tấu ngay lập tức bị đứa nhỏ này dẫn dắt.
Đèn trong xe mờ ảo, ánh đèn u tối hắt lên khuôn mặt Ninh Tây Cố. Vào lúc như vậy, khiến cậu trông thâm trầm trưởng thành hơn so với tuổi của mình, khóe mắt và đuôi lông mày vương vấn vẻ vô tình lạnh lùng, xa cách với thế giới.
Giống một con dã thú vô cùng ung dung, cho dù hiện tại không hề phát tác, thu móng vuốt lại, bị cách ly với bên ngoài, nhưng thật ra cậu để mọi thứ vào trong mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe ra răng nanh sắc bén.
Ninh Tây Cố dựa lại gần cô, bóng đen không tiếng động bao phủ lên người cô.
Cô lặng yên bị cái bóng của cậu vây lại, đột nhiên cảm thấy luống cuống tay chân, nhưng đáng tiếc lúc này không có chỗ nào để trốn, bị cảm giác xâm chiếm nồng đậm này bức bách đến mức phải nhìn Ninh Tây Cố bằng ánh mắt đáng thương.
Ninh Tây Cố nhẹ giọng nói: “Lúc chị đi WC, tôi đã dùng tiếng Pháp mắng người phụ nữ đó là đồ ba hoa, chị nên nhìn sắc mặt của cô ta lúc ấy, nhất định sẽ hài lòng.”
“Bà chủ, công việc hôm nay tôi hoàn thành có tốt không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị mê hoặc, mơ mơ màng màng gật đầu, tim treo lơ lửng, luôn cảm thấy bất cứ lúc nào Ninh Tây Cố cũng có thể hôn mình: “Ừ.”
Sau khi Ninh Tây Cố lên xe, cậu cởi cúc áo vest ra, cà vạt theo trọng lực rơi xuống, cuối cùng mềm mại rơi xuống lồng ngực cô, nhấp nhô theo đường cong trên ngực cô. Cậu trầm giọng nói: “Bà chủ, hôm nay chị sai tôi làm rất nhiều nhiệm vụ không liên quan đến công việc, tôi đều… làm theo rồi.”
“Nhưng tôi nhớ rõ mình ứng tuyển vị trí bạn trai.”
“… Chị à, trời đã tối rồi, chị không muốn sử dụng tôi một chút sao? Đây mới là chức vụ ban đầu mà tôi phải làm khi chị thuê tôi mà nhỉ.”