Trời rất tối, rất nhiều mây, trong nghĩa địa mênh mông chỉ có tôi cùng anh.
Trên mặt là cảm giác nóng rát hoà cùng đau đớn, đầu gối do mới bị đá vào nên bắt đầu đau nhói, lạnh lẽo, từ từ mất đi tri giác.
Trên núi vào ban đêm gió rất lạnh, tôi ôm chặt hai tay, vẫn lạnh đến mức run rẩy.
Đêm mưa đó – sẽ phát cáu, sẽ tức giận, sẽ đau lòng, sẽ quan tâm tôi – Tô Chiêm, đã nương theo nước mưa đêm hôm đó bốc hơi rồi.
Và đêm Giáng sinh đó, bên trong tuyết tôi cùng anh tựa sát vào nhau mà cất bước, chỉ là một giấc mộng của tôi.
Tôi nhắm mắt lại, có linh cảm chính mình sẽ chết cóng ở nơi này, bỗng nhiên trên người cảm thấy ấm áp.
Tôi khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, giờ khắc này anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, còn áo khoác của anh khoác ở trên vai của tôi.
Đây là thứ tôi hoàn toàn không đoán trước được, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện này!
Lúc tôi còn đang không có phản ứng, anh lại cầm lấy tay tôi kéo tôi dậy.
Chân đã hoàn toàn mất đi tri giác, không đứng vững, lại quỳ xuống.
Một giây sau, thân thể bỗng nhiên được nâng lên không, cả người tôi được anh bế lên.
Tôi thụ sủng nhược kinh: “… Thả tôi xuống, tự tôi có thể đi…”
“Câm miệng!”
Tôi ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
Trong l*ng ngực của anh rất ấm áp, mịa nó ở trên bả vai của anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của anh, tiếng hít thở, rất an tâm.
Từ nghĩa địa đến trước xe anh, cự ly chỉ tốn tầm mấy chục giây. Được rồi, tôi không tham lam, ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy, đã đủ rồi.
Anh mở cửa xe ra, đem tôi ném vào chỗ ngồi ở phía sau xe, sau đó khởi động xe.
Xe dừng bên cạnh một khách sạn, anh vẫn như trước không cho tôi quyền lợi được mở miệng lựa chọn, trực tiếp đem tôi chặn ngang ôm lấy và đi.
Tiến vào gian phòng trong khách sạn, anh đem tôi ném lên trên giường. Quay người khóa cửa, chậm rãi đi tới chổ tôi, từng bước từng bước, tràn đầy áp bức.
Máy điều hòa bên trong xe lúc nãy có chút ấm áp, chân của tôi cũng chầm chậm khôi phục tri giác, tôi nhìn anh từng bước một tới gần, sợ đến mức lui về phía đầu giường.
Hắn cởi bỏ ca-ra-vat, mở khuy áo, nhào tới phía tôi, không nhanh không chậm, tôi không cách nào chống cự.
Áo khoác, áo sơ mi, quần…Từng món từng món một rời khỏi người.
Không có bất kỳ công tác chuẩn bị gì, trực tiếp thẳng tiến, tôi đau gần như chết đi sống lại.
Anh không chờ tôi thích ứng, lại bắt đầu tuỳ ý chuyển động.
Dạ dày nóng như lửa đốt, đau đớn khiến tôi cuộn thân thể mình lại, ôm bụng. Trên người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tôi cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra chữ nào.
Đau! Gò má đau, đầu gối đau, dạ dày đau, nơi bị xé rách càng đau, tôi dường như bị đau đớn dằn vặt đến chết.
Anh làm một lần, nâng cằm tôi lên, nhìn chằm chằm lấy tôi, tựa hồ nhận ra tôi có gì đó không đúng, đứng dậy khoác áo ngủ đi ra ngoài.
Tiến vào lần nữa trong tay có thêm một chén nước, hai hộp thuốc, là thuốc đau dạ dày.
Anh đem thuốc lấy ra hai viên, đưa cho tôi, ra lệnh: “Uống đi”
Tôi tiếp nhận thuốc, thuận theo anh – ngoan ngoãn uống, nước nóng, còn có chút hơi nóng toả ra, nhưng không làm bỏng miệng.
Tôi uống hai ngụm nước, viền mắt trong nháy mắt có chút mơ hồ.
Tô Chiêm, như vậy, anh là đang quan tâm em đúng không?
Uống thuốc, dạ dày tốt hơn một chút.
Trong nháy mắt thành như vậy, tôi thật sự cho là anh sẽ bỏ qua cho tôi, cũng có thể là không. Anh chờ tôi không hề khó chịu, lại ép đến, kéo chân tôi ra, bắt đầu một màn dằn vặt mới.
Đêm dài, dằn vặt vẫn không thôi.
Thẳng đến hiện tại tôi mới thật sự hiểu, Tô Chiêm đúng là đã từng đối xử quá tốt với tôi rồi.
Cho tới lúc anh không còn tốt với tôi, tôi ngay cả khí lực chống đỡ đều không có.
Buổi tối ngày hôm ấy tôi không về nhà, Tô Chiêm đem tôi đè trên giường, làm một lần lại một lần, mãi đến khi tôi mất đi ý thức.
Ngày hôm sau, tôi bị vết thương trên người làm đau nên tỉnh lại, khắp toàn thân từ trên xuống dưới dường như bị xe nghiền ép, di chuyển ngón tay cũng đau như kim châm vào.
Thế nhưng tôi phát hiện trong cơ thể mình đã được vệ sinh qua, còn bôi thuốc mỡ. Dạ dày không còn đau, đau đớn trên mặt cơ hồ không còn cảm giác được, chân cũng đã khôi phục tri giác.
Tô Chiêm từ lâu đã ăn mặc chỉnh tề, còn chuẩn bị bữa sáng, đứng bên cửa sổ, tinh thần dáng vẻ đều rất tốt.
Thấy tôi tỉnh rồi, anh bưng cháo đi tới, dùng muỗng múc một ít cháo đút cho tôi. Tôi không muốn để ý đến anh, tiếp tục chải tóc, tự mình bắt đầu mặc quần áo.
“Em tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, sáng nay nếu không ăn gì, sẽ lại đau dạ dày” Anh bỗng nhiên nói.
Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không thể tin vào tai của mình, anh mới vừa mới vừa nói cái gì? Anh…là quan tâm tôi sao?
Anh lại thử đút tôi, tôi không chịu được anh bỗng nhiên đối với tôi tốt như vậy, không chịu được anh ôn nhu, anh quan tâm, tôi sợ tôi sẽ khóc.
Tôi vội vàng đoạt lấy cái muỗng: “Tự tôi ăn”
Miệng lớn ăn cháo, chóp mũi chua xót đến khó có thể hô hấp. Rất nhanh tầm mắt mơ hồ, có lẽ là cháo quá nóng, có lẽ là nước mắt, tôi không biết.
Tôi nghe theo lời anh ăn xong cháo, anh cười rất đẹp.
Sau đó, anh đem một đống bức ảnh ném tới trước mặt của tôi.
Tôi dường như bị người vào một bồn sảm đầy băng, trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân.
Bức ảnh quá rõ ràng, chỉ là nhân vật chính không phải minh tinh hay nghệ sĩ nào đó, mà là tôi cùng anh. Bức ảnh được chụp đến mức vô cùng vi diệu (khéo léo), mặt của tôi lộ hết còn anh chỉ lộ ra thân thể. Bất luận người nào đều có thể nhìn ra, nhân vật chính trong cảnh giường chiếu này chính là tôi, cùng tôi phát sinh quan hệ là một nam nhân, hơn nữa tôi còn đè.
Bức ảnh một khi lộ ra ngoài, danh tiếng, vị trí, chức vị tôi phấn đấu nhiều năm sẽ mất đi. Không chỉ có như vậy, cha tôi mẹ tôi, bạn gái tôi, tất cả mọi người sẽ biết, bọn họ sẽ coi tôi là quái vật, gia đình an ổn ôn hòa của tôi từ đó sẽ bị quấy rối.
Tô Chiêm vẫn đang cười, cười đến đẹp đẽ như vậy, lại làm cho lòng tôi từng cơn phát lạnh.
Tôi phát hiện mình thật khờ, lại vẫn cho là anh quan tâm tôi?
“Anh đến cùng muốn thế nào?” Tôi hỏi anh.
Anh đem điện thoại di động của tôi cầm tới, lúc đưa tới có thêm một dãy số của anh, anh nói: “Sau này, mặc kệ lúc nào, tôi gọi điện thoại cho em, em nhất định phải lại đây, bằng không…Em cũng không muốn những hình này công bố ở trên internet chứ?”
“Anh…” Tôi nắm chặc nắm đấm, ức chế phẫn nộ, không thể ra sức.
Người trước mắt này, anh gọi là Tô Chiêm, anh đã không còn là Tô Chiêm của tôi.
Tôi xin nghỉ một ngày, tình huống này hiện tại nếu như đi đến công ty nhất định sẽ bị người khác phát hiện. Tôi mua thuốc mỡ, ngày hôm sau tình huống tốt hơn một chút mới như thường lệ đi làm.
“Vân quản lý, nghe nói cậu sinh bệnh sao? Khá hơn chút nào chưa?” Đồng sự quan tâm thăm hỏi.
Tôi tỏ ra bình thường cười nói: “Uống nhiều rượu, đau dạ dày, đã không có chuyện gì nữa”
Sau khi hàn huyên, bắt đầu làm việc.
Vào bữa trưa, tôi đang chuẩn bị đến nhà ăn công ty, bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh.
“Ra ngoài cùng tôi ăn cơm, tôi đang ở quán ăn đối diện công ty của em”
Tôi ở nhà ăn công ty mười phút là có thể ăn xong, đi ra ngoài cùng anh ăn cơm, khẳng định lại muốn dằn vặt tôi mấy tiếng.
“Ngày hôm nay tôi rất bận, hôm nào khác được không?” Tôi thật sự bận, ngày hôm qua xin nghỉ, công việc hai ngày toàn bộ gộp vào ngày hôm nay, nhưng mà Tô Chiêm cũng không quản những thứ này.
“Vậy là em muốn tôi bây giờ đăng những bức ảnh kia lên internet sao?”
Trong tay hắn có yếu điểm của tôi, tôi ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng không có.
Tôi cắn chặt hàm răng: “Tới ngay”
Đi đến phòng ăn, ghi danh, nhân viên phục vụ dẫn tôi đi tới một căn phòng riêng ở lầu hai: “Tô tổng đang ở bên trong, Vân tiên sinh xin mời”
Tôi đi vào mới phát hiện căn phòng nhỏ này xa xỉ quá độ, quả thực có thể so với văn phòng ông chủ. Nha đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, phòng ăn này, vốn là sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, tôi cười khổ.
“Lại đây” Anh ngoắc ngoắc tay, tôi như chó con ngoan ngoãn đi tới. Không, tôi ngay cả chó con cũng không bằng, chó con còn có thể ngoắc ngoắc cái đuôi, còn tôi chỉ có thể mặt lạnh.
Tôi ngồi đối diện anh, anh vô cùng không hài lòng, dùng ngón tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh anh.
Hiện tại anh là lão đại, một ngón tay là có thể đem tôi ép chết, tôi do dự, cuối cùng vẫn qua ngồi bên đó.
Mới vừa ngồi xuống, môi của anh liền ép tới, không cho phản kháng, cướp đoạt, tìm lấy, xâm chiếm. Tôi không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng, như một khúc gỗ tùy ý để anh hôn.
Anh híp mắt nhìn tôi một hồi, bắt đầu cởi y phục của ta y phục của tôi, cắn xé trên da tôi, lưu lại một dấu màu đỏ. Tay anh sờ lên thắt lưng của tôi, tôi bắt đầu phản kháng kịch liệt, nhưng vẫn không có tác dụng.
Vết thương còn chưa khép lại lại lần thứ hai bị xé rách, tôi đau đến run rẩy cả người, cắn chặt hàm răng, không để cho mình phát ra âm thanh.
Mắt tôi ươn ướt, anh còn không chịu dừng, một hồi so với một hồi dùng sức, tôi khàn khàn cổ họng hỏi anh: “Tại sao… Tại sao phải đối với tôi như vậy…”
“Trả nợ” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Sau khi làm xong, mặc quần áo tử tế, Tô Chiêm ấn lên chuông cửa. Rất nhanh có cô hầu đem đồ ăn vào, anh ăn say sưa ngon lành, còn tôi ăn không vô.
“Tôi đi” Nhìn anh không mở miệng, tôi cho rằng anh ngầm đồng ý cho tôi đi.
Tôi chỉnh quần áo lại, đứng dậy muốn đi, hai cái chân dường như đã không phải là của tôi. Tô Chiêm không nhìn tôi, chuyên tâm cắt bò bít tết. Tôi chậm rãi đi tới cửa, rốt cục vẫn té lăn trên đất.
“Thỏa thuận hợp tác buôn bán, không có vấn đề, bây giờ bắt đầu nói chuyện đi.”
Tô Chiêm như là biến ra ảo thuật – lấy ra một xấp tài liệu.
Tôi lại ngây người, buổi chiều tôi xác thực muốn đi đàm luận thỏa thuận hợp tác buôn bán cùng công ty Đức Thắng, đối phương nói có chỉ định người, đến lúc đó sẽ liên hệ với tôi, nhưng tôi không nghĩ tới người kia là anh.