Thổ Phỉ Công Lược

Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!



"Không biết đại nhân có diệu kế gì?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Kỳ thật cũng không phức tạp." Ôn Liễu Niên nói, "Khi chúng ta mới tới thành Đại Côn, dựa theo lời nói cử chỉ lúc ấy của Sở Hằng, hẳn là muốn chúng ta ra ngoài biển nhìn một cái."

"Đúng vậy." Diệp Cẩn gật đầu, "Đoán chừng là muốn chứng minh chiến sự ở Đông Hải rất căng thẳng, cũng có thể giải thích rõ nguyên nhân vì sao thành Đại Côn đổ nát còn dân chúng thì bần hàn, chứ không phải hắn không làm."

"Cho đến giờ chiến sự ngoài ba đầu ngọn sóng kia vẫn chưa dừng lại, vậy cứ làm theo những gì hắn mong muốn đi, nói muốn rời bến xem thử." Ôn Liễu Niên nói, "Thuận tiện tiêu diệt hết đám hải tặc này luôn !"

"Có thể nói cặn kẽ một chút được không?" Người còn lại cũng hơi khó hiểu, ngay cả ám vệ Truy Ảnh cung cũng hiếm khi mờ mịt - Cho dù là kể cố sự, cũng phải kể mở đầu rồi mới chuyển hợp kể tới kết thúc, đâu có ai mà trực tiếp kể mở đầu xong liền kể kết thúc chứ.

"Tuy nói Thẩm minh chủ võ công tuyệt đỉnh, nhưng không quen đánh nhau trên biển, Thượng bảo chủ cũng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Sở dĩ Sở Hằng dám để cho chúng ta rời bến, đơn giản ỷ vào Đông Hải là địa bàn của hắn, hơn nữa có sương mù che lấp quỷ thuyền thần bí, khẳng định cho dù chúng ta đi cũng không nhất định có thể nhìn ra manh mối, ngược lại càng có lợi cho hắn mà thôi."

"Cho nên thì sao?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Cho nên phải đánh phủ đầu." Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thẩm Thiên Phong nói, "Đợi sau khi ra biển, minh chủ tìm hai quân đương khẩu hai quân giao chiến rồi đưa ra chủ ý với Sở Hằng, nói muốn đích thân ra trận giết địch, mà Tây Nam vương sẽ âm thầm hành động với Thượng bảo chủ, phụ trách hiệp trợ minh chủ lên đảo phá huỷ địch doanh trước. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, nếu hành động thuận lợi, thì có thể dưới tình trạng thần không biết quỷ không hay, khiến Sở Hằng chịu thiệt một trận."

"Có thể có nguy hiểm không?" Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày.

"Chuyện này phải thương lượng kĩ càng hơn." Ôn Liễu Niên nói, "Cần phải tìm một kế sách vạn toàn mới được."

"Biện pháp này cũng rất hay." Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, "Thẩm minh chủ là đệ nhất cao thủ võ lâm trung nguyên, vốn là có vô số lời đồn đãi ai cũng không thể thay đổi được, cho dù là xâm nhập địch doanh lấy một địch trăm, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sẽ không ai nghi ngờ, càng không ai đoán được có người âm thầm giúp đỡ."

"Ngươi biết bơi không?" Mộc Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi.

"Tất nhiên là biết." Thượng Vân Trạch cười cười, "Đừng lo, nếu phải làm việc, thì phải cam đoan không lộ sơ hở, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Ừm." Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt vẫn như trước có chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Trong thư phòng ánh nến nhảy lên, thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau, mọi người mới rời đi. Ôn Liễu Niên vừa mới trở về phòng rửa mặt, còn chưa kịp ăn điểm tâm, quản gia lại đến báo, nói là Sở Miễn cầu kiến."Sao lại đến sớm hơn mọi ngày vậy." Ám vệ nghe vậy nhíu mày, "Có cần kêu hắn về trước không?"

"Không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Vốn cũng không định nghỉ ngơi, ra ngoài xem thử cũng không sao."

"Đại nhân." Sở Miễn đang chờ ở trong tiền thính, trong tay ôm quyển trục cực lớn, sau khi thấy hắn thì vô cùng cao hứng đứng lên, sau đó tung ra một bức họa cực lớn - Người được vẽ bên trong tất nhiên là Ôn Liễu Niên.

Ám vệ: "..."

"Thế nào?" Sở Miễn mặt đầy rạng rỡ.

"Đây là..." Ôn Liễu Niên cũng hơi giật mình.

"Nửa năm trước ta ra ngoài du ngoạn, cũng từng đến qua thư viện ở Giang Nam." Sở Miễn nói, "Lúc ấy đúng lúc có hội chợ, mọi người đều đang tranh nhau mua bức họa của đại nhân, cho nên ta cũng mua một bức."

"Vì sao phải tranh nhau mua bức họa của bản quan?" Ôn Liễu Niên nhất thời mờ mịt.

"Đại nhân là sao Văn Khúc hạ phàm, mua một bức họa treo ở đại sảnh, có thể phù hộ trong nhà sinh ra Trạng Nguyên." Sở Miễn vui vẻ nói, "Bức họa này là ta đặc biệt yêu cầu vẽ, vừa mới nhận được liền chạy đến đây, không biết đại nhân có nguyện đề vài chữ không?"

Ôn Liễu Niên: "..."

Bình tĩnh xem xét, tất nhiên là không nguyện.

Hai mắt Sở Miễn tràn ngập chờ mong.

Ôn Liễu Niên trong lòng thở dài, cầm bút nói: "Tiểu thiếu gia muốn đề chữ gì?"

"Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Miễn ngược lại là bị hỏi trụ. Sau khi lấy được bức họa, phản ứng đầu tiên của hắn là cao hứng phấn chấn chạy tới đây, muốn cầu Ôn Liễu Niên tự tay viết vài chữ hay một câu thơ gì đó, về phần cụ thể phải viết cái gì, ngược lại là chưa cẩn thận nghĩ qua.

"Nếu tiểu thiếu gia chưa nghĩ ra, việc này không bằng gác lại về sau rồi nói tiếp." Ôn Liễu Niên thu hồi bút lông, "Tóm lại còn phải trụ ở thành Đại Côn một hai năm, cũng không phải đi ngay lập tức, không vội nhất thời nửa khắc."

"Ừm." Sở Miễn gật đầu, lại hỏi, "Tối qua đại nhân ngủ không ngon hả, nhìn qua tựa hồ không có tinh thần."

"Tưởng niệm đại đương gia quá độ." Ám vệ ở một bên nhanh chóng chen lời, để có thể biểu thị công khai quyền sở hữu, phi thường cơ trí.

"Nghe nói đại đương gia cũng ở Đông Hải, đại nhân đang lo lắng sẽ bị chiến sự liên lụy?" Sở Miễn hỏi.

"Cũng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào tại Đông Hải." Nói, Ôn Liễu Niên thở dài, "Bằng không trong lòng vẫn có thể an tâm hơn một chút."

"Nếu đại nhân muốn biết, ta đi hỏi thăm giúp đại nhân." Sở Miễn nói.

Ôn Liễu Niên nghe vậy ngạc nhiên nói: "Tiểu thiếu gia có quen biết ai ở Đông Hải hả?"

"Không phải ta, là cha với đại ca." Sở Miễn gãi đầu, "Vài năm trước từng có một nhóm thương nhân đến Vương phủ, nói là muốn bán một ít lá trà cùng đạo cụ đến vùng Đông Dương, nhưng lại sợ bị hải tặc cướp sạch, cho nên hi vọng có thể đi cùng với đội tuần tra hải chiến Đại Sở, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.""Vương gia đáp ứng?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Không chỉ đáp ứng, mà đại ca còn tự mình mang binh." Sở Miễn nói, "Đám thương nhân kia tài lực hùng hậu, mỗi một đảo nhỏ ở Đông Hải đều có sinh ý lui tới, nếu đại nhân muốn tìm đại đương gia, bọn họ hẳn là có thể giúp đỡ không ít."

"Vẫn là không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Người luyện võ chú ý nhất là hai chữ 'tĩnh tâm', nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là đừng đến quấy rầy thì tốt hơn."

"Cũng được, vậy khi nào đại nhân muốn tra xét, cứ việc đến tìm ta là được." Sở Miễn vỗ ngực cam đoan.

Ám vệ ở một bên buồn bực, lúc trước thấy động tác của hắn, còn cho là lưu manh mơ ước đại nhân, nhưng hiện tại nhìn qua, tựa hồ cũng không ghen tị với đại đương gia, thậm chí còn không ghen tị bằng Mộc sư gia, cũng không biết rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Xế chiều, mọi người đang ăn cơm, đột nhiên nghe quản gia đến báo, nói là có khách tới, là một tiểu thiếu gia khoảng mười bảy mười tám tuổi.

"Đại nhân." Vô Ảnh vô cùng cao hứng vào cửa - Hắn vốn dĩ là được Vân Đoạn Hồn lưu lại bảo hộ Ôn Liễu Niên, bất quá trên đường có chút chuyện, cho nên tới thành Đại Côn muộn hơn người còn lại một chút.

"Tiểu công tử vất vả." Ôn Liễu Niên vội vàng kéo ghế ra giúp hắn.

"Chuyện thuộc bổn phận mà thôi." Vô Ảnh uống một ngụm trà, sau khi buông chén thì nói, "Dựa theo lời đại nhân phân phó, ta đã đi qua hết tất cả các làng chài xung quanh đây, phát hiện dân chúng sống qua ngày đa phần đều rất miễn cưỡng, thậm chí nếu gặp được bão hay sóng thần, thì chỉ có thể siết chặt lưng quần sống, nhưng dù vậy, mọi người vẫn cực kì tôn thờ hai phụ tử Sở gia, cơ hồ xem bọn hắn thành Hải Long Vương thật sự mà quỳ lạy. Còn nói nếu không nhờ hắn, chỉ sợ vùng Đông Hải này đã sớm bị nước Nhật đánh chiếm."

"Đoán chừng là cố ý thổi phồng." Diệp Cẩn lắc đầu, "Lo lắng dân chúng sẽ không phục cách quản lý của mình, thì đem mấy năm yên ổn thái bình ở Đông Hải ném lên đầu mình, hiện tại e là chỉ có lão nhân mới biết Vân Đoạn Hồn là ai." Đáng tiếc một đại anh hùng cưỡi mây đạp gió, dùng vũ khí và máu của mình để đổi lấy an bình thịnh thế, kết quả lại bị tiểu nhân đoạt công.

"Bước tiếp theo đại nhân có tính toán gì không?" Vô Ảnh hỏi.

"Mật thám địch doanh." Ôn Liễu Niên đáp.

Trong nháy mắt, hai mắt Vô Ảnh sáng lên: "Ta có thể tham gia không?"

"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm.

Loại chuyện đánh nhau này, đó giờ đều là càng đông càng tốt - Nếu có thể mười người đánh một người, vậy mới đã nghiện.

Về phần đạo nghĩa giang hồ... Người trong quan trường không cần để ý.

Ngoài Đông Hải, sóng vẫn đánh không dừng, cơ hồ cứ cách vài ngày thì sẽ nổi lên chiến sự. Khi nhận được thông báo lần nữa, Diệp Cẩn rốt cuộc nói: "Không bằng chúng ta cũng đến xem thử?"

Sở Hằng với Sở Thừa cũng ở đây, sau khi nghe thấy ngược lại là có chút ngoài ý muốn. Giống như Ôn Liễu Niên dự đoán, chiến loạn này thật sự cố ý ở sau lưng bày trí để bọn hắn chui vào, mục đích là muốn che dấu ngân lượng được đưa đến những năm gần đây, để tránh cho triều đình nổi tâm nghi ngờ. "Một mình ta đi là được rồi." Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Chiến trường rất nguy hiểm, ngươi lại không biết bơi, vẫn là nên ở lại trong phủ với Ôn đại nhân thì tốt hơn."

Nhưng Diệp cốc chủ hiển nhiên sẽ không đáp ứng đề nghị này.

Vì thế kết quả cuối cùng, tất nhiên vẫn là Thẩm Thiên Phong thỏa hiệp vô điều kiện.

"Thẩm minh chủ cứ việc yên tâm, chiến hạm Đại Sở ta khí thế rộng lớn, đội tàu đối phương tuyệt không thể sánh bằng." Sở Hằng nói, "Huống hồ dựa theo kinh nghiệm tác chiến trong khoảng thời gian này, cũng thật sự không đủ khiến chúng ta sợ hãi."

"Vậy thì tốt." Diệp Cẩn xoay người ra ngoài, "Ta trở về chuẩn bị một chút."

"Cáo từ." Thẩm Thiên Phong cười cười nói xin lỗi, cũng theo ra ngoài.

"Lần nào gặp mặt cũng cuồng ngạo như thế, cũng khổ cho phụ thân nhường nhịn hết lần này đến lần khác." Đợi sau khi hai người rời đi, Sở Thừa lạnh lùng nói.

"Bằng không thì có thể làm gì?" Sở Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, "Chẳng lẽ còn muốn chống đối?" Luận về công phu, chỉ sợ trên giang hồ không mấy người có thể là đối thủ của Thẩm Thiên Phong; luận về vai vế, mình nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là họ hàng bên ngoại, Diệp Cẩn lại là Tiểu vương gia, cơ hồ được Sở Uyên sủng đến tận trời. Mọi thứ đã không bằng hắn, ngoại trừ nhẫn nhịn thì có thể làm gì?

"Cũng không kiêu ngạo được lâu." Sở Thừa nói, "Cũng không tin Đoạn Bạch Nguyệt có thể đóng quân ở thành Mộc Dương ba năm ngũ tái, đến lúc đó chỉ cần đám quân Tây Nam vừa rút đi, vậy Hắc Long quân có thể chạy đến đánh lui rồi thủ ở đó, cho dù không thể đánh vào Vương Thành, cũng có thể cướp lấy một vùng địa bàn phía Nam từ trong tay triều đình."

"Những chuyện đó, về sau nói cũng không muộn." Sở Hằng nói, "Đi nói cho Hải Ưng biết chuyện Thẩm Thiên Phong muốn xem cuộc chiến, kêu hắn hảo hảo chuẩn bị, đừng để lộ ra sơ hở."

"Dạ." Sở Thừa lĩnh mệnh, vừa định ra ngoài, lại bị Sở Hằng gọi lại, "A Miễn gần đây thế nào ?"

"Còn có thể thế nào, vẫn giống như lúc trước trầm mê thi họa, hận không thể nhảy vào trong nghiên mực." Sở Thừa nói, "Bất quá số lần ra ngoài ngược lại là nhiều hơn không ít, đều là đi tìm vị Ôn đại nhân kia, nghe Tiểu Tam Tử nói trò chuyện rất vui vẻ."

"Đều trò chuyện những gì?" Sở Hằng nhíu mày.

"Còn có thể là cái gì, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú." Sở Thừa nói, "Bất quá phụ thân cứ yên tâm đi, nhị đệ đối chuyện trong nhà hoàn toàn không biết gì cả, đầu lại có bệnh, nhìn qua cũng thật thà đáng tin. Nếu Ôn đại nhân muốn moi móc chuyện gì từ trong miệng hắn, nói không chừng sẽ tín nhiệm phụ thân thêm vài phần."

Sở Hằng thở dài: "A Miễn không cố gắng, ngươi là ca ca thì chỉ có thể làm nhiều thêm chút chuyện."

"Phụ thân nói gì vậy." Sở thừa cười cười, "Có thể cùng nhau đạt thành bá nghiệp, nhi tử cầu còn không được."

Ban đêm, Thẩm Thiên Phong quả nhiên mang theo Diệp Cẩn đi lên chiến thuyền, đồng hành còn có Ôn đại nhân ngáp không ngừng, bị bọc kín, chỉ lộ ra gương mặt, vẫn là rất lạnh !"Nếu đại nhân lạnh, không bằng trở về trước đi?" Sở Thừa nói.

"Bộ ngươi nghĩ là ta nguyện ý đến lắm hả." Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận, thuận tiện trợn mắt nhìn hắn.

Sở Thừa: "..."

Nghe đồn là sao Văn Khúc hạ phàm, sao lại hung hãn thế, tiện miệng khách sáo cũng trừng?

Ôn Liễu Niên đưa tay rụt rụt vào trong tay áo, hỏi: "Mất khoảng bao lâu thì có thể đánh xong?"

"Chuyện này sợ là nói không chính xác." Sở Thừa lắc đầu, "Nếu đại nhân mệt mỏi, thì đến khoang thuyền nghỉ ngơi đi."

Ôn Liễu Niên đầy mặt mất hứng, giống như bị thiếu một ngàn tám trăm lượng bạc vậy.

Nếu không phải thấy hắn là mệnh quan triều đình, phía sau lại có hai tên mặt đồ đen như sát thần, Sở Thừa cơ hồ muốn nhào lên đánh người.

Trong đêm tối, tiếng kèn ô ô vang lên, bên trong bãi đá ngầm cực lớn, quả nhiên có vô số con thuyền chạy ra, tụ cùng một chỗ thanh thế khổng lồ, dạt sóng đi về phía hạm đội tiên phong Sở quốc.

Ôn Liễu Niên cuối cùng là vực lên chút tinh thần, đứng ở trên đài nhìn ra phía xa một đường đốc chiến.

Trên mặt biển, ánh lửa hừng hực tiếng giết không ngừng, Ôn Liễu Niên nhìn ra ngoài một hồi, sau đó mới nói: "Chỉ đánh vậy thôi hả?"

"Không thì đại nhân còn muốn đánh thế nào?" Sở Hằng bị hắn hỏi trụ.

"Chiến đấu trên biển khác với trên đất liền, không thể lấy mạng người khác ngay được." Sở Thừa cũng ở một bên nói, "Trước khi tiến công cũng đã nói, đều phải cam đoan các tướng sĩ được an toàn, không rơi xuống biển mới là chuyện quan trọng nhất, cho nên thoạt nhìn có lẽ không thú vị lắm."

"Đáng tiếc toàn bộ thuốc nổ bị an trí ở cảng trọng yếu, không có biện pháp chuyển đến đây, nếu có thể đặt thêm hai giá, trận này dễ đánh hơn rất nhiều." Sở Hằng tiếc hận.

Ôn Liễu Niên ở trong lòng chậc chậc, trách không được năm lần bảy lượt muốn mình đến xem cuộc chiến, hẳn là đang đánh chủ ý lên triều đình.

Cảng bên kia, Đoạn Bạch Nguyệt cùng Thượng Vân Trạch và Vô Ảnh nhảy lên thuyền nhỏ, thừa dịp bóng đêm cùng tiếng đạn lửa lặng lẽ không một tiếng động chạy về phía ba đầu ngọn sóng. Quân địch chủ lực đều đang tác chiến ở phía trước, cho nên phía sau phòng thủ rất là lỏng lẻo, ba người dễ dàng đánh choáng thủ vệ, sờ soạng đi lên bãi đá ngầm.

"Làm nửa ngày, tổng cộng cũng chỉ có mấy chiếc thuyền như vậy." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Cũng mệt Sở Hằng có thể đánh mấy tháng trời."

"Khoảng cách vừa xa lại vừa có bãi đá ngầm, rất dễ dàng lộ ra thanh thế khổng lồ." Vô Ảnh hỏi, "Khi nào thì hành động?"

"Phải chờ Thẩm minh chủ." Thượng Vân Trạch nói.

Vô Ảnh gật đầu, lấy một khối đường trong túi ra bỏ vào miệng.

Tóm lại rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm.

Lại lạnh.

Tốt xấu gì cũng có thể lót dạ.

Ước chừng qua một canh giờ, hai bên đều có người bị thương, nhưng không bên nào chiếm được tiện nghi, mắt thấy quân địch lại có xu thế muốn lui, Diệp Cẩn rốt cuộc quay đầu nhìn Thẩm Thiên Phong: "Không thì ngươi đến giúp đỡ đi? Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp."

"Rất tốt rất tốt." Ôn Liễu Niên đang ngủ gà ngủ gật, cũng tỉnh táo lại nhanh chóng phụ họa.

"Bây giờ?" Sở Hằng nghe vậy khó hiểu, chiến sự đã gần tới hồi cuối, chiến thuyền cũng cách nơi này một khoảng, chẳng lẽ còn muốn triệu hồi một chiếc đến, chở hắn qua đó đánh?

"Chờ ta trở lại." Thẩm Thiên Phong kéo lại áo choàng cho Diệp Cẩn, một bước đạp lên lan can, thả người phóng tới mặt biển mờ mịt. Bóng dáng màu ngân bạch đột nhiên lướt qua, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm hắc ám.

"Này..." Sở Hằng trợn mắt há hốc mồm.

"Đừng lo." Ôn Liễu Niên ở một bên có lòng tốt giải thích, "Khinh công Thẩm minh chủ hơn người, chút khoảng cách ấy đối với hắn mà nói không đáng là gì đâu."

Sở Thừa khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng vạn vạn không đoán được, Thẩm Thiên Phong cư nhiên sẽ dễ dàng đáp ứng tham chiến như thế - Hơn nữa còn dưới tình trạng ngay cả một chiếc thuyền cũng không có.

Có phải quá tùy ý rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.