Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 218: Hãy ngủ cùng nhau



Giọng điệu của những lời này nghe có phần mơ hồ, phải không? Cha Eui-jae phản bác lại, bước lùi lại với vẻ lúng túng.

“Đi…? Ý em là sao? Người nói lạ lùng chính là em đấy. Đó vốn dĩ là nhà của em. Anh mới là người không thuộc về nơi đó.”

“Tại sao… haiz.”

Lee Sa-young khoanh tay lại và nghiêng đầu. Hắn thở dài, đủ lớn để Cha Eui-jae nghe thấy. Những ngón tay hắn gõ nhẹ lên cánh tay với chút bất an.

“Anh đã ngủ ở đâu trong ba tháng qua, trên đất à? Không phải anh nghĩ vậychứ?”

“Gì?”

“Anh sống ở chỗ em ba tháng. Như vậy không tính là sống chung à?”

“Không, đó chỉ là vì anh không còn lựa chọn nào khác. Chỉ là tạm thời, như kiểu ở chung để chăm sóc thôi.”

“Ừm… vậy sao?”

Đôi mắt tím của hắn lấp lánh sắc lạnh. Có gì đó thật kỳ lạ. Giờ khi Cha Eui-jae nhìn kỹ, ánh mắt hắn có vẻ hơi điên loạn. Hắn luôn hơi mất kiểm soát, nhưng chưa bao giờ có vẻ xa rời thực tế như vậy. Mới chỉ một tuần xa nhau, mà hắn lại toát ra vẻ căng thẳng của một con thú đói. Đủ khiến ai đó phải rùng mình.

Cha Eui-jae chớp mắt.

‘Kỳ lạ…’

Người này đã từng chờ đợi một người đã chết quay về suốt tám năm, không có chút đảm bảo nào. Phải chăng sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt?

‘Không…’

Chắc chắn không phải là Lee Sa-young. Cha Eui-jae tự tin điều đó. Lee Sa-young luôn chờ đợi Cha Eui-jae. Đó là niềm tin của anh. Vậy nên Lee Sa-young đứng trước mặt anh lúc này chắc chắn không bình thường.

‘Đây là ảnh hưởng của Sa-young khác sao?’

Một hình ảnh thoáng qua về Lee Sa-young khóc và tức giận xuất hiện trong đầu anh. Phải chăng hắn lại mất kiểm soát cơ thể như lần đó? Nhưng dường như tâm trí vẫn là Lee Sa-young mà anh biết. Khi Cha Eui-jae đang cố suy luận nguyên nhân, Lee Sa-young chớp mắt và lạnh lùng nói.

“Gì, em phải ngất xỉu nữa thì anh mới quay lại sao?”

“Em mất trí rồi. Này!”

Cha Eui-jae hét lên bản năng, rồi quay phắt đi. Ở khoảng cách này, chắc chắn giám đốc trong phòng điều hành đã nghe hết cuộc trò chuyện của họ. Lee Sa-young cũng nên biết điều đó. Cha Eui-jae liếc nhìn hắn. Lee Sa-young vẫn nhìn chằm chằm anh, dường như không quan tâm đến việc giám đốc có thể nghe thấy.

Lee Sa-young đáp lại một cách thẳng thắn.

“Không phải ‘này,’ mà là Lee Sa-young.”

“Đó không phải điều quan trọng lúc này… haiz.”

Cha Eui-jae vò đầu, rồi nắm lấy cánh tay của Lee Sa-young. Anh hạ giọng và thì thầm.

“Cứ thử nói thêm câu gì vớ vẩn nữa xem.”

“Và nếu em làm thì sao?”

“Anh sẽ khiến em không thể nói được gì nữa.”

“Bằng cách nào?”

“Em nghĩ là gì bằng cách nào? Anh sẽ khiến em không thể nói được. Này, không, ý anh là… đi theo anh, Lee Sa-young.”

Khi Cha Eui-jae kéo cánh tay hắn, hình dáng to lớn của hắn không kháng cự. Ánh mắt điên loạn và không khí âm u xung quanh hắn đã lắng xuống phần nào. Lee Sa-young hỏi,

“Chúng ta đi đâu?”

“Nếu nói ở đây, giám đốc sẽ nghe hết, đúng không? Chúng ta đi nơi khác và nói chuyện cho xong.”

Tay anh siết chặt cánh tay của Lee Sa-young, nhưng bước chân của họ dừng lại ở cầu thang. Lee Sa-young như hóa đá, đôi mắt tím ánh lên ánh nhìn oán trách về phía Cha Eui-jae.

“Giám đốc quan trọng sao?”

“Anh đã nói tại sao rồi mà, nên đi thôi!”

“Quan trọng hơn em à?”

Cha Eui-jae định trả lời, nhưng rồi dừng lại. Tất nhiên, giám đốc quan trọng… nhưng anh không thể phủ nhận rằng mối bận tâm của anh nghiêng về Lee Sa-young nhiều hơn. Nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó. Anh chưa sẵn sàng. Thay vào đó, anh cáu kỉnh nói:

“Tại sao đột nhiên em lại cư xử kỳ lạ như vậy? Trước đây em không như vậy.”

“Ngừng lảng tránh và trả lời em. Giám đốc quan trọng hơn em à?”

‘Thật là đau đầu.’

Mỗi câu hắn nói ra lại khiến anh muốn bịt miệng hắn hoặc đánh cho hắn ngất. Nhưng lạ thay, Lee Sa-young đứng đó với vẻ mặt phụng phịu… trông thật lạ.

Khoan?

Cha Eui-jae mở to mắt và quan sát Lee Sa-young từ đầu đến chân. Chiếc mặt nạ phòng độc, áo khoác đen, khoanh tay đứng đó như một bức tượng… thật đáng yêu. Ngay cả khi đeo mặt nạ phòng độc!

‘Mình bị sao vậy nhỉ?’

Cha Eui-jae kinh hãi. Tim anh đã đập nhanh mỗi khi nhìn thấy Lee Sa-young, và giờ lại thấy cái mặt nạ phòng độc của hắn dễ thương? Điều này nghiêm trọng rồi. Anh đã “dính” quá nặng.

‘Chết tiệt. Mình thật sự tiêu rồi.’

Khi Cha Eui-jae chà mặt trong sự hoang mang, Lee Sa-young vẫn đang đợi câu trả lời, đôi lông mày của hắn cau lại.

“Anh không định trả lời à?”

“Chờ chút. Anh cần suy nghĩ.”

“Suy nghĩ gì? Thật sự đây là điều anh cần suy nghĩ?”

“Chờ đã.”

Ở thời điểm này, sự phụng phịu của hắn trông thật đáng yêu. Cha Eui-jae vỗ nhẹ cánh tay của Lee Sa-young như để trấn an khi anh suy nghĩ. Hành động của Lee Sa-young lúc này thực sự giống hệt Park Ha-eun khi cô không đạt được điều mình muốn và bắt đầu hờn dỗi. Cảm giác như biểu hiện lo lắng do mất kiểm soát...

Chờ đã, mất kiểm soát?

Nếu hắn mất kiểm soát, điều đó có nghĩa là Lee Sa-young khác đang ảnh hưởng đến cơ thể hắn. Cũng có nghĩa là linh hồn thường im lìm giờ đây đã thức giấc, hoặc cả hai linh hồn đang cùng tồn tại. Điều này có nghĩa là…

“Hãy ngủ cùng nhau.”

“Siết cổ tôi mạnh hơn đi. Cảm giác thật tuyệt…”

Anh sẽ không phải ngủ cạnh tên biến thái đó nữa, đúng không? Vì giờ đã có một Lee Sa-young khác bên trong hắn rồi?

Cảm giác như một bóng đèn sáng bừng trong đầu anh. Cha Eui-jae nở một nụ cười rạng rỡ, tự hào về sự nhanh trí của mình.

Người ta nói có thể sống sót trong hang hổ nếu biết giữ bình tĩnh. Đây là cơ hội mà anh không thể bỏ lỡ. Anh không muốn nằm cạnh một kẻ thích bị siết cổ. Anh thà chịu đựng tim đập mạnh, mồ hôi lạnh và sự lo lắng khi nằm bên Lee Sa-young còn hơn. Anh rất giỏi chịu đựng.

Cha Eui-jae cảm thấy tội lỗi cho Lee Sa-young, nhưng trong lúc hắn mất kiểm soát và không hoàn toàn là chính mình, cũng không hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi Lee Sa-young khác, thì đây chính là thời điểm để hành động. Ngay lúc này!

Cha Eui-jae nắm lấy vai Lee Sa-young.

“Đi thôi.”

Lee Sa-young nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Đột nhiên vậy? Đi đâu?”

“Nhà anh. Em có cuộn trục của Hong Ye-seong không?”

“Nhà anh?  Đột nhiên à?”

“Em có không? Nếu có thì lấy ra.”

Không báo trước, Cha Eui-jae thọc tay vào túi áo khoác của Lee Sa-young. Tất cả những gì anh tìm thấy chỉ là một chiếc điện thoại. Lee Sa-young nắm lấy cổ tay anh và gằn giọng,

“Anh đang làm gì thế, đột nhiên? Lại định lảng tránh chuyện này nữa…”

Nhưng Cha Eui-jae cắt ngang trước khi hắn kịp nói hết.

“Anh không có ý lảng tránh. Anh muốn cho em thấy nhà anh. Em không tò mò sao?”

“…”

Bàn tay siết lấy cổ tay anh nới lỏng. Tốt, hắn có hứng thú. Tất nhiên là hắn sẽ tò mò. Tôi cũng tò mò mà. Cha Eui-jae nhanh chóng nắm lấy cơ hội này và thúc đẩy thêm.

“Anh cũng cần mang theo một số thứ từ đó nữa. Những thứ anh dùng cho công việc. Có khi em còn tìm thấy cả quần áo anh đã mặc khi anh đến bệnh viện thăm em ngày xưa đó.”

“…”

Lee Sa-young thở dài một hơi nhẹ nhàng hơn lúc nãy, lúc hắn có vẻ muốn giết ai đó. Cảm nhận được khoảnh khắc này, Cha Eui-jae liền đưa ra động thái cuối cùng.

“Nếu chúng ta đi bây giờ, em sẽ là vị khách đầu tiên sau tám năm đấy. Em nghĩ sao?”

Bàn tay giữ lấy cổ tay anh buông ra. Không nói một lời, Lee Sa-young rút ra một cuộn trục từ kho đồ và đưa cho anh. Cha Eui-jae nắm lấy tay Lee Sa-young bằng một tay, cuộn trục bằng tay kia, và cắn nhẹ vào cuộn trục.

“Về nhà.”

Rồi anh xé nó.

-------

 

Hương thơm dễ chịu của nước xả vải khẽ vấn vít nơi đầu mũi Cha Eui-jae. Anh từ từ mở mắt. Họ đang đứng ở sảnh vào, dường như đã dịch chuyển đến đó.

Cha Eui-jae lặng lẽ nhìn cánh cửa giữa sảnh vào và phòng khách. Chiếc cá polock bằng gỗ treo ở góc cửa là món quà của dì anh. Bà đã nói rằng nó là một lá bùa để xua đuổi vận xui.

‘Nó thật sự có xua đuổi tà ma không?’

Phía sau lớp kính của cánh cửa, hành lang và phòng khách trông y như anh nhớ. Nó khiến anh cảm thấy như mình vừa quay ngược thời gian, như mọi chuyện đã xảy ra chỉ là cơn ác mộng và cuối cùng anh đã trở về nhà.

“…”

Nhưng với sự hiện diện của Lee Sa-young bên cạnh, không thể nào là quá khứ được.

Lee Sa-young đứng đó, kiên nhẫn như một vị khách vừa được mời vào nhà. Khi Cha Eui-jae cởi giày, Lee Sa-young, người đã đứng yên lặng bên cạnh, cũng tháo giày ra.

Anh nhẹ nhàng mở cửa. Két. Nó mở ra mượt mà hơn anh mong đợi. Không có một hạt bụi nào trên sàn gỗ nối liền phòng khách và sảnh vào. Cha Eui-jae theo bản năng giảm nhẹ bước chân khi bước vào trong. Đằng sau, anh cảm nhận được Lee Sa-young đi sát theo mình. Chẳng mấy chốc, phòng khách hiện ra trước mắt.

“…”

Vẫn như cũ.

Cảnh tượng lần cuối anh rời khỏi nhà hoàn toàn giống như trước. Bộ sofa da màu ngà mà dì anh đã chọn, rèm cửa trắng, bàn gỗ, lọ hoa mà dì anh để lại, chiếc TV phủ đầy bụi vì lâu không sử dụng…

Không, có một thứ khác biệt. Cha Eui-jae nhặt lấy viên đá tròn đặt ở trung tâm bàn cà phê. Bề mặt trơn nhẵn của nó phát ra ánh sáng xanh nhạt. Từ đằng sau, Lee Sa-young nhận xét.

“Đó là đá bảo quản.”

“…”

“Thông thường, nó được sử dụng trong các hầm ngục để giữ thực phẩm hoặc vật phẩm quý giá ở tình trạng tốt… nhưng sử dụng nó ở nhà…”

“Anh không đặt nó ở đây.”

“…”

“Chắc là giám đốc đã để lại.”

Cha Eui-jae nuốt khan. Trong đầu bà ấy đã nghĩ gì, có suy nghĩ gì khi đặt một viên đá bảo quản trong căn nhà trống rỗng này? Trong nhà của anh, và thậm chí ở chỗ dì anh. Anh không thể tưởng tượng được. Một nỗi đau âm ỉ lan tỏa trong lồng ngực. Cha Eui-jae, cảm thấy bồn chồn, kéo tay Lee Sa-young.

“Lại đây.”

“…Hả?”

“Anh sẽ cho em xem phòng của anh.”

“…”

Dường như có chút kháng cự trong cánh tay của Lee Sa-young. Cha Eui-jae mở cánh cửa đóng chặt. Bên trong chỉ có một chiếc giường và một tủ quần áo duy nhất. Tấm chăn xám gấp gọn gàng, thậm chí nếp gấp trên đó cũng y như trong ký ức của anh. Không có cảm giác như anh vừa trở lại sau tám năm. Giống như anh chỉ vừa rời đi trong một chuyến đi ngắn.

Cha Eui-jae liếc nhìn Lee Sa-young, người đứng cạnh anh. Anh thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi có Lee Sa-young ở đó— nó giúp anh nhận ra nhanh chóng rằng thật sự đã là tám năm dài đằng đẵng.

Lee Sa-young cẩn thận quan sát căn phòng, trống trải ngoại trừ vài thứ thiết yếu. Cuối cùng, hắn quay lại nhìn Cha Eui-jae, đôi mắt tím ánh lên vẻ tinh nghịch. Một sự căng thẳng tinh tế bao trùm không gian. Cha Eui-jae hít một hơi sâu. Anh tự nhắc mình không được mất tập trung— anh đến đây vì một lý do. Anh cần thử điều đó, trước khi Lee Sa-young trở lại “ảnh hưởng của Lee Sa-young.” Trước khi hắn trở lại bình thường.

Cả hai phải ngủ. Cùng nhau.

Với một giọng dịu dàng đáng ngạc nhiên, Cha Eui-jae gọi hắn.

“Sa-young.”

“Dạ, anh?”

Cha Eui-jae chậm rãi tháo chiếc đồng hồ khỏi cổ tay. Đôi mắt tím chăm chú dõi theo từng cử động, như nuốt trọn từng chi tiết. Sau khi hít sâu, Cha Eui-jae dứt khoát nói.

“Hãy ngủ cùng nhau.”

Đôi mắt tím của Lee Sa-young mở to, chứa đựng sự kinh ngạc và không thể tin nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.