Mộc Tử Đình cúi đầu thấp, hai mắt dán vào hộp cơm to đặt trên bàn. Tay nhanh nhẹn xúc một muỗng lớn bỏ vào miệng chầm chậm nhai nuốt.
Hình ảnh vô cùng thiếu mĩ cảm này đưa đến không ít ánh nhìn từ bên ngoài. Nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lăng Nhược ngồi đối diện không ngừng thao thao bất tuyệt.
" Tử Đình, rốt cuộc cậu có nghe thấy tớ đang nói gì không?"
Lăng Nhược nói một hồi, cuối cùng cảm thấy khát nước. Đành phải ngưng lại cúi đầu uống một ngụm nước lọc. Vừa tiện liếc mắt quan sát vẻ mặt của Mộc Tử Đình.
Lăng Nhược vốn cho rằng, nước chảy thì đá mòn, vậy nếu như cô nói nhiều, Mộc Tử Đình hẳn cũng thấm được không ít.
Thế nhưng, khiến Lăng Nhược thất vọng rồi. Mộc Tử Đình cơ bản không hề để tâm cô nói gì, làm gì. Vẫn đều đặn một phút thì xúc một muỗng cơm lớn bỏ vào miệng. Từ lúc nãy đến giờ đã xúc được bốn muỗng, thời gian sít sao không hề chênh lệch dù chỉ một giây.
Lăng Nhược lúc này thất bại vỗ trán. Rất có một loại cảm giác nước đổ đầu vịt.
Mộc Tử Đình xúc muỗng cơm thứ năm cho vào miệng, lại quy củ nhai nuốt. Cô hơi nâng mắt nhìn Lăng Nhược đang bị bao vây trong cảm giác thất bại. Liền sau đó liền cụp mi, tiếp tục xúc muỗng cơm thứ sáu cho vào miệng, quy củ nhai nuốt.
Mộc Tử Đình cúi đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, không một tia cảm xúc như cũ. Thật ra, cô nghe hết những gì Lăng Nhược nói, thậm chí còn không bỏ sót chữ nào.
Mà cũng không phải là cô muốn nghe. Chỉ là, trời cho Thợ Săn Quỷ hơn người ở các giác quan linh mẫn và khả năng tập trung tuyệt đỉnh.
Điều này khiến Thợ Săn Quỷ dù cùng lúc làm ba bốn việc nhưng cũng không tạo ra sai lầm.
Mộc Tử Đình nhớ lại những gì Lăng Nhược vừa chăm chỉ rót vào tai cô. Cũng mơ hồ hiểu được, hôm qua, đúng ngày cô xin nghĩ phép, trong bệnh viện đã có một bác sĩ tới đây.
Nghe nói, anh ta là cháu trai của Lăng viện trưởng, tên gọi là Lăng Phục Hy. Là người vừa du học tại nước ngoài, trở về làm một bác sĩ khoa tâm mạch.
Mộc Tử Đình càng nghĩ càng không hiểu, tại sao Lăng Nhược lại nói chuyện này với cô. Theo như cô thấy, nó dường như không có liên quan đến cô chút nào.
Mộc Tử Đình nhún vai, suy nghĩ thấu đáo lại tiếp tục cúi đầu xúc một muỗng cơm. Lúc này quả thật đã đem những chuyện vừa nghe thấy quăng ra sau đầu.
Biểu hiện vô tâm vô phế này của cô cũng đã làm Lăng Nhược tức chết, buồn bực xoay người qua một bên, quyết tâm không để ý đến Mộc Tử Đình.
Mộc Tử Đình cũng không bận tâm.
Lúc này, trong nhà ăn bệnh viện. Những dãy bàn ngoài cùng đột nhiên phát ra tiếng kêu khe khẽ. Âm thanh đó càng lúc càng lớn, mà chủ yếu là âm thanh của phụ nữ.
Mộc Tử Đình nhíu nhíu mày, vẫn cúi đầu, nhưng tai đã sớm vểnh lên, tận lực cảm nhận những gì đang diễn ra xung quanh.
Mộc Tử Đình cảm nhận được, xen lẫn những âm thanh hô khe khẽ không có quy luật, lại có một loạt tiếng bước chân rất đều đặn.
Tiếng bước chân này hẳn là tạo ra bởi giày da vô cùng tốt.
Mộc Tử Đình âm thầm đưa ra phán đoán, cô có thể nghe được âm thanh nhịp nhàng, mềm mại do giày da tạo nên trên nền gạch men sáng trắng.
Loại bước chân phóng khoáng, tao nhã cộng hưởng cùng âm thanh nhịp nhàng của giày da nghe không khác gì bản giao hưởng sô - nát chầm chậm.
Mộc Tử Đình cảm nhận tiếng bước chân lướt ngang qua mình liền đem tâm thức thu về. Cô cũng không phải muốn quản người đi giày da kia, chẳng qua, đây là bản năng phòng vệ tự nhiên của Thợ Săn Quỷ.
Thợ Săn Quỷ cực độ mẫn cảm với các loại bước chân lạ.
Ban đầu, khi chưa thức tỉnh bản năng Thợ Săn Quỷ, đó là trước năm Mộc Tử Đình tám tuổi. Thời gian đó, mặc dù Mộc Tử Đình vẫn lạnh nhạt, trầm tĩnh, nhưng cuộc sống của cô so với cuộc sống của những đứa bé đồng lứa cũng không có gì khác biệt.
Nhưng rồi đến một ngày, ngày hôm đó mưa to rả rích hoài không dứt, sấm chớp giật liên hồi trên bầu trời. Trong lớp, những cô bé cậu bé tuổi còn quá nhỏ, nên đối với hiện tượng tự nhiên thông thường này vô cùng sợ hãi, co rúc lại thành một đoàn ở góc lớp.
Mộc Tử Đình không sợ sấm, từ nhỏ đã không sợ sấm. Lần đầu tiên cô có ý thức là năm cô vừa tròn hai tuổi. Ngày hôm đó sấm cũng rất lớn nhưng cô không sợ hãi, vẫn ngoan ngoãn nằm im trong nôi nhìn lên mái nhà không khóc cũng không nháo.
Mộc Tử Đình nằm bò ra bàn học, đúng lúc này, một tia sấm từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, đám cô bé cậu bé liền la ầm lên. Cũng đúng lúc đó, cô thấy trán đau vô cùng, bắt đầu nhìn thấy trước mặt, xung quanh có thật nhiều bóng đen lỡn vỡn.
Mặc dù Mộc Tử Đình kìm nén không la hét, nhưng cũng có bạn học nhìn ra cô đau đớn, liền lấy hết can đảm chạy đi tìm giáo viên.
Giáo viên tới đi cùng với bác sĩ y tế trong trường. Không hiểu sao lúc đó Mộc Tử Đình cảm thấy nguy hiểm, bằng mọi giá trốn tránh không cho bác sĩ kiểm tra đầu.
Đúng vào lúc giáo viên tóm lấy hai tay Mộc Tử Đình, bác sĩ sắp lật lên mớ tóc mái của cô thì cha xuất hiện và ôm cô đi.
Lần đó, Mộc Tử Đình sốt đúng ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh táo lại cô biết, bản thân chính là Thợ Săn Quỷ lai, là hậu nhân của Thợ Săn Quỷ và con người. Tính trạng dòng máu gần như tinh khiết.
Cũng chính vì dòng máu quá mức tinh thuần, Mộc Tử Đình thức tỉnh đã khiến cô vô cùng đau đớn.
Từ đó về sau, cô phải chính thức học thuộc tiếng bước chân của người xung quanh.
Mộc Tử Đình theo bản năng xoa xoa trán, nơi mà con át quỷ màu vàng kim vừa mới nổi lên sáng nay. Cũng đúng lúc này, một đôi giày da dừng lại ngay bên cạnh cô, liền sau đó là một âm thanh nam tính trầm trầm vô cùng quyến rũ vang lên.