Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 13: Địa Ngục Lao Lung



“Cuồng Phong Bạo Vũ!” Dường như là ngay lập tức, Trần Minh huy vũ hai cây rìu lớn trên tay, hét to một tiếng, một cơn lốc xoáy từ phía trước mặt lao ra, ngăn cản lại những cây gai đất đang ầm ầm lao tới.

“Phập! Phập!”

Mặc dù Trần Minh đã vung hai cây rìu lớn trên tay tạo thành một cơn lốc xoáy cản ở trước người, nhưng những cây gai đất này vẫn có thể xuyên qua lốc xoáy găm thẳng lên người của hắn, đem hắn hất bay ra ngoài hơn chục thước.

“Súc sinh! Ngươi đi chết đi!”

Đúng lúc này, lão Tần như một cái bóng, đột ngột xuất hiện ngay giữa không trung, lẻn qua tầng gai đất, nhắm thẳng hai mắt của con Dã Trư Vương mà đâm tới. Nhưng con Dã Trư Vương này phản ứng cũng không hề chậm chút nào, hai cánh mũi của nó đột nhiên phà ra hai cột lửa lớn, bay thẳng đến chỗ của lão.

Mà lúc này, trên khóe môi của lão Tần lại nhếch lên một nụ cười đắc ý, nói: “Súc sinh, ta chỉ chờ giây phút này thôi!”

Không biết từ lúc nào, trên tay lão lại cầm lấy hai khỏa đan dược. Hai khỏa đan dược này có vẻ ngoài to cỡ trứng ngỗng, bên trên có tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, người bình thưởng chỉ cần hít vào một hơi, thì thần trí liền sẽ trở nên mê muội ngay lập tức. Mà lần này để đối phó với con Dã Trư Vương này, lão lại đem hai khỏa ra dùng, quả thật là tài đại khí thô a!

“Ầm!”

Hai khỏa đan dược lao thẳng vào hai cánh mũi của con Dã Trư Vương, bị hai cột lửa đốt cháy thành bột phấn. Nhưng đám bột phấn này lại không bị phân tán đi, mà toàn bộ đều bị con Dã Trư Vương hít vào trong mũi.

Lão Tần vừa ném xong hai khỏa đan dược, liền lách người chạy ra bên ngoài. Lão vừa nhìn con Dã Trư Vương ở trước mặt, vừa cười lên ha hả: “Ha ha ha! Đồ súc sinh! Để ta xem ngươi lợi hại hay mê hồn tán của ta lợi hại hơn!”

Lúc này, Tiểu Phương đã chạy đến chỗ của Trần Minh, nàng cúi người xuống xem xét vết thương trên người của Trần Minh, rồi lo lắng hỏi: “Huynh, huynh có bị làm sao không?”

“Khụ khụ!” Trần Minh ho khụ một tiếng, rồi nâng người ngồi dậy, nói: “Cũng may là ta da dày thịt béo, chỉ bị một vài vết thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn lắm!”

Nhìn vết thương trên người của Trần Minh chảy đầy máu tươi, Tiểu Phương liền gắt giọng lên: “Huynh bị thương như vậy rồi còn muốn cậy mạnh nữa sao?”

Trong khi hai anh em bọn họ còn đang lườm nhau, lão Tần cũng đã lui lại về phía bên này, lão ném cho Trần Minh một viên đan dược, nói: “Tiểu tử thúi, lấy viên đan dược này của ta mà ăn vào đi!”

Trần Minh nhận lấy đan dược của lão cầm ở trên tay, nhưng chần chừ không dám ăn xuống, còn Tiểu Phương thì dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía lão, lão có chút đỏ mặt, mắng: “Này, thái độ của hai anh em nhà các ngươi nhìn ta như vậy là như thế nào hả? Hừ, tên khốn kiếp nhà ngươi nghĩ rằng ta có thể lấy bảo bối của ta ra dùng tùy tiện trên người của ngươi như vậy hay sao? Đây là đan dược chữa thương, nếu ngươi sợ thì đem trả lại cho ta!”

Nhìn thấy lão Tần tức giận như vậy, Trần Minh cũng có chút xấu hổ, vội vàng đem đan dược nuốt xuống, nhưng ánh mắt của Tiểu Phương cũng chẳng thân thiện hơn một chút nào. Lão cũng không thèm chấp nhất với nàng, lão cầm lấy hai con dao nhỏ trên tay, phóng về phía Trần Vũ.

Lúc này, nhìn bề ngoài của Trần Vũ tuy khá là chật vật, nhưng vết thương trên người của hắn không nặng đến bao nhiêu, ngoài mấy vết bỏng bên ngoài, mọi thứ đều rất bình thường. Lão Tần lúc này hớn hở nói: “Tiểu huynh đệ, mũi tên vừa nãy của ngươi không tệ nha! Lại có thể bắn xuyên qua lớp da dày như của con Dã Trư Vương này, xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi! Hiện giờ ngươi còn có thể bắn được nữa hay không?”

Với ánh mắt lão luyện của lão, vừa nhìn một chút là có thể nhận ra được, mũi tên vừa rồi xuyên qua người Da Trư Vương là một môn tuyệt kỹ nào đó của Trần Vũ, cần phải có thời gian để súc lực, không phải lúc nào cũng có thể bắn được, nên lão mới hỏi Trần Vũ như vậy. Trần Vũ cũng không lấy làm lạ, vì từ đầu đến cuối, tài bắn cung của hắn quả thật là rất đáng xấu hổ. Bắn được ba bốn tên mới trúng được một lần, cái này không để người khác nghi ngờ mới là lạ.

Trần Vũ liếc mắt nhìn về phía con Dã Trư Vương đang thở phì phò ở đằng trước, đắn đo một chút, nói: “Ta còn có thể bắn thêm hai lần nữa! Nhưng cần phải có thời gian mới có thể bắn ra được!”

Trần Vũ cố ý nói như vậy, là để che giấu việc mình có hệ thống bên người, nên mới có thể vận dụng được tuyệt kỹ Xuyên Tâm Tiễn, chứ bản thân hắn không hề có tuyệt kỹ gì có thể sử dụng được.

Lời này của Trần Vũ cùng rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng của lão Tần, nên lão ta rất vui vẻ, nói: “Không có vấn đề! Không có vấn đề! Vừa rồi khi ta dùng Phát Tình Đan đã để vào không ít mê hồn đan, mà hai khỏa đại mê hồn đan ta vừa dùng đến, đã kích phát toàn bộ độc dược trong người của con Dã Trư Vương này! Nên nó cũng không thể trụ được bao lâu. Bây giờ ta sẽ cuốn lấy nó, ngươi ở một bên chờ cơ hội mà ra tay!”

Lão nói xong, cũng không có chờ xem Trần Vũ có đáp ứng hay không, bản thân đã hư thoát biến mất, sau đó lại lẻn ra sau lưng của Dã Trư Vương, bắt đầu triền đấu với nó. Trần Vũ âm thầm suy nghĩ trong lòng: “Lão này không làm tặc đúng thật là quá uổng phí!”

Bỏ qua suy nghĩ lung tung trong đầu, Trần Vũ bắt đầu tập trung tinh thần, cây cung lúc nào cũng giữ chặt trong tay, tùy thời là có thể bắn về phía Dã Trư Vương. Vừa rồi dùng mất một lần kích hoạt kỹ năng Xuyên Tâm Tiễn, hắn vẫn còn hai lần để sử dụng nữa, mà hai lần này, hắn muốn một kích tất sát con Dã Trư Vương này. Một khi giết chết được Dã Trư Vương, hắn sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm, như vậy cấp bậc sẽ có chỗ tăng lên, sẽ không phải bị bỏ lại phía sau như vừa rồi nữa.

Thời gian dần dần trôi qua, sức phản kháng của con Dã Trư Vương này cũng bắt đầu yếu dần, mà vết thương trên người nó càng lúc càng nhiều. Cho đến bây giờ, Trần Vũ đã có thể xác nhận được, lão Tần này đúng là một tên đại đạo tặc thứ thiệt. Mỗi lần lão ta tấn công về phía Dã Trư Vương đều nhắm vào chỗ yếu hại của nó mà tấn công, nhưng một khi thất bại, lão liền lui lại rất nhanh. Bởi vì Dã Trư Vương đã trúng thuốc mê của lão, nên chỉ có thể mọt mực khổ chiến, lão càng quấn, nó càng trờ nên suy nhược.

“Phập!”

Lão Tần nhân cơ hội con Dã Trư Vương này không kịp phòng bị, đâm thẳng một nhát vào phía cổ họng của nó. Nhưng lần này, lão lại không có vui mừng một chút nào, mà ngược lại còn có một chút hốt hoảng, lão vội vàng hô lên: “Tiểu Vũ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa, nhanh, chuẩn bị bắn nó!”

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên cả người con Dã Trư Vương bốc lên một ngọn lửa đỏ rực, đây là một trong những tuyệt kỹ bảo mạng của nó, Nộ Huyết Cuồng Trư!

Chỉ thấy cả người nó nhảy dựng lên, hất cái đầu to lớn của nó về phía lão Tân. Lão Tần nhanh chóng xoay người, có ý định chạy trốn. Nhưng mặt đất dưới chân lão, đột nhiên lao ra một tầng bùn đất, muốn đem lão vây khốn lại.

“Đây chính là Địa Ngục Lao Lung trong truyền thuyết sao?” Trần Minh kinh hãi kêu lên.

“Địa Ngục Lao Lung là thứ gì?” Tiểu Phương kinh ngạc hỏi.

“Địa Ngục Lao Lung, chính là một chiêu thức chỉ có thú vương có huyết mạch mạnh mẽ mới có thể phát huy được! Không ngờ con Dã Trư Vương này lại có huyết mạch mạnh đến như vậy! Nhưng ta nghe nói, phải là thú vương từ Thiên Giai trở lên mới dùng được chiêu này thôi a! Sao con Dã Trư Vương này lại có thể lĩnh ngộ ra được cơ chứ?”

“Bởi vì đây cũng không phải là Địa Ngục Lao Lung chân chính! Con Dã Trư Vương này chỉ dùng phương pháp mô phỏng tương tự mà thôi!” Đúng lúc này, từ bên trong rừng cây đi đến một đám người, một nữ nhân ăn mặc nóng bỏng, vai đeo trường cung từ trong nhóm người đó đi ra, lên tiếng nói.

Tất cả mọi người ở đây đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy nhóm người này xuất hiện ở đây. Mà người kinh ngạc nhất, chính là Trần Minh, vì hôm qua hắn đã đụng độ với đám người này một lần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.