Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 2: Một thế giới mới



Trong lúc Trần Vũ con đang mơ màng chưa biết chuyện gì xảy ra, thì âm thanh của Tiểu Nguyệt lại vang lên lần nữa: “Vì chủ nhân chưa bấm xác nhận nên hệ thống sẽ tự động kích hoạt, hệ thống bắt đầu kích hoạt…”

“Bíp… bíp…”

“Tiến trình kích hoạt… chín mươi phần trăm…”

“Bíp… bíp…”

“Tiến trình kích hoạt thành công! Xin chào mừng chủ nhân trở thành thành viên thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín của Công ty Kỷ Nguyên Mới!”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được một gói quà tân thủ và một gói quà nghề nghiệp!”

“Xin hỏi chủ nhân có muốn mở gói quà tân thủ ra hay không?”

Cho đến lúc này, Trần Vũ vẫn còn rất choáng váng. Cậu ta nhìn thấy Tiểu Nguyệt đang xoay tròn trước mặt, tuy Tiểu Nguyệt bây giờ chỉ nhỏ bé bằng một bàn tay, nhưng khuôn mặt của nàng hoàn toàn không khác biệt với khuôn mặt của Tiểu Nguyệt mà cậu ta đã gặp mấy ngày nay. Cuối cùng Trần Vũ cũng khô khốc mở miệng lên tiếng.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với tui vậy?”

“Thưa chủ nhân, chúng em là thành viên của Công ty Kỷ Nguyên Mới, đến từ một không gian cách Trái Đất hơn chín triệu năm ánh sáng. Công ty của chúng em chuyên môn phụ trách nhận đơn hàng từ khắp các vị diện lớn nhỏ trên toàn bộ tinh hệ, để chuyên chở nhân vật chính đến cho các nơi có yêu cầu. Và chủ nhân là thành viên thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín được công ty chúng em lựa chọn. Em thay mặt cho Công ty Kỷ Nguyên Mới xin chân thành cảm ơn chủ nhân đã hợp tác với công ty, đến một vị diện hoàn toàn mới.”

“Cái gì mà Công ty Kỷ Nguyên Mới với Kỷ Nguyên Cũ chứ, tui không muốn ở đây, tui không muốn làm nhân vật chính gì hết! Tui chỉ muốn về nhà! Các người mau mau cho tui về nhà đi!”

Trần Vũ gần như là thét lên với Tiểu Nguyệt. Khuôn mặt của Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ nói: “Dạ thưa chủ nhân, em thành thật rất xin lỗi! Đây là lần đầu tiên em đi nhận nhiệm vụ, nên em đã quên mất tọa độ để đưa chủ nhân trở về rồi! Hiện tại em cũng không thể liên lạc được với người của công ty, nên xin chủ nhân thông cảm cho em…”

“Cái gì?”

“Em thành thật vô cùng xin lỗi chủ nhân!”

“Ý cô là?”

“Em rất xin lỗi, hiện tại em không thể trả chủ nhân trở về Trái Đất được!”

Và cuối cùng, Trần Vũ cũng chấp nhận rằng, mình bị đưa đến một nơi xa lạ, mà không thể nào trở về nhà được nữa.

Nhìn thấy Trần Vũ thất thần một lúc, Tiểu Nguyệt mới lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, tuy rằng em không thể đưa chủ nhân trở về Trái Đất ngay lúc này được, nhưng chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, đạt đến một trình độ nhất định, chủ nhân có thể tự mình rời khỏi vị diện này, trở về nhà!”

“Thật chứ!”

Trần Vũ dường như là muốn lao vào ôm chặt Tiểu Nguyệt, nhưng Tiểu Nguyệt giống như là một hư ảnh, không có cách nào có thể chạm đến được. Nàng bình tĩnh trả lời: “Vâng, thưa chủ nhân! Chỉ cần chủ nhân đạt đến trình độ cấp Thần, thì có thể rời khỏi vị diện này, tìm đường về nhà!”

“Cấp Thần? Bao lâu thì ta mới đạt được cấp Thần?”

“Cái này…”

Nhìn vẻ lúng túng của Tiểu Nguyệt, trong lòng Trần vũ như có lửa nóng. Cũng may là Tiểu Nguyệt rất nhanh liền trả lời cho Trần Vũ biết.

“Theo tính toán của em, nếu như chủ nhân hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ chính tuyến thì mất chừng mười năm là có thể đạt đến đẳng cấp đó, mà lâu nhất thì có thể là kéo dài đến cả trăm năm. Nhưng mà, chủ nhân có thể yên tâm, một năm ở thế giới này, chỉ tương đương với một ngày ở Trái Đất. Cho nên rất nhanh là chủ nhân có thể trở về nhà được thôi!”

“Thật không? Ngươi sẽ không lừa ta đấy chứ?”

“Cái này… cái này chủ nhân có thể yên tâm! Em có thể lấy ra danh dự của mình để bảo đảm với chủ nhân! Chỉ cần chủ nhân cố gắng siêng năng chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ thì chủ nhân sẽ rất nhanh đạt đến đẳng cấp yêu cầu! Em có thể bảo đảm về điều đó!”

Nhìn thấy ánh mắt Trần Vũ vẫn còn tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía mình, Tiểu Nguyệt mới cẩn thận lên tiếng: “Chủ nhân, hiện tại chúng ta đang ở Hằng Tinh, đây là một vị diện cỡ trung bình. Nơi này có rất nhiều tài nguyên cho chủ nhân tu luyện. Chỉ cần chủ nhân cố gắng, em tin rằng không cần đến mười năm, chủ nhân sẽ đạt đến cấp Thần! Điều này tương đương với mười ngày ở Trái Đất mà thôi!”

“Ngươi không lừa ta đấy chứ?”

Tiểu Nguyệt gật gật đầu: “Chắc chắn là em không dám lừa chủ nhân rồi!”

Đến lúc này, Trần Vũ cũng chỉ có thể thở dài, chấp nhận số phận của mình. Cậu ta nhìn lên bầu trời đang bị che khuất bởi những tán cây, trong lòng không khỏi nhớ đến hình ảnh của cha mẹ, miệng khẽ lẩm bẩm: “Cha, mẹ! Hai người xin hãy đợi con trở về!”

Trần Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới quay sang hỏi Tiểu Nguyệt: “Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói có một gói quà tân thủ và gói quà nghề nghiệp. Bây giờ có thể mở ra cho ta xem được hay không?”

Nghe Trần Vũ hỏi như vậy, Tiểu Nguyệt không khỏi thở nhẹ ra một hơi.

“Được, thưa chủ nhân!”

Tiểu Nguyệt ngay lập tức trả lời, và bắt đầu đem hai gói quà mở ra.

“Đinh!”

“Gói quà tân thủ được mở ra!”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được một món vũ khí, một quyển sách kỹ năng, và một túi kinh nghiệm!”

“Đinh!”

“Vì chủ nhân nhận được vũ khí là Bạch Ngân Cung cấp một, nên chủ nhân mở ra nghề nghiệp là Thợ Săn!”

Ngay sau đó, trước mặt Trần Vũ xuất hiện một bảng thông tin.

Nhân vật: Trần Vũ

Cấp: 1

Kinh nghiệm: 0/500

Nghề nghiệp: Thợ săn (Sơ cấp)

Kỹ năng: Chưa có

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (phàm phẩm)

Túi đồ: Túi kinh nghiệm, sách kỹ năng.

Nhìn thấy bảng thông tin này, Trần Vũ mới tò mò quay sang hỏi Tiểu Nguyệt: “Bảng thông tin này nhìn giống mấy giao diện trong game quá nhỉ?”

“Vâng, đây là công ty chúng em căn cứ theo dữ liệu trên Trái Đất để tiến hành làm ra bảng thông tin như thế này cho chủ nhận dễ sử dụng đấy ạ!”

“Vậy thứ này chỉ có mình ta nhìn thấy thôi hay sao?”

“Vâng, thưa chủ nhân! Mọi thứ chủ nhân đang thấy là trong một không gian riêng biệt của hệ thống, những người khác hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Cho dù đó là Thần cấp cũng không thể thấy! Cho nên chủ nhân có thể yên tâm!”

Trần Vũ suy nghĩ một lát, rồi cảm thấy cũng rất hợp lý. Cậu ta lúc bình thường cũng có đọc qua truyện tiên hiệp, khoa huyễn, hệ thống, võng du, nên mấy thứ này cũng không xa lạ lắm. Chỉ có điều, cậu ta cũng không nghĩ đến mình lại có ngày nhận được một cái hệ thống như thế này. Trong đầu cậu chợt lóe lên một cái ý nghĩ: “Không phải các nhân vật chính trong truyện đều rất bá đạo hay sao? Có phải ta cũng sẽ bá như vậy hay không?”

Dường như nhận thấy suy nghĩ trong đầu của Trần Vũ, Tiểu Nguyệt liền lên tiếng, nói: “Thưa chủ nhân, do đơn đặt hàng của công ty không được tốt lắm! Nên hệ thống này chỉ là một cái hệ thống nghề nghiệp phổ thông. Ngoài việc hỗ trợ chủ nhân tu luyện, thì tất cả mọi thứ đều phải do chủ nhân tự nỗ lực lấy! Tiểu Nguyệt cũng không thể giúp chủ nhân được quá nhiều! Cho nên, Tiểu Nguyệt xin chủ nhân thông cảm cho Tiểu Nguyệt!”

Cho dù Trần Vũ có nghĩ như thế nào, cũng không thể nghĩ đến số của mình lại nhọ đến như vậy. Cậu ta chỉ có thể cắn răng nuốt hận trong lòng. Nhìn thấy vẻ buồn bực của Trần Vũ, Tiểu Nguyệt mới tinh ý, mỉm cười, nói: “Chủ nhân, vì để đền bù cho sai sót của bản thân, Tiểu Nguyệt sẽ đặc biệt tăng phúc thêm cho chủ nhân. Bây giờ túi kinh nghiệm và sách kỹ năng của chủ nhân sẽ được tăng thành túi kinh nghiệm cao cấp, sách kỹ năng cao cấp. Xin mời chủ nhân hãy nhận lấy phần thưởng của mình!”

“Đinh!”

“Mở túi kinh nghiệm thành công! Chúc mừng chủ nhân nhận được 5000 điểm kinh nghiệm!”

“Đinh!”

“Mở sách kỹ năng thành công! Chúc mừng chủ nhân nhận được kỹ năng cao cấp, Xuyên Tâm Tiễn!”

“Đinh!”

“Chúc mừng chủ nhân tăng lên cấp 5!”

Nhân vật: Trần Vũ

Cấp: 5

Kinh nghiệm: 0/2500

Nghề nghiệp: Thợ săn (Sơ cấp)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp)

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Phàm phẩm)

Túi đồ: Không

Nhìn tới đây, Trần Vũ mới tương đối hài lòng. Lúc này, bầu trời cũng đang tối dần, mà từ lúc đi đến khu rừng này, Trần Vũ cũng không thấy có người hay là sinh vật nào xuất hiện. Từ nhỏ đến lớn, Trần Vũ cũng chưa bao giờ rời khỏi nhà đi ra ngoài một mình như thế này. Trong lòng cậu có chút lo lắng. Tiểu Nguyệt lúc này lại hiện ra một lần nữa, nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ chính tuyến đã được kích hoạt! Xin mời chủ nhân nhanh chóng đi đến Trần Gia thôn, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.