Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 37: Huyễn ảnh





“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành được nhiệm vụ giải cứu yêu hồ, nhận được một gói quà kinh nghiệm và một đôi găng tay đạo tặc!”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ đào thoát khỏi Phượng Hoàng lĩnh, nhận được một gói quà kinh nghiệm và một bộ áo choàng đạo tặc!”

“Đinh! Vì chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu yêu hồ, nên hệ thống ban tặng cho chủ nhân 50 điểm thân thiện của toàn bộ Hồ tộc! Lưu ý, điểm thân thiện có thể gia tăng cảm tình giữa đối phương với chủ nhân, cũng có thể khiến quan hệ giữa hai bên trở thành thù hận, đồng thời điểm thân thiện cũng có thể tăng hoặc giảm tùy thuộc vào hành vi của hai bên!”

“…”

Vừa rời khỏi phạm vi của Phượng Hoàng lĩnh, trong đầu Trần Vũ liên tục vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, làm cho hắn không biết là nên vui hay nên buồn. Vốn dĩ hắn rất muốn nhờ vào lực lượng của Hắc Long đánh thẳng lên Lương Sơn, tiêu diệt Tống Giang. Nhưng Tiểu Nguyệt lại nói cho hắn biết, độ khó của nhiệm vụ đột nhiên tăng lên, hình như là có thứ gì đó không nên xuất hiện ở trên Phượng Hoàng lĩnh, làm cho hắn vô cùng nghi ngờ, cái hệ thống này có phải là bị hỏng rồi hay không? Tại sao đến tình huống của nhiệm vụ cũng không thể tính toán được!

Mà Hắc Long dường như cũng nhận ra được nguy hiểm, cho nến nó mới dứt khoác không chịu lên trên Lương Sơn. Quá bất đắc dĩ, Trần Vũ mới buộc phải rời đi. Nhưng mà hắn lại không biết được rằng, quyết định vừa rồi của hắn sẽ sáng suốt đến mức nào. Dù sao chuyện sau đó, Trần Vũ cũng không hề hay biết gì.

“A, phía trước làm sao lại có một ngôi miếu!” Vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần đang đứng ở một bên, đột nhiên chỉ tay về phía trước hô to một tiếng.

Mọi người đều bị tiếng hô của Bạch Tiểu Thuần làm cho giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy, ở phía trước, cách chừng mấy trăm thước, có một ngôi miếu hoang nhìn rất tồi tàn. Mà lúc này trời cũng đã lờ mờ tối, nên bên trong có thể nhìn thấy một ngọn đèn hiu hắt đang đung đưa theo gió. Ngọn đèn này không phải là ngọn đèn ma pháp, cũng không có lồng che, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ là cũng có thể bị thổi tắt. Chỉ có điều, dù gió có thổi như thế nào, thì nó vẫn cứ thắp sáng như vậy.

Cảnh tượng trước mặt thật sự là rất quỷ dị, trong lòng Trần Vũ liền dâng lên một loại cảm giác sợ hãi. Trong đầu hắn đang hình tượng lại mấy ngôi nhà hoang trong mấy cảnh phim ma kinh khủng trên truyền hình. Mà hắn thì… rất sợ ma! Không biết thế giới này có ma quỷ tồn tại hay không?!

“Trường Sinh Đăng!” Không biết từ lúc nào, Hắc Long chui ra khỏi Hắc Long Giới nhìn về phía ngọn đèn bên trong miếu, hô to một tiếng.

“Trường Sinh Đăng? Đó là thứ gì?” Trần Vũ thấy Hắc Long nhận ra được thứ này, liền vội vàng hỏi thăm.

“Không… không thể nào… Nó… nó làm sao lại xuất hiện ở chỗ này được?” Lần này người lên tiếng là Bạch Ngạn, không nghĩ tới, nữ nhân này cũng có lúc trở nên sợ hãi như thế.

“Ồ, ngươi cũng biết thứ này?” Hắc Long quay sang nhìn nàng một cái, trong giọng nói của nó cũng có mấy phần thưởng thức.

“Trường Sinh Đăng, đây chính là đồ vật chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết! Nghe nói rằng, nó là linh hồn của toàn bộ Phượng Hoàng nhất tốc! Trường Sinh Đăng còn, Phượng Hoàng còn!” Bạch Ngạn có chút kích động giải thích.

“Xem ra ngươi cũng có một chút kiến thức!” Hắc Long khe khẽ tán thành.

“Phượng Hoàng nhất tộc! Chính là Phượng Hoàng bên trong truyền thuyết đó sao?” Trần Vũ cũng có chút thất thố hô lên.

“Cái gì mà bên trong truyền thuyết?” Hắc Long liếc mắt nhìn về phía Trần Vũ, trong giọng nói của nó có mấy phần khinh thường: “Đối với nhân loại của các ngươi nó có thể có một chút cao quý! Nhưng khi so với Long tộc chúng ta thì Phượng Hoàng nhất tộc đã được tính là thứ gì? Ta chỉ cần một trảo là có thể bóp chết được mấy con Phượng Hoàng cùng cấp bậc rồi!”

Nghe nó khoe khoang như vậy, Trần Vũ nhịn không được, mắng một tiếng: “Khoe khoang không biết ngượng mồm! Nếu ngươi mạnh như vậy, tại sao khi nãy không giúp ta tiêu diệt đám sơn tặc kia đi!”

Hắc Long đương nhiên là không chịu phục, nó tức giận nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ta vừa rồi có thể cảm nhận được một luồng khí tức rất khó chịu! Kẻ này dường như là đối thủ cũ của ta, mà ta hiện giờ đã bị phá hủy thân thể, chỉ còn lại linh hồn, làm sao có thể đánh với hắn! Trừ phi, ngươi đem con khôi lỗi Thánh Cấp kia ra cho ta làm thân thể, như thế ta mới có thể đánh với hắn một trận được!”

“Đừng có mơ tưởng!” Trần Vũ nghe nó nhắc đến con khôi lỗi Thánh Cấp kia, hắn liền lắc đầu cự tuyệt.

“Hừ, chỉ là một con khôi lỗi thôi! Sau này ta sẽ tự tìm lấy!” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Hắc Long vẫn đang cân nhắc tính toán một phen.

Trần Vũ lúc này cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp giục Đại Thỏ Ngọc chạy tới phía trước. Chỉ có điều, con thỏ mập này lại sống chết cũng không chịu đi tới. Nó thậm chí còn biến trở lại thành một con thỏ trắng mập mạp, trốn ra phía xa. Bọn người Trần Vũ liền bị nó làm cho ngã nhào xuống đất. Cũng may là thân thủ của đám người bọn họ không tệ, nên không có ai bị thương.

“Đồ nhát gan!” Trần Vũ vừa phủi phủi lớp bụi bẩn trên người, vừa quay sang ném cho con thỏ mập một ánh mắt khinh bỉ.

Trong lòng của Đại Thỏ Ngọc lập tức kêu ca không thôi: “Nơi đó thật sự rất đáng sợ, tiểu mập mạp ta suýt chút nữa là bị dọa chết rồi a!”

Trần Vũ đương nhiên là không biết suy nghĩ của Đại Thỏ Ngọc, lúc này hắn đang cùng với tất cả mọi người hướng về phía ngôi miếu hoang kia đi tới. Trong lúc đi, Trần Vũ cảm thấy rất kỳ quái, hắn cảm giác như là bước chân của mình đang dẫm lên một khoảng không trống rỗng vậy. Vì hắn đã đi rất lâu, mà khoảng cách giữa hắn và ngôi miếu đó không có cách nào thu hẹp lại, thậm chí hắn còn thấy rằng nó càng ngày càng xa.

“Chuyện gì xảy ra?” Lúc Trần Vũ quay đầu lại, những người khác vẫn ở phía sau lưng của hắn. Chỉ có điều, dường như bọn họ đều không nghe thấy câu hỏi vừa rồi của hắn.

“Là huyễn cảnh!” Hắc Long đột nhiên ló đầu ra, cuộn tròn ở trên không trung, nói.

“Làm sao ngươi biết?” Trần Vũ hỏi.

“Bởi vì ta là linh hồn thể, cho nên không hề bị đám huyễn ảnh này ảnh hướng tới. Với lại, ta với Hắc Long Giới là chung một thể, chỉ cần ngươi đeo nó trên tay, ta lúc nào cũng sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi!” Hắc Long từ tốn giải thích.

Trần Vũ đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn Hắc Long ở trước mặt: “Ngươi không phải là Hắc Long!”

“Ồ, làm sao ngươi biết?” Tên Hắc Long ở trước mặt đột nhiên ồ lên một tiếng.

“Hừ, tên Hắc Long đó bản tính rất thích khoe khoang, lại lắm lời! Làm gì có nói chuyện dễ nghe như là ngươi? Ngươi chính là huyễn ảnh sao?” Trần Vũ hơi liếc mắt nhìn một chút, nói.

Nghe xong mấy lời này, Hắc Long ở phía trước mặt liền tức giận la lên: “Tên tiểu tử kia? Ngươi dám nói ta như vậy hay sao? Ta từ khi nào lại đi khoe khoang chứ hả? Ta từ khi nào lại lắm lời vậy hả? Ta đường đường là một con rồng oai phong, anh tuấn, bất phàm. Thứ như ngươi làm sao có thể so sánh được! Ngươi biết cái gì mà dám nói là ta khoe khoang, dám nói là ta nói nhiều! Ngươi có tin ta một chưởng đập chết ngươi hay không?”

Hắc Long vừa mới từ tốn nói chuyện, lúc này lại trở giọng như lúc trước kia, làm cho Trần Vũ không biết phải phản ứng như thế nào. Hắn có chút chột dạ, nhìn ra xung quanh, nói: “Huyễn ảnh nơi này thật là lợi hại, ta làm như thế nào mới có thể đi ra bên ngoài được đây?”

Hắc Long nghe Trần Vũ hỏi như thế, trong mắt nó nhất thời lóe lên một tia tinh quang, sau đó mới ngó đông, ngó tây nói: “Huyễn ảnh nơi này thật sự quá lợi hại! Ngay cả Hắc Long ta cũng không thể phá giải được cái huyễn ảnh này, thật sự là lợi hại a! Không biết là thứ gì lại tạo ra huyễn ảnh như vậy chứ?”

Nhìn dáng vẻ này của Hắc Long, Trần Vũ càng thêm lo lắng hơn. Trong khí đó, những người khác cũng không tốt hơn một chút nào.

Lúc này, trước mặt Trần Minh là một con hổ to, trên lưng mọc ra hai cái cánh, nó vừa xuất hiện liền lao về phía Trần Minh, như muốn xé Trần Minh ra làm hai nửa. Nhưng có điều, trong mắt Trần Minh không hề sợ hãi một chút nào, thậm chí còn có một tia hưng phấn, hắn hô to lên một tiếng: “Tới hay lắm!” Sau đó liền lao vào vật lộn với con hổ.

Mà huyễn ảnh trước mặt Tiểu Phương là một người hết sức quen thuộc, nhưng dáng vẻ của hắn lại nhìn vô cùng bỉ ổi, và hèn mọn. Người này vừa xuất hiện, liền làm cho Tiểu Phương vô cùng kinh ngạc: “Tại sao lại là ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.