Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 42: Chuyện cũ



“Chuyển Sinh Ấn… Chuyển Sinh Ấn… A… Thứ này không phải cũng có ở trong thương thành sao? Nhưng thứ này vốn dĩ là một loại bí pháp của cường giả Thần Cấp cơ mà? Làm sao lại có thể xuất hiện ở trên người các nàng?” Trần Vũ vừa nghe được cái danh tự này liền giật mình hô lên.

Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Hai cái hình xăm này nhìn như có vẻ rất giống với Chuyển Sinh Ấn, nhưng độ phức tạp của nó lại ít hơn nhiều! Nó dường như là một bản đơn giản hóa của Chuyển Sinh Ấn, là một loại truyền thừa nào đó từ cường giả dưới Thần Cấp, truyền lại trong huyết mạch của mình!”

“Vậy cái này đối với các nàng có lợi ích gì hay không?” Trần Vũ nhịn không được, liền hỏi thăm.

“Đối với loại truyền thừa này mà nói, nó vừa có lợi mà cũng vừa có hại. Thứ nhất, nó có lợi là vì một khi loại truyền thừa này được kích hoạt, thực lực của các nàng sẽ tăng lên rất nhanh. Có thể nói là, một bước lên trời. Nhưng cũng chính vì thế, mà toàn bộ tiềm lực của các nàng sẽ bị tiêu hao hết, vĩnh viễn không thể nào thăng cấp được nữa. Trong một vài tình huống nó có lợi nhiều hơn là hại. Nhưng mà, loại truyền thừa này cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Chính vì thế, ta mới nói là nó vừa có lợi mà cũng có hại. Nếu như trong lúc loại truyền thừa này bị kích hoạt một cách đột ngột, chủ nhân của nó không thể nào kiểm soát được, rất có thể sẽ bị quá tải, bạo thể mà chết. Cái này lại trăm hại mà không có một lợi nào. Loại truyền thừa này, nếu mà so với Chuyển Sinh Ấn chính thức, có thể nói là kém xa lắc! Thứ này chỉ có thể được gọi là Ngụy Chuyển Sinh Ấn mà thôi!” Tiểu Nguyệt giải thích một hơi, sau đó có chút bất mãn nói.

Trần Vũ nghe xong, liền kinh ngạc hỏi: “Vậy chẳng phải nói, thứ này như là một quả bom hẹn giờ, có thể kích nổ bất kỳ lúc nào sao?”

“Cũng không hẳn là như vậy?” Tiểu Nguyệt vừa nói vừa thâm ý nhìn Trần Vũ, chớp chớp mắt nói: “Tiểu Nguyệt thấy chủ nhân lo lắng cho bọn họ như vậy, có phải là chủ nhân đã có chút động tâm rồi hay không? Nếu vậy, Tiểu Nguyệt cũng có thể trợ giúp chủ nhân nha!”

Nhìn vẻ mặt này của nàng, Trần Vũ không khỏi có một chút do dự: “Ngươi không phải lại đang hố ta đấy chứ?”

“Hì hì hì!” Tiểu Nguyệt chỉ che miệng cười mà không đáp.

“…”

“Công tử, công tử! Ngươi không bị sao chứ?” Thập Tứ Nương thấy Trần Vũ đang nói chuyện lại thất thần như vậy, không khỏi có chút lo lắng gọi to.

“A, ta không có việc gì!” Trần Vũ giật mình, phục hồi tinh thần trở lại.

“Vậy thì tốt!” Thập Tứ Nương thở ra một hơi, vỗ vỗ lên ngực của mình.

Trần Vũ âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi nghiêm túc nói: “Các ngươi có biết hình xăm trên người của các ngươi là gì hay không?”

Hai nàng hơi hơi liếc mắt nhìn nhau, rồi Thập Tứ Nương là người trả lời câu hỏi của hắn: “Ta cũng không muốn giấu diếm công tử làm gì, thứ này là Chuyển Sinh Ấn được các vị thái thượng trưởng lão trong tông môn lưu truyền lại trên người của chúng ta!”

“Tông môn?” Trần Vũ có chút kinh ngạc nhìn thẳng hai nàng: “Các ngươi không phải là đạo tặc trên Lương Sơn hay sao?”

Thập Tứ Nương không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Vũ, mà chỉ nhìn hắn rồi cười cười.

Trần Vũ cảm thấy không khí có chút quái dị, hắn nhịn không được, lên tiếng, nói: “Được rồi, các ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa! Sau này chúng ta đường ai nấy đi là được!”

“Công tử, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?” Lúc này ánh mắt của Thập Tam Nương liền híp lại, mà Thập Tứ Nương đã vòng sang vây lấy Trần Vũ.

“Các ngươi thật sự muốn ra tay với ta sao?” Trần Vũ móc viên đan dược màu hồng phấn lên cầm ở trên tay, đưa mắt sang nhìn hai nàng.

“Nếu công tử không chê gương mặt của hai tỷ muội chúng ta gớm ghiết, chúng ta cũng có thể ở lại hầu hạ công tử nha!” Thập Tam Nương đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khóe môi, không ngừng đập đập cây roi trên tay.

Khóe môi của Trần Vũ không khỏi co giật mấy cái, hai nữ nhân này không phải là thích chơi trò bạo lực đấy chứ?

“Được rồi, tỷ, chúng ta không đùa nữa!” Ánh mắt của Thập Tứ Nương có một chút bất đắc dĩ, nàng quả thật là rất sợ vị tỷ tỷ này của mình chơi đùa thành thật a!

Thập Tứ Nương tiếp tục nói: “Công tử, thật ra thân phận của chúng ta cũng không phải là không thể nói cho công tử biết. Nhưng trước lúc đó, ta cũng muốn nhắc nhở công tử một câu, biết càng nhiều, phiền phức sẽ càng lớn!”

“Phiền phức? Ta không sợ nhất là phiền phức! Nếu ta đoán không nhầm thì Chuyển Sinh Ấn ở trên người của các ngươi cũng không phải là bản hoàn chỉnh, cùng lắm thì chỉ được xem như là Ngụy Chuyển Sinh Ấn mà thôi!” Trần Vũ cười nói.

“Cái gì?” Cả hai nàng lúc này đều kinh hô lên, hai nàng không nghĩ đến người thiếu niên trước mặt lại biết được điều này.

Thật ra, ngay chính các nàng cũng không biết rõ lai lịch của hình xăm trên mặt mình. Mãi cho tới thời gian gần đây, tông môn đột nhiên gặp phải một trận huyết tẩy, lúc đó, các nàng mới biết được bí mật ở trên người của mình.

“Không cần phải kinh ngạc! Loại ấn ký này ở trong gia tộc của ta cũng có, chỉ có điều nó là Chuyển Sinh Ấn hoàn chỉnh hơn nhiều, không có bất kỳ tì vết nào. Với lại, thứ này cũng không thể dùng lung tung được, chỉ có thể dùng khi lúc gia tộc gặp nguy cấp nhất mà thôi!” Nói đến điểm này, trong giọng nói của Trần Vũ lại hiện lên vẻ tự hào.

Hai nàng nghe được, thì càng tin là thật!

Trần Vũ lại tiếp tục nói: “Với lại, ta cũng biết được một loại phương pháp có thể giải quyết vấn đề của các ngươi, để các ngươi có thể hoàn chỉnh kế thừa được lực lượng truyền thừa, mà không hề nguy hiểm đến tính mạng. Tương lai, còn có thể tiếp tục tu luyện nâng cao thực lực của mình lên nữa!”

“Là thật!” Cả hai nàng đều vô cùng kinh hỉ, đưa ánh mắt nóng bỏng của mình nhìn về phía Trần Vũ.

Trần Vũ có chút chột dạ, vội ho khan một tiếng: “Chuyện này ta đương nhiên là không gạt các ngươi rồi! Nhưng các ngươi cũng chớ có mừng vội! Hiện tại năng lực của ta không thể nào mà làm được, chỉ có thể chờ ta lịch luyện xong, trở về gia tộc, nhờ mấy vị trưởng bối trong nhà hỗ trợ, thì may ra mới giải quyết được!”

Hai nàng nghe như vậy, vẻ nóng bỏng trong mắt liền giảm xuống rất nhiều, tuy có hơi chút thất vọng, nhưng đối với các nàng mà nói, mấy lời này của Trần Vũ cũng coi như là ngọn nến thắp sáng lên hy vọng của các nàng rồi.

Mấy năm gần đây, lần lượt nhìn thấy những vị tỷ muội thân quen bên cạnh mình vì kích hoạt ấn ký trên người, mà bạo thể chết, các nàng thật sự đã mất đi hết hy vọng. Bây giờ, hy vọng lại lần nữa thắp sáng, các nàng làm sao không thể vui mừng cho được.

“Công tử, thật ra chúng ta cũng không muốn lừa gạt công tử, mà bởi vì tông môn của chúng ta liên quan đến tiền triều. Một khi lời nói để lộ ra ngoài, không những là những tỷ muội đã mai danh ẩn tích của chúng ta, mà ngay cả gia tộc ở phía sau của công tử cũng sẽ bị liên lụy rất lớn! Cho nên, ta không nói ra chuyện này, là vì muốn tốt cho công tử mà thôi!” Thập Tứ Nương áy náy nhìn Trần Vũ nói.

Trong mắt của nàng, Trần Vũ có thể cảm nhận được một tia bi thương rất sâu đậm. Trần Vũ không biết là các nàng đã trải qua chuyện gì mà lại bi thương đến như vậy. Bởi vì, hắn cũng không phải là người của thế giới này, cho nên chuyện về tiền triều hắn không hề hay biết một chút nào. Hắn chỉ cảm thấy, hai cô gái này thật sự là rất đáng thương, đến cả danh tính của mình mà cũng không thể để lộ ra cho người bên cạnh biết, cả khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì tiền nhân lưu lại huyết mạch mà trở nên xấu xí, không dám lộ ra ngoài.

“Có phải công tử cảm thấy chúng ta rất đáng thương, đúng không?” Trong giọng nói của Thập Tứ Nương kèm theo mùi vị của sự chua xót, nàng cười khẽ một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Chúng ta từ lúc sinh ra, đã không có được sự lựa chọn của mình. Bởi vì chúng ta là cô nhi, được tông môn đem về nuôi dưỡng, chăm sóc. Tông môn cho chúng ta thực lực, cho chúng ta địa vị được người người kính ngưỡng. Nhưng mà, không có ai biết được, chúng ta thật ra chỉ là công cụ để bọn họ phục quốc mà thôi!”

Nói đến đây, giọng nói của nàng càng trở nên băng lãnh hơn: “Ha ha ha, phục quốc! Bọn họ nghĩ đến trăm kế nghìn kế để phục quốc, nhưng cuối cùng, bọn họ còn chưa kịp phục quốc, thì nội bộ đã đấu đá nhau. Rồi có người phản bội, chạy đi thông tri cho giặc, khiến cho tông môn trong một đêm bị huyết tẩy, từng người, từng người đều ngã xuống. Su phụ của ta, đại tỷ, nhị tỷ, rồi ngay cả tam tỷ, tứ tỷ… cũng vì bảo hộ bọn ta mà lần lượt bị giết chết. Bọn họ vì ai mà hy sinh, bọn họ vì ai mà bỏ mình? Thật sự là đáng sao? Công tử nói, thật sự là đáng sao?”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của nàng đã không thể kiềm được mà run lên.

“Oanh!”

“Ha ha ha, cuối cùng thì ta cũng phá được rồi! Tiện nhân, mau đi chết đi!” Kết giới đột nhiên bị phá vỡ, rồi một cái vuốt rồng to lớn từ trên trời giáng xuống, chụp về phía Thập Tứ Nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.