Thợ Săn

Chương 4: Phần mềm giao tiếp linh hồn



Nam bước nhanh ra khỏi khoa Tự Nhiên định tìm kiếm một quán ăn thì chợt nghe thấy tiếng Trung lanh lảnh phía sau, thật khó có thể tả vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta lúc này.

- Nam quen với bạn Nguyễn Phương Linh à? Hai người làm sao mà quen nhau vậy? Trời ơi, hình như Linh còn tỏ ra rất quý bạn nữa! Bạn may mắn thật đấy!...

Hắn không nói gì, tiếp tục bước đi. Nhưng Trung cứ bám theo hắn như hình với bóng.

- Nam à, chúng mình là bạn nhé! Hôm nào bạn rủ Linh và tớ đi chơi nhé. Xem nào, chúng ta sẽ đi Bảo tàng dân tộc học, nơi đó thú vị,...

“Thật mệt mỏi khi bụng đang đói cồn cào mà tai vẫn phải nghe những lời nói dông dài!” Hắn thầm thốt lên, và phóng ra một bước sóng làm Trung đãng trí trong giây lát rồi hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Đến khi anh chàng sực tỉnh lại thì đã thấy hắn đứng ở bên kia đường rồi. Nhìn hai làn được qua lại tấp nập, anh ta tỏ vẻ thất vọng và từ bỏ ý định của mình.

Sau khi cắt đuôi được anh chàng dai như đỉa, Nam nhanh chóng đi tìm cho mình một quán ăn để giải quyết vấn đề năng lượng sinh học duy trì hoạt động cơ thể. Bỏ qua những quán ăn độc hại, hắn tìm kiếm một nơi ăn uống vệ sinh hơn nhưng ba mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng. Cuối cùng hắn đành phải tạt vào một quán mà thức ăn còn tồi tệ hơn cả quán ăn hôm trước. Sau một phút lưỡng lự, hắn cũng tìm ra giải pháp tạm thời là chiếu tia tử ngoại vào vùng không khí xung quanh để tạo ra khí ozon, khử bớt chất độc trong thức ăn. Dù vậy cũng chỉ giảm được phần nào nên hắn không dám nạp tất cả các loại độc tố đó vào cơ thể.

Kết thúc bữa ăn với hàm lượng dinh dưỡng được bổ sung không đầy đủ, hắn uể oải bước ra khỏi quán. Bộ não thông báo mọi chỉ số không khí đều vượt quá tiêu chuẩn cho phép. Những chuyến xe bus chật cứng làm hắn lắc đầu mệt mỏi nhưng vẫn phải lên xe để trở về. Quá đông người chen chúc trong một không gian chật chội khiến lượng ôxi trong không khí giảm sút nghiêm trọng. Hắn đứng trên xe bus, hai mắt lim dim cảm tưởng như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Thoát khỏi chuyến xe địa ngục, Nam nhanh chóng trở về ngôi nhà số X thôn NX. Với hắn, đó là nơi duy nhất còn yên bình trong thành phố kinh khủng này. Nhưng vừa đặt chân vào ngôi nhà, một cảm giác lạnh lẽo sướt qua cơ thể khiến hắn đứng sững lại. Hệ thống dây thần kinh cực kỳ nhạy bén xác nhận có một điện tích âm vừa lướt qua. “Ngôi nhà này có ma”, hắn nghĩ, “có lẽ đó là nguyên nhân sau sáu tháng đăng tin cho thuê nhà mà không có người nào ngó ngàng tới”. Nhưng hiện tượng hồn ma với hắn không có gì khó hiểu. Đó chẳng qua là một dạng thức sống yếu ớt ở một số người đã chết và hầu như chẳng gây hại gì đến cuộc sống của người bình thường.

Lúc này Nam có thể cảm nhận được rất rõ sóng của một dạng thức sống đang bao phủ quanh mình để dọa dẫm. Có lẽ ở dưới ngôi nhà này có một vài ngôi mộ chưa được di dời và điều kiện môi trường ở đây cũng khá lý tưởng để cho dạng thức sống máy tính hoạt động.

- Hãy cút đi! Đây là chỗ của ta!

Hắn cười mỉa, hồn ma tồn tại dựa vào những nguồn năng lượng tự nhiên nên rất yếu ớt đến nỗi tín hiệu được hồn ma tạo ra thông thường chỉ là sóng hạ âm, dải sóng này yếu đến nỗi người bình thường còn không nhận biết được. Việc chấm dứt sự tồn tại của một hồn ma cũng vô cùng đơn giản, hắn chỉ cần quét sóng để tìm kiếm địa điểm dạng sống máy tính hoạt động và xóa toàn bộ dữ liệu như thể gỡ một phần mềm ra khỏi máy tính là hồn ma đó sẽ chết.

Hắn đưa mắt để quét môi trường bên trong ngôi nhà và sau một lúc thì xác định được vị trí tồn tại của một dạng thức sống máy tính. Vị trí đó không có hài cốt, chứng tỏ hồn ma này tồn tại ở trạng thái ký gửi. Hắn nhanh chóng kết nối dữ liệu, hàng loạt thông tin từ hồn ma được gửi về để bộ não. Đó là một cô gái mười bảy tuổi bị bạn trai sát hại năm 2004 ngay chính tại ngôi nhà này.

- Cô là ai?

Hắn chuyển tín hiệu đến hồn ma. Bản chất sự tồn tại của những hồn ma là các bước sóng vô hình vô ảnh, nên việc bị phát hiện khiến hồn ma hết sức bất ngờ, dòng sóng hạ âm bao phủ trong ngôi nhà ngay lập tức bị nhiễu loạn. Một lát sau, các bước sóng mới ổn định lại và một thông điệp được gửi đến.

- Ngươi có thể thấy ta ư?

- Cô là ai? – Hắn lạnh lùng nhắc lại.

- Ta là ai thì liên quan gì tới ngươi!

- Sự tồn tại của cô đã chấm dứt vào ngày 17/7/2004, nơi này không dành cho cô.

- Ha ha! Xem ai phải dời khỏi nơi đây! Ngươi cứ ở đây đi, ta sẽ oán ngươi trong từng giấc ngủ.

- Cô chắc không? – Hắn nhàn nhạt hỏi.

- Sao lại không!

Hồn ma nói với vẻ đầy tự tin, Nam không nói gì, nheo mắt lại tạo thành một vùng nhiễu quanh môi trường hồn ma, bản chất hồn ma là một bước sóng nên khi sóng của hồn ma chạm vào vùng nhiễu ngay lập tức bị hòa tan. Hồn ma tỏ ra bất ngờ, bản thân vốn vô hình vô ảnh lại bị vây, đây là phép thuật gì mà còn cao hơn cả bùa chú? Chưa kịp hoàn hồn thì hồn ma cảm thấy mối liên hệ giữa các phần thần thức trong mình yếu ớt dần. Nam đang tiến hành cắt những thông tin về hồn ma ra khỏi môi trường máy tính.

- Ngươi... ngươi làm gì ta?

- Buộc cô dời khỏi nơi đây.

- Không!

Hồn ma phản ứng lại bằng cách di chuyển vị trí lưu thông tin của mình nhưng bằng một hệ thống tường lửa Nam chẳng khó khăn gì để ngăn chặn. Sau giây lát mọi thông tin về hồn ma đã hoàn toàn bị gỡ ra khỏi môi trường đất. Lúc này, chỉ cần một lệnh là hắn có thể xóa bỏ vĩnh viễn nỗi ám ảnh trong ngôi nhà này với người dân trong suốt bao năm qua, nhưng rồi sau giây lát suy nghĩ, hắn tạo lập trên chiếc máy tính của mình một phần mềm mô phỏng hoạt động và lời nói của con người, tạm gọi là phần mềm giao tiếp linh hồn rồi chuyển dữ liệu của hồn ma vào.

- Đồ độc ác! Sao ngươi dám đụng vào người ta? Ê... sao lạ vậy?

Giọng hồn ma phát ra từ chiếc loa máy tính khiến cô ta giật mình và kiểm nghiệm lại bằng một tràng “bulu – boaloa”.

- Tôi tạm thời biến cô thành một chương trình trên chiếc máy tính này. Cô có một tuần để lựa chọn tương lai cho mình, hoặc là giải thoát hoặc phải tìm một nơi khác để trú ngụ. Trong thời gian cô ở đây, tôi sẽ không quan tâm tới những điều cô làm nếu nó không gây ra bất kỳ sự nguy hại nào.

Hồn ma - cô gái máy tính khám phá không gian mới của mình. Nếu như trước đây thế giới của cô chỉ là một thế giới vô hình, vô ảnh, với một chút ít cảm giác về thế giới thì bây giờ cô có thể nhìn thế giới qua camera, biểu hiện hành động và lời nói của mình qua nhân vật mô phỏng được lập trình trong máy tính...

- Cảm tưởng như được sống lại vậy.

Hồn ma cô gái thốt lên và nhìn hắn với vẻ mặt rụt rè, bây giờ thì cô ta đã hiểu được không những hắn nắm trong tay quyền sinh sát cái linh hồn yếu ớt của cô mà còn có thể giúp cô hồi sinh. Giọng cô ta trở nên ngọt ngào:

- Anh à, tôi sẽ không gây bất kỳ điều gì cho anh đâu. Chỉ mong anh đừng đuổi tôi trở về môi trường đất, ở đó lạnh lẽo lắm!

- Sau một tuần, cô sẽ phải dời khỏi nơi đây! – Hắn lạnh lùng đáp lại.

- Anh khó tính quá đấy! Một tuần thì gấp quá! Cho tôi ở đây một tháng được không?

Hắn không nói gì, cô gái máy tính liền cho một tràng pháo hoa điện tử để ăn mừng.

- Vậy nhé, coi như anh đã đồng ý.

- Có hai nguyên tắc cô phải tuân theo khi ở trong máy tính của tôi. Thứ nhất quên đi quá khứ, trong đó có cả tên của cô. Thứ hai, không được làm phiền tôi. Thêm nữa, tôi có lời cảnh báo cô, tất cả các mã lệnh trong chương trình giao tiếp linh hồn đều được mã khóa bằng đuôi virus, cô có ý định xâm nhập vào máy tính khác thì sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Nếu cô gây ra những xáo trộn không đáng có trong cuộc sống của tôi, tôi buộc phải xóa cô khỏi chương trình máy tính. Hãy nhớ lấy!

- Hừm, anh dữ dằn quá đấy! Nhưng kiểu gì thì tôi cũng phải cô tên chứ, không thì anh gọi tôi như thế nào?

- Lori, từ nay tôi sẽ gọi cô là Lori.

- Lori ư? Hay đấy! Vậy từ nay tôi là Lori! Xem nào, tôi có thể làm gì với cái chương trình máy tính chết tiệt của anh, nghe nhạc,... ô tuyệt đấy! Để tôi bật lên cho anh nghe thử một bài nhé.

- Đừng quên những gì tôi nói với cô.

- Ôi dào, sao anh khó tính thế. Tôi có biết gì về máy tính đâu, chỉ nghe nhạc, xem phim và chơi điện tử thôi. Tôi có thể chơi Nông trại vui vẻ chứ?

Hắn gật đầu và chèn vào phần mềm giao tiếp linh hồn một mã lệnh khiến Lori nói nhưng không phát ra được tiếng nào.

- Hai tiếng sau, mã lệnh sẽ tự hủy, cô có thể phát ra tiếng trở lại.

Sau đó hắn nằm ngay ngắn lên giường và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, mặc cho Lori liên tục phát lên màn hình những biểu tượng giận dỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.