Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 14



Trong miếu thổ địa, con ngươi Tang Chỉ lóe sáng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bình rượu ở trên bàn, bĩu môi nói: “Đây là cái gì?”

Vừa rồi, tiểu hồ ly bị phượng hoàng xấu xa làm cho giận sôi lên, trở về miếu thổ địa cắn răng múa chân, cây đào tinh Khế Nhạc thấy vậy liền chạy như điên đi ôm một cái bình rượu tiến đến, vỗ ngực cam đoan rằng cho dù không có Tuấn Thúc hỗ trợ hắn cũng có thể giải quyết chuyện sổ mệnh cách.

Tiểu hồ ly đối với việc vỗ ngực xưng tên này vốn không có hy vọng gì, ôm bình rượu khịt mũi ngửi xung quanh rồi nói: “Đừng nói là ngươi muốn ta đi tìm Mệnh Cách Tinh Quân uống rượu nha?”

“Đúng, chính là uống rượu!” Khế Nhạc xoa xoa tay, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tiến đến cười nịnh bên tai Tang Chỉ, nói nhỏ: “Công chúa ngẫm lại xem, tuy nói mệnh trời khó tránh, nhưng người phàm cũng có câu kêu là “Không có cái gì là chắc chắn cả”, sổ mệnh cách ngàn năm vạn năm chẳng lẽ không có một điểm sai lầm?”

Tang Chỉ trầm mặc, nhíu mày ý bảo cây đào tinh nói tiếp, Khế Nhạc cười gian nói: “Theo như chứng kiến của ta, kỳ thật Cảnh Nhạc này có làm gian phi hay không tuyệt không vội vàng, nàng chính là người phàm, mệnh số bị sửa lại thì liền sửa lại. Lo lắng chân chính của Mệnh Cách Tinh Quân chẳng qua là tám năm sau triều đại thay đổi, còn có mệnh số của nhóm người nổi loạn.”

Tiểu hồ ly cái hiểu cái không, mắt híp lại sờ cằm, “Ý ngươi là… Đâm lao thì phải theo lao, xóa bỏ mệnh số nguyên bản của Cảnh Nhạc làm cho nàng ở Bình Nhạc trấn yên vui chết già?”

“Đúng!” Hai mắt Khế Nhạc sáng rực lên, tiếp tục ở bên người tiểu hồ ly bày ra chủ ý, “Vấn đề hiện tại chính là thiếu một gian phi mê hoặc đế quân, nếu chúng ta có thể thêm mệnh số của người phàm khác khiến cho người đó thay thế Cảnh Nhạc vào cung tranh giành tình cảm…”

Tang Chỉ nghe đến đó đáy lòng đã thầm kêu không tốt. Đang lúc do dự thấy thế nào cũng không thích hợp, quả nhiên cây đào tinh vốn sẵn tính tham tiền liền cười cười ra vẻ ngây ngô, đem bình rượu đưa sang cho nàng, vươn năm ngón tay nói: “Đây là rượu ‘Một ngụm là say’ do nhà ta tự ủ, giảm giá đặc biệt chỉ còn năm lượng bạc!”

Tang Chỉ im lặng, cây đào tinh ngươi có thể thay đổi tính tình hay không?

Khế Nhạc lại thao thao bất tuyệt như trước, “Công chúa ngài đừng coi thường bình rượu này của ta nha, nó là rượu hoa đào bảo bối bí truyền do ông nội của gia gia ta truyền lại đó. Cha ta nói, năm đó lão tổ tông vì bảo vệ lợi ích của gia tộc, yểm chú mê vào rượu hoa đào —— phàm là ai uống xong hoa đào rượu này, trong vòng nửa canh giờ sẽ giống như con rối bị người khác khống chế ý thức. Nếu không có vấn đề quan trọng lần này thì ta cũng sẽ không lấy ra đâu.”

Tiểu hồ ly nghe vậy đã không còn lực nói gì, xem xét bình rượu trên bàn rồi lại nhìn nhìn Khế Nhạc đáng đánh đòn kia, thở dài nói: “Một con ngựa chết đi tìm con ngựa khác thay đi.”

“Nói hay lắm!” Khế Nhạc nghe xong lời này thì biết việc đàm phán mua bán thành công, chạy như điên lại ôm bình rượu chạy ra ngoài, ồn ào nói vọng vào: “Công chúa, ta đi đến tây ốc trước, ngài cũng mau mau theo sau nha.” Dứt lời, Khế Nhạc quả thực hướng đến chỗ ở của Mệnh Cách Tinh Quân.

Tang Chỉ thấy thế, lắc lắc đầu rồi cũng ra ngoài, nhưng chợt nghe một tiếng la truyền đến từ phía sau mình: “Không được!”

Tiểu hồ ly tóc gáy đều dựng thẳng lên, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy tí xiu bóng dáng nào. Nhưng âm thanh vừa rồi rõ ràng là từ … theo bản năng Tang Chỉ nhìn về phía đông nơi phát ra âm thanh, trên bàn ngoài hoa lan do Dì mình tự tay đem tặng thì không có cái gì khác.

“Chẳng lẽ ta nghe lầm?” Tang Chỉ thè lưỡi, quay lại định đi tiếp ra ngoài, lại nghe một giọng nữ nhỏ nhẹ hô lên: “Tang Chỉ không được đi!”

Lần này thì ngay cả da đầu của tiểu hồ ly cũng đều run lên bần bật. Cứng ngắc quay đầu lại nhìn quanh, vô cùng xác định, khẳng định cùng nhất định rằng trong phòng thật sự không có người, môi run lên, hét to một tiếng “Má ơi” rồi khóc lóc chạy ra xa. Chẳng lẽ miếu thổ địa có từ lâu đời nên sinh ra quỷ quái?

Sau khi Tang Chỉ chạy xa rồi, trong nháy mắt những tia sáng rực rỡ màu xanh lá phát ra từ hoa lan kia rồi một nữ tử có dung mạo xinh đẹp liền thản nhiên hiện ra ở trong phòng, nhưng trên mặt nàng lại có biểu cảm lo lắng, thoạt nhìn không được tốt…

——————————————— ta là đường phân tuyến tia sáng xanh ———————————

Trong phòng ở phía tây, Mệnh Cách Tinh Quân còn chưa đi ngủ đã thấy Tang Chỉ đôi mắt hơi hồng chạy vào phòng thì có chút không hiểu: “Công chúa Tang Chỉ đến đây là…”

Câu chưa nói xong, Tang Chỉ đã bắt đầu nức nở, đứt quãng nói: “Tinh quân, ta biết lần này ta nghiệp chướng nặng nề, ngươi cùng Phượng Quân cũng không giúp được ta, việc này sớm muộn gì thì Dì cùng cha ta cũng sẽ biết.”

Mệnh Cách Tinh Quân giật mình, thở dài nói: “Công chúa đừng vội kích động như vậy, có lẽ Phượng Quân có biện pháp.”

Tiểu hồ ly hốc mắt ươn ướt, lắc đầu khóc bi thiết, “Việc đã đến nước này, ta không muốn làm liên lụy đến bất cứ người nào. Tâm ý của ngài cùng Phượng Quân đại nhân, ta đều hiểu rõ. Nhưng lòng ta đã có quyết định, ngày mai ta sẽ theo ngươi cùng nhau trở về thiên cung, gặp Dì nhận tội.”

Nghe xong lời này, Mệnh Cách Tinh Quân chấn động mạnh vì chưa bao giờ từng nghĩ tiểu hồ ly thâm minh đại nghĩa như thế, quả thực chỉ mới mấy ngày làm thổ thần mà đã rất tiến bộ. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghe được việc này tạm thời có kết quả, tảng đá trong lòng Ông cũng được bỏ xuống. Đang muốn trấn an Tang Chỉ vài câu đột nhiên lại thấy Tang Chỉ quỳ xuống đất, dập đầu:

“Việc gì ta đã làm ta sẽ chịu, Tang Chỉ không mong cầu tình cho mình, nhưng niệm tình một hồi chủ tớ cùng Khế Nhạc, hi vọng Mệnh Cách Tinh Quân ngày mai ở trước mặt Dì nói một tiếng tốt rằng việc này không có nửa điểm liên quan đến Khế Nhạc, cầu xin Dì buông tha không cần tróc da của hắn.”

Tang Chỉ quỳ xuống đất như vậy làm sao Mệnh Cách Tinh Quân có thể không nhận lời cho được, cũng chạy nhanh lại quỳ xuống la lên: “Công chúa ngài đừng làm vậy, đứng lên trước đã rồi nói!”

Tiểu hồ ly hai mắt đẫm lệ, “Tinh quân không đáp ứng, ta tuyệt đối không đứng dậy.”

“Lão phu đáp ứng, đáp ứng!”

Tang Chỉ cắn răng, ôm bình rượu nói: “Nói miệng không có gì chứng minh, đây là hoa đào rượu do chính Khế Nhạc ủ, vốn là hắn đưa tới cho ta. Nếu tinh quân ngài đáp ứng, bây giờ ngài uống hết một chén, coi như là chấp nhận tình của hắn.”

Mệnh Cách Tinh Quân nào dám chậm trễ, nghe vậy liền tiếp nhận bình rượu trong tay Tang Chỉ, đưa vào miệng ừng ực uống cạn, đặt sang một bên. Lúc nâng bước muốn đỡ Tang Chỉ đứng lên, Mệnh Cách Tinh Quân liền thấy hơi hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu, lại càng cảm thấy mắt nổ đom đóm, tay chống bàn quay đầu lại chỉ thấy một cách mông lung hình ảnh Tang Chỉ đang lau nước mắt, vẻ mặt mang biểu cảm nghịch ngợm, khóe miệng lộ vẻ cười giảo hoạt, vỗ tay đôm đốp nói:

“Tinh quân ngươi không thể trách ta nha, bản công chúa vừa rồi đã quỳ trước ngươi, trước đó còn nói lời xin lỗi ngươi.”

“Ngươi ——” Mệnh Cách Tinh Quân chỉ chỉ tiểu hồ ly, chưa nói trọn câu đã ngã oành xuống đất. Tang Chỉ thấy thế, chắp tay sau lưng trái xem phải xét, khi xác định Mệnh Cách Tinh Quân đã ngất xỉu mới thanh giọng nói: “Khế Nhạc, còn không tiến vào đi!”

Vừa dứt lời, cửa tự động mở ra, cây đào tinh nhanh chóng bước vào, kêu: “Công chúa.”

Tang Chỉ đá đá Mệnh Cách Tinh Quân, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì mới thở phào nói: “Tinh quân đừng buồn, nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không kéo ngươi theo.”

Khế Nhạc nói: “Công chúa vẫn nên mau mau một chút đi, nửa canh giờ sẽ trôi qua rất nhanh. Chỉ cần thừa dịp sửa lại sổ mệnh cách, nếu thật sự mà sự việc có bại lộ thì cũng là do Mệnh Cách Tinh Quân cãi ý trời, chứ không điều tra đến trên đầu ngươi và ta đâu.”

Tiểu hồ ly đảo hai con mắt trắng đen rõ ràng, âm thanh có chút tiếc hận “Ừm”, tránh sang một bên nhìn Khế Nhạc triển khai pháp thuật. Cây đào tinh nhắm mắt niệm chú một phen, giây lát sau Mệnh Cách Tinh Quân bắt đầu tỉnh, mở mắt ngồi dậy, nhưng con ngươi lại mờ mịt giống như là người vô hồn.

Tang Chỉ tò mò, lấy tay quơ quơ trước mặt Mệnh Cách Tinh Quân nhưng nét mặt lão không chút thay đổi, vẫn không có một chút ý thức như trước.

Khế Nhạc nói: “Mệnh Cách Tinh Quân, đắc tội.” Dứt lời, hắn mở bàn tay ra, một trận bát quái nổi lên, mới đầu vòng trận còn ánh sáng mờ nhạt, theo từng từ của Khế Nhạc, trận quang càng ngày càng sáng, chiếu thẳng khiến cho người ta không mở mắt ra được, Khế Nhạc mới hét lớn một tiếng: “Mở!”

Thuận thế đem chưởng đánh về phía cái trán của Mệnh Cách Tinh Quân. Sau một chưởng này, Mệnh Cách Tinh Quân hình như có cảm ứng, thân mình giật lên một chút rồi khôi phục lại bình tĩnh. Lúc này Tang Chỉ nhìn lại thì thấy điểm giữa trán trên mặt Mệnh Cách Tinh Quân đã hiện dấu ấn trận phù bát quái vừa rồi.

Khế Nhạc nói: “Công chúa, khi trận phù này biến mất thì Tinh quân sẽ tỉnh lại. Giờ người muốn bảo gì thì nhanh lên đi!”

Tang Chỉ gật đầu, lớn tiếng nói: “Tinh quân, chúng ta giờ muốn mời ngươi tìm một nữ hài tử bình thường có mệnh số giống Cảnh Nhạc, sửa lại mệnh số của nàng để nàng thay Cảnh Nhạc tiến cung làm gian phi.”

Nói xong, Mệnh Cách Tinh Quân dừng một chút, thật lâu sau mới lấy ra sổ mệnh cách, hươ phất trần lên đọc một trận thần chú, sổ mệnh cách mở ra.

Tang Chỉ cùng Khế Nhạc liếc nhau cùng ngưng thần nín thở, dường như chỉ sợ một tiếng hô hấp nhẹ sẽ làm cho Mệnh Cách Tinh Quân tỉnh lại. Mệnh Cách Tinh Quân ngón trỏ và ngón giữa khép lại dựng thẳng trước mặt rồi niệm chú, chỉ thấy sổ mệnh cách nổ một cái giống như là đang tìm người phàm có cùng số mệnh giống Cảnh Nhạc.

Sau một lúc, sổ mệnh cách dừng lại tại một trang. Tang Chỉ nuốt nuốt nước miếng, gan to tiến lên nhìn thì thấy có vài đạo quang phát ra từ sổ mệnh cách, giống như là các chữ tượng hình lũ lượt nổi lên trên cuốn sách, có giọng nam trầm thấp từ trong sổ truyền ra:

“Trần Tử Phương, năm nay mười hai tuổi, nhân sĩ Tĩnh Phương. Người này thay Cảnh Nhạc vào cung được không?”

Con ngươi Tiểu hồ ly trong suốt, nhìn nhìn Mệnh Cách Tinh Quân vẫn ngồi yên như trước rồi hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Tốt!”

Dứt lời, sổ mệnh cách nổ một tiếng giống như binh khí gõ vào bàn phát ra một âm thanh lạnh, tức thì một đoàn ánh sáng màu đỏ rực rỡ chiếu khắp trời, một giọng nam uy hiếp nặng nề truyền ra: “Kim hồ Tang Chỉ Thanh Khâu, mưu đồ sửa chữa sổ mệnh cách, trái với thiên quy, phải bị tội gì?!”

Tang Chỉ nghe xong, còn chưa kịp phản ứng liền thấy ngực nóng lên, sau đó phun ra một đoàn máu tươi, người cũng đã bị đánh bay ra ngoài phòng. Lập tức, tiếng kinh hô của Khế Nhạc cùng tiếng sét đánh đinh tai nhức óc chui vào trong tai, Tang Chỉ té oạch đến thất điên bát đảo, vừa nhấc đầu liền thấy giữa vùng không trung màu đỏ của sổ mệnh cách có hai người đi ra.

Áo giáp bên ngoài, vũ khí trong tay, mắt xanh trừng to đầy vẻ hung thần ác sát, so với Thiên Lôi kia còn hung thần hơn một ngàn vạn lần. Một hồi do dự, rồi một trong hai người nói: “Tang Chỉ phạm tội trời tru, hôm nay liền đem ngươi đánh hiện nguyên hình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.