Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 23



Ngoài cửa, một đám người đứng lặng ngây ngốc tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

Tang Chỉ há hốc miệng, không thể nào tưởng tượng được chuyện mình lôi kéo phượng hoàng xấu xa một đường chạy như điên tới miếu thổ địa chỉ để vừa vào cửa liền gặp được hình ảnh hạn chế lứa tuổi như vậy——

Ở trong phòng, không biết từ khi nào tiểu kim long đã biến thân thành thiếu niên mười tám chín tuổi, mi thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo, mũi cao thẳng, một đôi mắt đen nhấp nháy lấp lánh sáng ngời trong suốt đến làm cho người khác nói không nên lời. Ách ~ được rồi, quan trọng nhất lúc này không phải là diện mạo, mà quan trọng nhất chính là… Tiểu kim long hóa thành hình người trong khi cả người đều trần truồng >O

Tang Chỉ 囧 囧mắt mở to đứng yên còn chưa kịp nói câu nào chợt nghe đỉnh đầu truyền đến âm thanh nham hiểm lạnh tanh của phượng hoàng xấu xa : “Ngươi bảo chúng ta đến chính là xem nam nhân khỏa thân?”

“Không phải, ta ——” Tiểu hồ ly nói chưa xong liền thét lên một tiếng kinh hãi vì bị thân ảnh thật lớn trước mắt nhào tới ôm thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất. Thì ra tiểu kim long trong phòng phát hiện bóng dáng Tang Chỉ liền cao hứng mãnh liệt nhào lại ôm Tang Chỉ nho nhỏ vào trong lòng, vừa cọ cọ dịu dàng vừa làm nũng, loại tình cảm không thể giải thích được.

Tuấn Thúc thấy thế, hai tay xiết chặt đến nổi gân xanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Tang Chỉ bị tiểu kim long nam nhi cao tám thước này kéo vào trong lòng ôm ấp cọ cọ, thực sự chịu không nổi nữa đành kêu lên: “Cây đào tinh, ngươi lăn ra đây cho ta ~~~ “

Lập tức, cây đào tinh từ buồng trong đi ra, gặp tình thế này cũng bị dọa nhảy dựng, “Này, này… Ôi, ngươi mau buông công chúa Tang Chỉ ra, nam nữ thụ thụ bất thân. Thật sự là kỳ quái, ta mới đi tìm quần áo có một lát lại trở thành như thế này.”

Thì ra, Tang Chỉ vừa mới chạy đi tìm Tuấn Thúc một lát thì tiểu kim long liền cả người phát ra kim quang, sau đó lại hóa thành hình người. Tuy cây đào tinh là một người chậm chạp chưa từng thấy qua rồng hóa thân, nhưng khi thấy tình cảnh này suy nghĩ đầu tiên trong đầu là phải nhanh tay nhanh chân tìm quần áo để tiểu kim long mặc nhằm tránh chuyện tiểu tổ tông Tang Chỉ trở về thấy được, nhưng bây giờ nhìn tình hình thì hẳn là vẫn chậm một bước.

Khế Nhạc vừa trình bày rõ ràng sự tình từ đầu đến đuôi, vừa cùng Thất Thủy ba chân bốn cẳng cầm quần áo mặc cho tiểu kim long, cuối cùng mới do dự nói: “Ừm… Công chúa, người xem, quần áo này là của ta, giờ lấy cho tiểu kim long mặc vậy tính là cho thuê nha, thuê của ta a vẫn là thuê của ta a?”

Mọi người: -_-|||

Tiểu hồ ly hung hăng liếc cây đào tinh một cái sau đó mới nghiêm trang nhìn về phía Tuấn Thúc nói: “Ngươi xem tiểu ngốc long này có phải ngã hỏng đầu óc rồi hay không? Khi ta nhặt được hắn, hắn cũng ngây ngốc ngơ ngác, bây giờ ngay cả… Khụ, ngay cả người trần truồng cũng không kiêng kỵ, có thể có vấn đề gì hay không?”

Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ không thèm để ý chuyện chính bản thân nàng đang nhìn nam nhân khác trần truồng, ánh mắt hắn rõ ràng muốn giết người thật lâu sau mới thản nhiên nói “Ừ”, thong thả bước đến trước mặt tiểu kim long tinh tế đánh giá một phen rồi mới trầm giọng nói: “Kiếm như thế nào trả về như thế đấy. Thế nào cũng có người đến tìm.”

Tang Chỉ mắt chớp mấy cái vì chưa hiểu rõ ý của Tuấn Thúc thì lại nghe hắn phân phó tiếp: “Thất Thủy, ngươi với Khế Nhạc cho hắn ăn mặc chỉnh tề rồi chúng ta lập tức xuất phát. Còn có —— “

“Đợi chút!” Tang Chỉ cắt ngang lời của phượng hoàng xấu xa, che chở tiểu kim long phía sau rồi nhíu mày hỏi “ ‘Kiếm như thế nào trả về như thế đấy’ nghĩa là sao, ta kêu ngươi đến để giúp ta xem hắn trên người có bị thương hay không, không phải nhờ ngươi định phương pháp xử trí hắn như thế nào.”

Thất Thủy gãi gãi đầu, xen mồm nói: “Ngươi xem đi, chúng ta nói nãy giờ mà hắn cũng không để ý không đáp trả, hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình, loại tình huống này hơn phân nửa là ngu rồi, phải không?”

“Thì cũng bởi vì hắn vô cùng ngốc nghếch cho nên càng không thể đưa hắn trở về a, bằng không lỡ như hắn gặp nguy hiểm thì sao?”

“Vậy sao?” Tuấn Thúc nghe xong lời này, đôi mắt híp lại chậm rãi nói, “Nói như vậy, ngươi không đồng ý cách xử lý của ta?”

Tiếng nói vừa dứt, Thất Thủy với Khế Nhạc cùng im re không nói tiếng nào đồng thời liếc trộm gương mặt phượng hoàng xấu xa. Quả nhiên, ngữ khí của Phượng Quân đại nhân như vậy, sắc mặt như vậy, thật là dấm chua nặng à nha. Chỉ tiếc, tình huống đến như vậy mà tiểu hồ ly vẫn không nhìn ra, vẫn túm tiểu kim long che chở phía sau vừa cố gắng thuyết phục:

“Ta muốn dẫn hắn đến Thanh Ngô cư để Bích Nữ tỷ tỷ nhìn xem rốt cuộc là hắn bị bệnh gì. Nếu thật sự hắn cái gì cũng không nhớ được thì trước tiên nên ở trong này dưỡng thương. Phượng hoàng xấu xa ngươi chẳng phải cũng đã nói là tự nhiên sẽ có người đến tìm hắn sao? Ừm ~~ Vậy người tìm hắn chắc có thể theo dấu vết tung tích mà tìm đến được Bình Nhạc trấn chứ? Giờ ta kêu Khế Nhạc leo lên núi Thúy Bình làm một chút kí hiệu nói cho bọn họ biết rằng tiểu kim long ở chỗ chúng ta.”

Nghe xong lời này, ghen tức của Tuấn Thúc lại càng thêm mạnh mẽ, tức tối thật lâu sau mới phun ra một câu hoàn chỉnh: “Ý của ngươi là muốn lưu hắn lại?” Một câu ghen tuông tuôn ra mang đầy đủ hàm ý “Có hắn thì không có ta” nhưng Tang Chỉ lại cố tình nghe không hiểu, gật đầu tán thưởng, “Đó là đương nhiên.”

Tiểu hồ ly vừa nói vừa đem tiểu ngốc long đẩy đến trước mặt Tuấn Thúc. Tiểu ngốc long e ngại lệ khí trên người phượng hoàng, dường như cũng nhận thấy được địch ý của Tuấn Thúc đối với mình nên sợ hãi trốn phía sau Tang Chỉ. Cảnh tượng này xem trong mắt Tuấn Thúc có vẻ càng phát ra… khó chịu!

Tiểu ngốc long một tay nắm chặt vai, một tay đặt trên lưng Tang Chỉ, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, đôi mắt hồng hồng; trong khi đó tiểu hồ ly lại đưa tay nắm chặt tay hắn bày một tư thế như gà mái đang bảo vệ gà con. Cảnh tượng như vậy khắc trong đáy mắt, phượng hoàng xấu xa cảm thấy trong lòng như có đoàn lửa hừng hực cháy lên, nóng bỏng đến đốt cháy sạch toàn thân, trừng mắt liếc hai người một cái rồi xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

“Ngươi muốn như thế nào thì như thế đấy, ta mặc kệ!”

—————————————— ta là đường phân cách tiểu kim long ———————————

Trong miếu thổ địa, Tang Chỉ vừa thắt nút áo lại cho người trước mắt vừa hơi hơi nhướn mắt nhìn đôi mắt trong suốt của đối phương, cắn răng do dự rồi cố gắng lần thứ N: “Tiểu ngốc long, ngươi tên là gì?”

Tiểu ngốc long hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng rồi ngước lên nhìn trời suy nghĩ, có vẻ như không hề có chút phản cảm nào khi bị kêu là “Tiểu ngốc long”. Tiểu hồ ly 囧, không bỏ cuộc tiếp tục hỏi: “Không cần ngẩn người ra, nhanh chóng cẩn thận suy nghĩ, ngươi tên là gì? Ở đâu?”

Tiểu ngốc long bị Tang Chỉ mặc quần áo sắp xong, nghĩ muốn Tang Chỉ tiếp tục mặc quần áo cho mình bèn lung tung cởi bỏ toàn bộ nút thắt, cảm thấy đúng lý hợp tình rồi mới thẳng người ưỡn ngực nhắm mắt lại chờ Tang Chỉ tiếp tục hầu hạ cho mình. Tang Chỉ nhìn tiểu ngốc long bày cái vẻ mặt hưởng thụ ấy ra, chỉ cảm thấy… cái đầu mình sắp nở to biến thành hai cái.

Rốt cuộc là nàng trêu chọc phải thần linh phương nào vậy trời? Trước đây thì bị phượng hoàng xấu xa trêu đùa, hại nàng trở thành nữ giúp việc hồ ly phải hầu hạ hắn ước chừng cả hơn một tháng. Khi phượng hoàng xấu xa cảm thấy đùa giỡn đã đủ, ngay tại thời điểm Tang Chỉ nghĩ rằng mình đã tu thành chính quả thì đột nhiên Bình Nhạc trấn lại xuất hiện một tiểu kim long lai lịch không rõ, hành vi cư xử lại giống y như gà con theo đuôi gà mẹ vậy, cứ hễ thấy người lạ thì trốn đông trốn tây, suốt ngày chỉ kề cận bên nàng không chịu rời, ăn cơm mặc quần áo cái gì cũng không chịu tự làm mà hoàn toàn chỉ để cho một mình Tang Chỉ chăm sóc giống như tiểu hài tử mới sinh. Tiểu hồ ly mỗi ngày đều mệt mỏi đến mức kêu không ra tiếng.

Hít một ngụm khí lạnh, Tang Chỉ chống nạnh giả bộ tức giận: “Không phải ta đã dạy cho ngươi mặc quần áo như thế nào rồi sao? Thật vất vả mặc vào cho ngươi giờ sao lại cởi ra!”

Tiểu ngốc long mặc dù ngốc nhưng sau khi hóa thành hình người thì cũng đã là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, mày kiếm mắt tinh, ngũ quan tinh xảo, mặc dù không có dáng vẻ tuyệt mỹ giống như Tuấn Thúc nhưng lại có hơn phần chính khí kiện khang chỉ có thiếu niên mới có. Cái gọi là nam nữ nói chung khác nhau, Tang Chỉ vì nghĩ đến tương lại có thể giúp cho tiểu kim long biết được đạo lý tay làm hàm nhai nên mới cùng với Khế Nhạc cất công tìm lão đại để dạy cho hắn học được tự mặc quần áo và tập cầm đũa như thế nào, nhưng tiểu ngu ngốc cố tình lại giống như đã quen được người khác hầu hạ nên Tang Chỉ đành bất đắc dĩ phải tự mình giúp hắn.

Dạo này, mỗi sáng sớm Tang Chỉ chỉ cần chậm trễ một chút chưa kịp đến giúp hắn mặc quần áo thì tiểu ngốc long này tuyệt đối có thể khỏa thân chạy đến trước giường Tang Chỉ, ngoan ngoãn chờ tiểu hồ ly tỉnh ngủ, sau đó hắn đưa quần áo chủ động yêu cầu nàng hầu hạ mặc vào cho hắn. Tang Chỉ vì không muốn mỗi sớm tỉnh dậy lại phải thấy ngay một nam nhân khỏa thân đứng ở đầu giường khiến nàng sợ đến chết khiếp, nên mỗi buổi sáng sớm đành phải lệ rơi đầy mặt đến hầu hạ tiểu ngốc long rời giường.

Nhưng giờ phút này thấy tiểu ngốc long lại cởi bỏ y phục mình vất vả mặc vào, Tang Chỉ tức giận dậm chân nói: “Ta mặc kệ ngươi, tên tiểu yêu —— “

Nói chưa xong, Tang Chỉ liền thấy bên hông trầm xuống, trấn định lại nhìn xem thì thấy đang ngồi đầu giường mà tiểu ngốc long lại thẳng tắp nhào vào trong lòng Tang Chỉ, cánh tay cứng như sắt vòng quanh eo nhỏ mảnh mai của tiểu hồ ly, trong mắt lại không có nửa điểm tà niệm đang chớp chớp nhìn lên Tang Chỉ. Giờ khắc này, tiểu hồ ly hoàn toàn ngơ ngác dở khóc dở cười để mặc tiểu ngốc long ở bên hông cọ đến cọ đi.

Động tác làm nũng như vậy cũng chỉ có tiểu ngốc long mới có thể làm được như thể hắn là động vật vô hại thuần lương, làm cho nàng muốn tức giận cũng giận không được. Vỗ vỗ đầu tiểu ngốc long, Tang Chỉ cũng không giận, đang chuẩn bị kêu hắn buông tay thì nghe một tiếng gào to tại cửa: “Ai nha, tội lỗi tội lỗi!”

Tang Chỉ quay đầu, thấy vẻ mặt ham chuyện bát quái của Khế Nhạc đang mãnh liệt nhìn chằm chằm bên này để xem kịch, nhưng nàng không hề có nửa ý ngượng ngùng, đảo trắng mắt rồi kéo tiểu ngốc long ra nói: “Cảm thấy tội lỗi mà ngươi còn xem?”

Khế Nhạc ho khan, mỉm cười bước vào nhà, “Tang Chỉ đại nhân chớ trách, ta là thấy đến giờ làm việc mới nhanh chạy đến, vô tình xem được mà thôi.”

Tiểu hồ ly thở ra một hơi dài, vẻ mặt mệt mỏi: “Thổ thần vốn không có ngày nghỉ ngơi sao? Gần đây ta suốt ngày phải na theo tên tiểu ngốc long này mệt mỏi muốn chết, không có nửa ngày nghỉ ngơi được sao?” Dừng một chút, Tang Chỉ lại nghĩ tới chuyện mà nàng dặn dò Khế Nhạc đi làm, cũng hỏi:

“Còn nữa, ngươi rốt cuộc có tra ra thân phận của tiểu ngốc long hay không?”

Khế Nhạc trầm ngâm một phen, trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt, quả quyết) nói: “Không có.”

Tang Chỉ nắm tay lại, thở dài. Cây đào tinh này quả thật lá gan càng ngày càng lớn. Kêu hắn đi điều tra thân phận tiểu ngốc long, hắn thu tiền đặt cọc một chút cũng không nương tay, nhưng tra xét hơn nửa tháng liền trả lời hai chữ “không có”!

Khế Nhạc thấy Tang Chỉ đang bừng bừng lửa giận nhanh chóng bổ sung thêm: “Bất quá theo ta tìm được, long có bạch long, thanh long nhưng chỉ riêng kim long là chưa từng nghe qua, nói không chừng tiểu ngốc long này hẳn là… là thần long!”

Nghe vậy, Tang Chỉ rốt cục không thể nhịn được nữa, rít gào nói: “Vô nghĩa! Điều này còn cần ngươi nói sao?”

Khế Nhạc lau mặt đầy nước bọt, lòng tràn đầy ủy khuất ai oán nói: “Công chúa, Khế Nhạc chẳng qua chỉ là tiểu yêu một địa phương nên biết rất ít chuyện. Nếu muốn điều tra chân tướng tiểu ngốc long chắc chắn Phượng Quân đại nhân sẽ biết rõ, này…”

Tang Chỉ ong cả đầu cũng không biết lửa giận biến đâu mất tiêu, óc thì vận động xem xét lời của Khế Nhạc, mắt thì nhìn tiểu ngốc long đang tích cực tìm thú vui lăn ra đất để chơi với dây chuỗi đầu giường, đầu óc nàng càng rối rắm thêm. Ai chẳng biết kiến thức của phượng hoàng xấu xa rộng hơn lớn hơn so với Khế Nhạc? Nhưng không phải…phượng hoàng vô xỉ kia còn đang khó chịu sao?

Ngày ấy, sau khi nàng không đồng ý cách xử lý của phượng hoàng xấu xa, tiểu hồ ly cũng không thấy mặt hắn nữa. Tang Chỉ cũng không hiểu rõ cuối cùng thì phượng hoàng xấu xa đang khó chịu cái gì mà cả hơn nửa tháng qua Tuấn Thúc giống như đang tránh mặt nàng. Cho dù có công vụ gì liên quan cũng toàn phái Thất Thủy và Khế Nhạc truyền lời qua lại. Nghĩ xong, tiểu hồ ly nhịn không được thở dài một hơi, chống má do dự nói:

“Phượng hoàng xấu xa rốt cuộc là đang tức giận cái gì vậy?”

Nghe Tang Chỉ tự thì thào, cây đào tinh đứng bên cạnh cũng cúi đầu thở dài: bởi mới nói, tiểu công chúa vốn đã không hiểu chuyện tình cảm gió mây rồi, mà ngay cả Phượng Quân đại nhân ngài ăn dấm chua cũng không tự biết, đôi vợ chồng son này rốt cuộc thì đến khi nào mới chịu làm hòa với nhau đây? Mình còn phải chịu bộ mặt giận dỗi của hai người đến bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.