Bình Nhạc trấn là một vùng khỉ ho cò gáy, chuyện trấn nhỏ này đã có một tầng kết giới thần bí bảo hộ vốn không phải là bí mật.
Nhưng vì sao một địa phương nho nhỏ như vậy trên thế gian lại có kết giới
pháp lực cao cường bảo hộ không cho yêu ma tiến vào thì không ai biết
được. Lúc đó, mọi người vừa nghe lời nói của Tuấn Thúc liền nghĩ đến
việc Phượng Quân đại nhân thân là ngự sử trần gian nhất định sẽ biết một biết hai, giờ phút này muốn cởi bỏ bí mật ở trước mặt mọi người nên ai
nấy cũng đều nín thở lắng nghe.
Tang Chỉ tạm thời đem chuyện
không vui ở trong huyệt động giữa hai người bỏ sang một bên, hỏi: “Vậy
ngươi có phải biết bí mật này hay không?”
Tuấn Thúc híp đôi mắt lại thản nhiên nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, mở miệng nói: “Không biết.”
Mọi người té cái rầm. Tuấn Thúc lại nói: “Nhưng mà có một vị đại thần nhất định biết.”
Phượng hoàng xấu xa nói vị đại thần này không phải ai khác mà chính là Thần Gà Hiền Dụ ở Bình Nhạc trấn, pháp thuật của Hiền Dụ vốn bình thường nhưng
với tư cách là người sống lâu lên lão làng, có thể thông hiểu tương lai
quá khứ nên được mọi người trong thiên cung lẫn bên ngoài đều kính
trọng. Ngay cả Vương Mẫu cùng Ngọc Đế gặp vị này cũng phải ba phần kính
nhường.
Nhưng Thần Gà đại nhân lại không thích xuất đầu lộ diện, nhân gian náo nhiệt gia đình sum vầy vui sướng lại không sống mà lại
một thân một mình đến ở nơi Bình Nhạc trấn hương dã này. Mới đầu Tuấn
Thúc cũng không hề đem mấy sự việc liên hệ lại với nhau, nhưng qua cảnh
tượng nguy hiểm kinh hãi trong giấc mơ của Tang Chỉ, trong lòng phượng
hoàng xấu xa đã có một chút tính toán.
Đầu tiên là Ma tộc rục
rịch, rồi lại đến Yêu Vương của hồ yêu tiến đến, cùng lúc đó Tang Chỉ
lại bị mang vào giấc mộng yểm, có thể là Ma tộc tìm được nhược điểm của
kết giới Bình Nhạc trấn rồi dựa vào đó mà tấn công hay không, bởi vậy
mới dẫn tới một phen sóng gió rung chuyển này? Mà trong mộng Tang Chỉ
thiếu chút nữa là cởi bỏ dây thừng… Có thể chính là điểm phong ấn của
Bình Nhạc trấn chăng?
Mọi người một phen thảo luận thế này thế
nọ, sau đó liền quyết định đi thăm Thần Gà một lần, bất luận hắn có liên quan đến việc này hay không thì có chút phòng bị vẫn tốt hơn. Nhưng lúc đến gần cửa nhà Hiền Dụ, tiểu hồ ly lại hối hận.
Làm một hồ ly
xứng đáng với lương tâm, Tang Chỉ lấy sự nghiệp bắt gà làm vinh dự của
mình, lại càng quyết tâm đi trên con đường này càng đi càng xa, càng đi
càng bao la mênh mông (chắc là muốn chuyên nghiệp hóa hiện đại hóa bí
quyết bắt gà ). Bây giờ bởi những sự việc kia mà làm cho nàng đường đường là một con hồ ly lại đi ~ thỉnh giáo một con gà, Tang Chỉ nghĩ tới nghĩ lui như
thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.
Vì thế khi đến
trước cửa nhà Hiền Dụ, nàng tìm được lí do chính đáng là mắc đi vệ sinh
để trốn đi. Hai người đang đồng hành cùng nàng là Tuấn Thúc và Minh Tao
ca ca thấy thế cũng biết được tính tình tiểu hồ ly nên cũng không vạch
trần mà để cho nàng rời đi.
Tang Chỉ đi dạo loanh quanh ở vùng
lân cận, đang chán muốn chết vì phải chờ phượng hoàng xấu xa với Minh
Tao ca ca đi ra thì thấy cách đó không xa có một con vật gì không rõ
mình tròn vo, lông mao nhung nhung đang kéo cái gì đó đi tới hướng này.
Tiểu hồ ly chăm chú nhìn thì thấy dã thú kia cái đầu cũng không lớn hơn mèo
con bao nhiêu nhưng lại kéo một con gà mái béo múp míp, màu lông vằn
trắng vằn đen đan xen với nhau, hai lỗ tai tròn tròn dựng đứng trên cái
đầu béo ục ịt, thoạt nhìn rất là đáng yêu. Tiểu tử kia tuổi vốn nhỏ mà
lại kéo lão gà mái lớn gấp hai lần so với mình, dáng vẻ bận bận rộn rộn
ngã nghiêng ngã ngửa trông thật vui mắt. Tang Chỉ vốn đang nhàm chán nên gặp tình huống này tâm tình vui chơi lại nổi lên, cười gian hai tiếng
hắc hắc rồi nhảy phắt đến cản đường đi của tiểu quái vật.
Tiểu
công chúa Tang Chỉ chống nạnh đầy vẻ ỷ mạnh hiếp yếu bĩu môi nói: “Giỏi
ha, tiểu quái vật không nên nết à? Không biết đây là địa bàn của Thần Gà đại nhân sao? Ngươi lại dám sát hại đồng loại của Hiền Dụ đại nhân
trước mặt ngài, phải bị tội gì!”
Dứt lời, tiểu hồ ly cúi đầu
nhìn nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng của tiểu quái vật, người ta đã
sớm không thèm nhìn Tang Chỉ mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lòng tự
trọng của Tang Chỉ bị đả kích nghiêm trọng, tức giận nhảy đến trước mặt
meo meo béo phì kia thị uy tóm lấy gà mái nói: “Mèo béo phì, không được
đi!” Dừng một chút, tiểu hồ ly lại liếc mắt, lặng lẽ cười nói:
“Lưu lại này nọ thì bản công chúa liền cho ngươi đi.”
Dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, dưới chân liền lảo
đảo một cái, đưa mắt nhìn lại thì thấy mèo béo phì đã mang theo gà mái
tiếp tục đi lên phía trước rồi.
“Tức chết ta, tức chết ta!” Tang Chỉ dậm chân, “Ngay cả một tên mèo béo phì cũng dám khi dễ bản công
chúa, bản công chúa cắn chết ngươi!” Dứt lời, tiểu hồ ly liền xuất chiêu năm ngón tay đánh về phía mèo béo phì, nhưng khi xông lên lại thấy dưới tay trống trơn, thì ra mèo béo phì đã nhanh chân vòng ra phía sau Tang
Chỉ.
Tang Chỉ lưỡi líu lại, tốc độ quá nhanh, thậm chí ngay cả
thân ảnh lúc tránh đi cũng không thấy được, rốt cuộc nó là yêu quái
phương nào? Tiểu hồ ly cằm như muốn rớt xuống, chỉ vào tiểu quái vật run rẩy nói: “Mèo béo phì, ngươi…”
Nói chưa xong, đỉnh đầu tiểu
quái vật bắt đầu đen đi, mắt nhìn ngược lại mắng: “Lão tử có tên có họ,
gọi là Hùng Yêu (meo meo)! Ngươi mới là phì yêu (meo meo)! Phì phúc (hồ) ly!!”
Tang Chỉ: =_=
Hùng Yêu: gấu nhỏ; Phì Yêu: đồ béo
nhỏ mọn; Phì phúc ly: phân bón tốt nhưng hôi thối (haha, chửi độc thật,
cũng một chữ Phì, một chữ Yêu, một chữ Ly, viết y chang nhưng ráp vô lại mang nghĩa khác; nhất là chữ Ly (狸) viết riêng thì lại mang nghĩa “mùi
hôi thối”)
Tiểu… tiểu… tiểu quái vật này, a không, là Hùng meo
meo còn ngang nhiên xổ một tràng tiếng Tứ Xuyên chính gốc, rốt cuộc nó
là giống yêu quái nào? Vì sao cho tới bây giờ mình chưa từng thấy qua?
Bên này tiểu hồ ly bị Hùng meo meo tung đủ loại câu chữ hành động thần
kỳ làm cho ngốc chết đứng tại chỗ, bên kia Hùng meo meo đã tìm được một
vị trí thích hợp đem gà mái buông xuống, sau đó nhặt lên mấy cành cây
nhỏ chắc là đang tính chuẩn bị đánh lửa, Hùng meo meo quay đầu nói:
“Phì phúc (hồ) ly, mau tới đây nướng gà cho gia gia, gia gia sẽ thưởng cho ngươi cái mông gà mà ăn!”
Tang Chỉ: >_
………
Nửa canh giờ sau, tiểu hồ ly cũng đã không còn nhớ hận thù trước đó mà đã
ngồi chung một chỗ với Hùng meo meo, tương thân tương ái cắn mông gà
>O