Hôm nay là lễ Hội bàn đào, trên thiên cung mây nắng tốt tươi, chúng tiên tập hợp lại, phi phàm náo nhiệt nói không nên lời.
Ngọc Đế cùng các tiên cùng nhau nâng chén rượu uống chúc mừng, Vương Mẫu
nương nương cũng đặc biệt phái nhóm tiên nga phân phát bàn đào. Tuy nói
năm nay đào tiên, ách ~ có điểm hơi chua, nhưng quả đào trong hội bàn
đào thì không gì có thể so sánh được, đầu tiên là có thể kéo dài tuổi
thọ cùng nâng cấp tu vi, thứ hai chính là tự tay Vương Mẫu nương nương
chọn đào, ai cũng không dám từ chối ý tốt của bà, ai tiếp nhận quả đào
đều cười cười ngọt ngào, cắn phải quả đào chua cũng không dám nói gì chỉ biết liên tiếp khen ngợi “Ngọt a ngọt”.
Nhưng đôi khi cũng có bộ dạng hai, ba người nhìn không được.
Khi tiên nga đem bàn đào mang đến chỗ Tuấn Thúc Phượng Quân ngồi ở tòa bằng ngọc, Tuấn Thúc bất ngờ đứng dậy, đi đến trước đài phất tay áo khom
xuống: “Thỉnh nương nương giáng tội, bàn đào này Tuấn Thúc không dám
nhận!”
Nghe vậy, Ngọc đế cùng Vương Mẫu đối mặt nhìn nhau, rồi quay
đầu lại nhìn liền thấy ngự sử thống lĩnh Cửu Châu —— Tuấn Thúc Phượng
Quân đứng thẳng hiên ngang, tuấn lãng phiêu dật nói không nên lời, hai
người lại rất ăn ý không có lên tiếng.
Nói đến Tuấn Thúc này luôn
luôn là một khúc mắc của Ngọc Đế. Khi tiên tộc thống nhất tam giới, hai
tộc Long Phượng vì có công lao phò trợ đắc lực nên được Ngọc Đế tri ân,
đem phượng thần Đào Tuấn Uyên cùng với Long thần Tử Trạch Giai phong làm thần thú cổ, ban thưởng lãnh địa Vô Khích Bích Thụ và Long Cốc cho hai
tộc.
Nhưng không ngờ là hai bên không hợp với nhau, ngàn năm trước,
khi có va chạm xảy ra thì hai tộc Long Phượng suýt nữa gây chiến. Nguyên bản mà nói, biểu tượng đại diện cho Phượng hoàng là lửa nên được xem là dương, thay mặt cho giống đực; mà biểu tượng đại diện cho Long lại là
nước nên được xem là âm, thay mặt cho giống cái. Nhưng mà người trần
gian lại cảm thấy ngoại hình của rồng khi xuất hiện lại khí phách đàng
hoàng hơn nên lấy làm biểu tượng cho hoàng đế, hình tượng phượng hoàng
được sắp đứng sau, thay đổi lớn thành Long là dương, Phượng là âm.
Người phàm không hiểu chuyện vốn là việc rất nhỏ, nhưng Phượng Thần lại là đế quân có tiếng keo kiệt nghi ngờ vô căn cứ, vì thế nổi giận, hoài nghi
Long tộc lén cùng người phàm kết giao mới đảo ngược âm dương như thế
này. Ngọc đế khuyên can mãi nhưng vẫn không giảng hòa được hai tộc,
Phượng thần Đào Tuấn Uyên lại nổi cơn thịnh nộ khó tiêu, phất tay áo nói thẳng, không bao giờ liên quan đến người phàm, mà nguyên bản ngự sử
trần gian do Phượng tộc chưởng quản cũng liền không làm việc nữa.
Ngự sử trần gian, tức là quản lý tất cả thổ thần ở Cửu Châu, cũng quản luôn ông Táo Tô may mắn, thần Tử Cô xấu xí, đậu thần Trương Suất cũng như
giao tiếp với các tiểu tiên từng địa phương. Chức trách chủ yếu chính là phù hộ trần gian, thống lĩnh thổ thần khắp nơi. Phượng tộc bỏ lại cục
diện rối rắm như thế, Ngọc Đế đành bất đắc dĩ, ra lệnh cho con trai thứ
hai Nhai Xải của Long tộc quản lí.
Mấy trăm năm đều mưa thuận gió
hoà, ngay cả Ngọc đế cũng nghĩ đến việc này cũng đến hồi kết thúc. Nhưng Nhai Xải vì nhiều lý do bị giáng hạ làm người phàm, về nhà cưới lão bà
sinh con. Chức ngự sử trần gian lại lần nữa để trống, Ngọc Đế gấp gáp
đến độ quay mòng mòng, Vương Mẫu nương nương thấy như vậy mới lấy thấu
hiểu cùng tình cảm, thêm sử dụng một chút mưu kế khiến cho Phượng thần
Đào Tuấn Uyên rốt cuộc cũng đáp ứng cho con mình đảm nhận chức này.
Ai ngờ Tuấn Thúc vừa vào thiên cung lại nói, “Muốn ta làm ngự sử trần gian cũng có thể, nếu Nhai Xải có thể đánh bại được ta.”
Ngọc Đế nghe vậy, liền biết tâm địa ác độc của Tuấn Thúc. Chức ngự sử trần
gian này nghe qua cũng phong cảnh vô hạn nhưng thật ra cũng là một việc
rất cực nhọc. Ngoại trừ phải thường xuyên hỗ trợ thổ thần khắp nơi chăm
sóc các vấn đề trần gian, lại lúc nào cũng phải phòng bị tiểu yêu tiểu
quái láng giềng đến xâm phạm, làm chủ gia đình dài từ Đông đến Tây: lúc
thì Thổ thần phương này la hét muốn về nghỉ hưu sớm, lúc thì Thổ thần
phương kia lại la khóc kể lể bị tiểu yêu gần đó khi dễ, Thổ thần đầu kia lại oán giận sao phân cho mình một lãnh thổ mà ôn dịch phát sinh không
ngừng, ngay cả cống phẩm cũng không có…
Bởi tình hình như thế, hai
tộc Long Phượng mới ngươi thoái ta thác, không ai muốn tiếp nhận cái
công việc khổ sai này. Trước mắt Phượng Thần giả vờ đáp ứng, nhưng lại
nói rõ muốn con tỷ thí cùng với Nhai Xải vốn đã mất hết linh lực tu vi
trở thành người phàm, thì còn có cái gì có thể trì hoãn? Không ai có thể đoán được, cuộc tỷ thí hôm đó, Tuấn Thúc lại tính sai mất một chiêu,
thua hết một bàn…
Hoàn hồn sau dòng trí nhớ, Ngọc Đế ho khan: “Tuấn Thúc chắc là ghét đào tiên có chút chua, cái này…”
Không đợi Ngọc đế dứt lời, Tuấn Thúc đã lại cúi đầu nói: “Tuấn Thúc không
dám. Bàn đào là kết tinh từ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, lại là
vật do nương nương tự tay gieo trồng, tất nhiên là vô cùng trân quý.
Tuấn Thúc không muốn tiếp nhận bởi vì không xứng đáng.”
Ngọc đế im lặng, không biết trong lòng Tuấn Thúc đang suy nghĩ cái gì, do dự một lúc mới hỏi: “Tại sao không xứng đáng?”
Tuấn Thúc nói: “Tiểu tiên tự nhập thiên cung, được Ngọc Đế cùng Vương Mẫu
nương nương đánh giá cao, phong làm ngự sử thống lĩnh Cửu Châu, mặc dù
có lỗi sai Ngọc Đế cùng nương nương cũng chưa từng trách phạt. Nhưng mấy ngày gần đây thổ thần của Bình Nhạc trấn dưới trần là tiểu tiên La
Dương nhân tuổi tác đã cao nên cáo lão hồi hương. Tuấn Thúc không có
biện pháp phòng ngừa chu đáo, trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không
thấy tiểu tiên nào có thể giao quản lý Bình Nhạc trấn, quả thật thất
trách (lơ là trách nhiệm), như thế Tuấn Thúc làm sao dám nhận bàn đào
của nương nương?”
Nói xong, phía trên đại điện một mảnh im lặng. Lời
nói của Tuấn Thúc từ ngữ chuẩn xác, ngữ khí tuy là khiêm tốn đến cực
điểm, trên mặt vẫn không hề che giấu vẻ kiêu ngạo. Ngọc Đế ngồi ngay
ngắn ở trên điện, hàm răng cũng đã âm thầm ngứa. Tiểu nhi Tuấn Thúc này
chính là đang trả thù a!
Nguyên lai Ngọc Đế còn cho là Tuấn Thúc thật nhẫn nhục chịu đựng, bốn trăm năm qua sớm đã thích ứng với mọi tình
cảnh. Nhưng tình hình bây giờ là làm sao a! Hắn rõ ràng án binh bất
động, cố ý chờ hôm nay muốn làm như bản thân mình có tội a! Bình Nhạc
trấn là một vấn đề nan giải, bởi vì nghèo khó nên bị toàn chúng tiên
ghét bỏ, Thổ thần thay đi đổi lại, rất khó sống yên ổn. Việc này Ngọc đế đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như nhìn không thấy, một chút ý tứ ra tay hỗ trợ đều không có.
Tuấn Thúc khó chịu chuyện này, nên cố ý chọn ngay ngày sự kiện bàn đào này khi chúng tiên tập hợp lại, đem củ khoai lang nóng phỏng tay đường đường quăng cho Ngọc đế đại nhân giải quyết.
Tiểu nhi Tuấn Thúc, ngươi thật nham hiểm!
Sắc mặt Ngọc Đế đau khổ, tằng hắng nói: “Tuấn Thúc a, việc này hay để sau —— “
“Thỉnh Ngọc Đế cùng Vương Mẫu nương nương giáng tội!” Tuấn Thúc mạnh mẽ kêu
to, trực tiếp bác bỏ ý tưởng “ngày sau bàn lại” của Ngọc Đế đại nhân.
Ngay lập tức, Ngọc đế câm như hến. Chúng tiên cũng đều không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh —— xem tuồng.
Ngọc Đế đưa tay lau mồ hôi lạnh, tự suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào,
nhưng thật may Vương Mẫu lại giải vây. Vương Mẫu nói: “Tuấn Thúc Phượng
Quân luôn luôn cẩn thận, sự tình lần này cũng không thể hoàn toàn trách
ngươi. Ta cùng Ngọc Đế hiểu được ngươi nóng lòng muốn tận tâm giải quyết vấn đề, chỉ là trong thời gian ngắn có thể chạy đi đâu tìm Thổ thần
thích hợp? Xuống dưới…”
Câu “Xuống dưới đi việc này nói sau” của
Vương Mẫu còn chưa nói ra, đại điện vốn im lặng lại thoáng chốc truyền
đến giọng nữ thanh thúy: “Sao lại không có?”
Lời nói của Vương Mẫu
nương nương bị cắt ngang, hơi do dự một chút lại ngẩng đầu nhìn, công
chúa Tang Chỉ lỗ mãng đã đĩnh đạc bước lên phía trước điện, lục lạc đeo
trên đầu và trên lưng chuyển động phát ra tiếng chuông đinh đang dễ
nghe, cười khanh khách nói: “Dì, muốn tìm một Thổ thần thì rất khó sao?”
Đáy lòng Vương Mẫu lo lắng cháu gái quấy rối, trên mặt vẫn mỉm cười như
trước: “Chỉ nhi, đừng nói bậy nữa, mau mau đi xuống dưới.”
Đưa mắt ra hiệu, sau đó một vài người hầu gái bên cạnh Vương Mẫu yên lặng nhanh
chóng đi đến bên người Tang Chỉ, vây quanh muốn kéo Tang Chỉ đi xuống.
Tang Chỉ thấy tình thế cấp bách, mỗi bước đi cẩn thận, rốt cục cũng hô
lên: “Dì, cháu không có nói bậy! Tang Chỉ nguyện ý đi làm Thổ thần Bình
Nhạc trấn.”
“Chỉ nhi!” Tiếng nói vừa dứt, công chúa Họa Thường ngồi ở một bên liền vỗ bàn đứng lên, trừng mắt quát: “Con đang hồ ngôn loạn
ngữ (phát ngôn hồ đồ, nói bậy nói bạ) cái gì? Con có biết…” Công chúa
Họa Thường không dám nói thẳng ra, ánh mắt liếc qua nhìn chăm chú vào
Tuấn Thúc cách đó không xa, có ý muốn nhắc nhở bảo bối nữ nhi rằng làm
Thổ thần ở cái Bình Trấn kia không phải là chuyện tốt, nhưng lại sợ nói
trắng ra trước mặt Tuấn Thúc như thế sẽ làm cả hai bối rối.
Ai ngờ
khi nàng còn đang do dự, Tang Chỉ đã lắc đầu nói: “Mẫu hậu, con biết.
Bình Nhạc trấn kia vừa khổ lại vừa cực, làm Thổ thần cũng không phải dễ
làm. Nhưng là Tang Chỉ từ thuở nhỏ đã lớn lên ở Thanh Khâu quốc, nhận
hết sủng ái của phụ vương và mẫu hậu, cũng không biết khó khăn của nhân
gian, lịch kiếp vài ngày trước rốt cuộc làm cho Chỉ nhi hoàn toàn hiểu
ra.”
Tang Chỉ hít một hơi thở sâu, từ tốn phát biểu tiếp: “Nếu muốn
học pháp thuật giỏi, luyện tu vi tốt cũng không phải là chuyện một sớm
một chiều? Người phàm cũng có nói: nếu không thể chịu được một phen lạnh thấu xương, hoa mai sao có thể phát ra hương thơm? Trước kia Tang Chỉ
không hiểu chuyện, làm cho phụ vương và mẫu hậu, còn có dì dượng hao tốn không biết bao nhiêu tâm trí, nhưng hiện tại con đã ra quyết định và hạ quyết tâm ——“
Dừng lại một chút, Tang Chỉ một thân đi đến trước mặt
Ngọc Đế và Vương Mẫu, đôi mắt trong suốt rõ ràng, quỳ xuống: “Dượng dì,
Tang Chỉ tự biết lịch sử bản thân còn thấp, không đảm nhiệm nổi chức vụ
thổ thần. Nhưng thỉnh hai người xem lòng chân thành của Tang Chỉ, đáp
ứng Tang Chỉ, cháu nhất định sẽ hết sức làm một Thổ thần tốt, mang lại
phúc lợi cho dân chúng thế gian.”
Nghe thấy như vậy, chung quanh vang lên âm thanh nhiều người gõ đầu.
Cách đó không xa, sắc mặt Tuấn Thúc vẫn như thường nhưng khóe mắt không giấu được một chút ánh sáng giảo hoạt.
————————— Ta là đường phân cách bị người trói đem bán còn giúp họ kiếm tiền —————————
Tại Dao trì, Vương Mẫu đang chăm sóc Quân Tử Lan (hình như là loài cây thì
phải), gặp nữ quan Mạn Nhi sau khi nhận lệnh đi giờ đã quay lại, sau khi cho tả hữu (chắc là nha đầu giúp việc) lui xuống rồi mới nhìn trước
nhìn sau trầm giọng: “Như thế nào?”
Mạn Nhi đỡ Vương Mẫu ngồi xuống,
dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Tối hôm qua đúng là
công chúa Tang Chỉ có đi qua Thanh Ngô cung. Mặt khác nô tỳ còn nghe rõ
cung tỳ ở Thanh Ngô cung nói rằng, ngày hôm qua còn thấy tiểu tiên đồng
bên người Tuấn Thúc Phượng Quân nhờ người khác dạy nàng làm món chân gà
nướng, nhưng kỳ lạ là Tuấn Thúc Phượng Quân lại là người ăn chay.”
Nghe xong lời này, Vương Mẫu nháy mắt mấy cái, khóe miệng xả ra một tia cười hiểu chuyện: “Thế gian có câu cửa miệng, keo kiệt như Nhai Xải, nhưng
họ lại không biết, ở Thiên Cung của chúng ta còn có tiểu Phượng Hoàng so với Nhai Xải còn mang thù gấp trăm gấp ngàn lần.”
Mạn Nhi cúi đầu, “Nương nương nghĩ đến…”
Vương Mẫu nhấm nháp trà, sâu xa nói: “Ngươi chắc còn nhớ rõ, bốn trăm năm
trước, ở đại hội bàn đào năm đó, có một tràng tỷ thí giữa Nhai Xải và
Tuấn Thúc? A, chúng tiên cứ nghĩ rằng, Nhai Xải nhất định là bại rồi, ai ngờ nửa đường xuất hiện ra một… Tiểu hồ ly.”
Mạn Nhi giật mình liền
hiểu rõ ý tứ của Vương Mẫu, kinh ngạc nói: “Ý của nương nương là… Tuấn
Thúc Phượng Quân vẫn nhớ kỹ thù hận năm đó, cho nên hôm nay mới thiết kế dụ công chúa Tang Chỉ đi làm Thổ thần, bởi vì tiểu công chúa Tang Chỉ
khi còn nhỏ tuổi đã —— “
Ý cười vương mẫu càng sâu, “Người định không bằng trời định a. Năm đó tính tình Tuấn Thúc kiêu ngạo, chúng tiên đều
nói là hắn yêu cầu tỷ thí với Nhai Xải vốn đã mất tu vi, nắm chắc phần
thắng. Hắn lại hoàn toàn không để ý, chỉ vì muốn thoát khỏi chức vụ ngự
sử trần gian, nghĩ cũng không ngờ bị cháu gái ta dạy cho một bài học,
trở thành trò cười. Hôm nay, chúng ta bên này thận trọng trù tính kế
hoạch, đinh ninh chuyện này ổn thỏa, lại đột nhiên bị tiểu phượng hoàng
kia ra tay trước.”
Mạn Nhi chớp mắt: “Nương nương nói đúng, nhưng Mạn Nhi vẫn không rõ một chuyện. Vừa rồi ở trên đại diện, Ngọc Đế đáp ứng
công chúa Tang Chỉ đi làm thổ thần, nương nương vì sao không phản đối?
Nếu như công chúa Tang Chỉ đi Bình Nhạc trấn, vậy kế hoạch cũ của chúng
ta…”
Nghe vậy, Vương Mẫu phất tay áo, ý bảo Mạn Nhi chớ có lên tiếng, “Người định không bằng trời định, từ bỏ ngay kế hoạch đi thôi. Có lẽ,
nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Ai có thể dự đoán
được, từng sự việc này là phúc hay họa? Hoặc là, Tuấn Thúc âm kém dương
sai, có thể cứu Tang Chỉ một mạng cũng chưa biết chừng. Nghĩ xong, Vương Mẫu thở dài nói: “Đem Quân Tử Lan này đưa cho Chỉ nhi đi, nói là… một
chút tâm ý của dì.”