Khăn quàng mũ phượng, áo cưới, trâm cài ngọc trâm cài tóc đủ mười tám
dạng, rượu giao bôi, mứt táo bánh cưới… Tang Chỉ nhìn trên bàn muôn màu
rực rỡ, cùng với một đám nha đầu hồi môn chỉnh tề đứng thành một hàng
trang điểm xinh đẹp, nhịn không được mở miệng cười to. Sau khi trợn mắt
há hốc mồm xong, mới nhìn sang công chúa Họa Thường đang ngồi ngay ngắn ở trên, líu lưỡi:
“Mẫu hậu, chẳng phải ngài không cho phép gả con cho phượng hoàng xấu xa sao?”
Một tháng trước, Tang Chỉ cùng Tuấn Thúc thật vất vả mới đuổi được Yêu
vương đi, đôi vợ chồng son lập tức trở về Bình Nhạc trấn, vốn tưởng rằng chuyện thành thân kế tiếp sẽ vô cùng thuận lợi, ai ngờ vừa đến Bình
Nhạc trấn, đã thấy cây đào tinh Khế Nhạc mặt mày buồn bã ủ rủ, thong thả bước ở trước cửa trấn.
Tuy rằng ngày trước, tiểu hồ ly vạn phần thống hận vì đã bị phượng hoàng xấu xa lừa đến hạ phàm làm Thổ thần tại trấn nhỏ chim không đẻ trứng này, nhưng nơi này dù sao cũng là nơi hai
người nảy sinh tình cảm với nhau, hơn nữa còn là lâu ngày sinh tình, nên bây giờ Tang Chỉ nhìn sao cũng thấy Bình Nhạc trấn thật thuận mắt, nhìn thấy cây đào tinh buồn cười này đương nhiên cũng thêm ba phần vui mừng.
Tang Chỉ cùng Tuấn Thúc nhìn nhau mà cười, còn chưa kịp gọi Khế Nhạc thì
thật ra cây đào tinh đã sớm tinh mắt nhìn thấy được đôi vợ chồng son
trước, cứng đờ nửa giây, liền bỏ chạy đi. Tiểu hồ ly ngạc nhiên, niệm
chú định thân phù phép cho cây đào tinh đứng yên tại chỗ, mới nghênh
ngang tiêu sái đến trước mặt hắn, chống nạnh mắt trợn trắng nói:
“Ngươi nhìn thấy bản công chúa, chạy cái gì mà chạy?”
Khế Nhạc đau khổ, trừng mắt nhìn không lên tiếng.
Phượng hoàng xấu xa cũng thấy kỳ quái, nhíu mi nói: “Trong trấn xảy ra chuyện gì?”
Khế Nhạc nhìn trời nghĩ nghĩ, mím chặt miệng gật gật đầu, ngừng lại, lại dùng sức lắc đầu.
Tiểu hồ ly tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, “Thật tốt! Ngươi định đùa giỡn
với bản công chúa có phải không? Hừ, ta mới rời khỏi Bình Nhạc trấn một
thời gian, chẳng qua không còn làm Thổ thần nơi này nữa thôi, thì ngươi
liền không đem ta để vào mắt, có phải hay không? !”
Nếu giống
như bình thường, cây đào tinh nịnh bợ này đã nhanh chóng mở miệng giải
thích, cầu xin tiểu công chúa bớt giận. Nhưng hôm nay Khế Nhạc vạn phần
rối rắm len lén liếc mắt nhìn Tang Chỉ, vẫn cắn răng quay người sang một bên. Tuấn Thúc giữ chặt người Tang Chỉ, theo bản năng nhìn bốn phía
chung quanh, không cảm giác có gì khác thường, nhưng càng yên lặng như
thế này lại càng không thích hợp.
Tuấn Thúc hỏi: “Tại sao chỉ có mình ngươi đến cửa trấn đón chúng ta, Thất Thủy đâu?”
Khế Nhạc nghe vậy, vẻ mặt càng kích động hơn, hai con mắt không theo quy
luật quẹo trái quẹo phải nhìn thẳng, Tang Chỉ đau đầu, tiểu hồ ly ỷ mạnh hiếp yếu gõ một cái trên đầu Khế Nhạc tức giận nói: “Ngươi bị động kinh rồi có phải không!”
Tuấn Thúc im lặng sau đó lại hỏi: “Ta cùng
Thiên Hồ Đế Quân hẹn nhau gặp mặt ở Bình Nhạc trấn, nếu tính toán thì
hôm nay vừa vặn là ngày ước hẹn, bọn họ đến đây chưa?”
Lần này,
cuối cùng cây đào tinh cũng phản ứng bình thường hơn một chút, lệ rơi
đầy mặt gật gật đầu. Phượng hoàng xấu xa thấy thế, bắt đầu mím môi chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra, trước
khi đi mình đã cố ý lưu lại Thất Thủy và Bích Nữ chú ý đến Bình Nhạc
trấn, cho dù Thất Thủy tâm tính trẻ con không phát hiện ra cái gì, thì
còn có Bích Nữ a ——
Phượng hoàng xấu xa híp mắt lại nhìn ra cửa
trấn, Tang Chỉ thì cảm thấy nhàm chán quá nên theo bản năng lôi kéo ống
tay áo phượng hoàng xấu xa, Tuấn Thúc trong đầu linh quang chợt lóe,
kinh hãi nói: “Khế Nhạc, thổ thần mới tới của Bình Nhạc trấn là ai? !”
Chuyện là, ngày đó Tang Chỉ mang theo Ly Vẫn rời khỏi Bình Nhạc trấn, Tuấn
Thúc đã nói sẽ trả tự do cho nàng nên đã dỡ xuống chức Thổ thần. Người
đi nhưng chức vị không thể thiếu người trông coi một ngày, sau khi tiểu
trợ lý Khế Nhạc giải quyết việc trước việc sau, mệt khổ không nói nổi
nên ở trước mặt Tuấn Thúc khóc lóc năn nỉ vài lần.
Phượng hoàng
xấu xa bất đắc dĩ, mới đưa văn án lên thiên cung, nói rằng công chúa
Thanh Khâu quốc Tang Chỉ vì sắp tới đại hôn nên tạm thời rời khỏi cương
vị công tác, cây đào tinh Bình Nhạc trấn Khế Nhạc tuân thủ nghiêm ngặt
bổn phận, làm việc cẩn thận, sớm nên được thăng lên hàng tiên, hiện nay
tạm thời thay mặt Thổ thần Bình Nhạc trấn, sau này thành tiên sẽ chính
thức trở thành Thổ thần.
Sau đó lúc phượng hoàng xấu xa vì cứu
Tang Chỉ rời khỏi nơi này để đi Long cốc, công văn còn chưa được phê
duyệt. Chuyện Thổ thần này từ trước đến nay đều do một mình Tuấn Thúc
chuẩn bị, chẳng qua đưa công văn là để báo một tiếng thôi, lúc ấy dù vẫn chưa được phê duyệt nhưng Tuấn Thúc cũng không hề đặt trong lòng. Nhưng tình hình trước mắt khi hai người quay lại Bình Nhạc trấn, Khế Nhạc vẫn như trước áo trắng pha xanh, bên hông quan ấn ngọc bài vẫn là ngọc bài
làm trợ lý, chẳng phải cái này có nghĩa là công văn vẫn chưa được duyệt
hay sao? Hoặc là vương mẫu dụng tâm kín đáo, tự đưa Thổ thần mới xuống?
Lời vừa ra khỏi miệng, Khế Nhạc sớm khóc thành lệ, lại là lắc đầu lại là
nhếch miệng, vẫn cố tình không thể nói chuyện được. Tang Chỉ kỳ quái
nhìn, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cây đào tinh bị điểm á huyệt?”
Vừa dứt
lời, ba người còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe phía sau truyền đến một
trận tiếng cười khẽ như không cười, Tang Chỉ cùng phượng hoàng xấu xa
nhìn lướt qua Khế Nhạc, chỉ thấy người mới tới búi tóc hoa đơn giản,
toàn thân y phục gấm vóc lụa là, thật sự là… vẫn xinh đẹp trước sau như
một.
Tang Chỉ run rẩy khóe miệng, sau đó mới hét ra tiếng: “Tiểu tiên con thỏ —— “
——————————————————— ta là đường phân cách cẩu huyết cuồn cuộn—————————————
Con thỏ tiểu tiên Chuỗi Ngọc nghe thấy Tang Chỉ kêu gọi, chỉ bĩu bĩu môi
một cái, sau đó mới như hoa sen dời bước đến trước mặt hai người, giả vờ như người tốt nói: “Phượng Quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ, đã lâu
không gặp.” Dứt lời, lại đưa mắt lãnh đạm liếc nhìn hai người tay trong
tay cùng một chỗ, khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
Phượng
hoàng xấu xa da mặt thực dày, ngày đó lấy mỹ nhân kế lừa Chuỗi Ngọc đi
làm gian phi, hiện tại lại bị người ta đương trường bắt gặp mình cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, nhưng mặt vẫn bình tĩnh không đổi
sắc như trước, nắm chặt bàn tay mềm mại của tiểu hồ ly mở giọng nói:
“Chuỗi Ngọc đã lâu không gặp, gần đây sống có tốt không?”
Chuỗi
Ngọc nghe vậy, cười đến nỗi hoa bay đầy trời, trâm hoa cài trên đầu nàng cũng từng bước vì thân thể nàng đong đưa mà lay động nhiều vẻ, đưa mắt
quyến rũ chăm chú nhìn Tuấn Thúc, Chuỗi Ngọc ái muội dựa vào đầu vai
Tuấn Thúc, nói nhỏ: “Phượng Quân đại nhân là muốn hỏi, vì sao ta lại ở
nơi này, nhiệm vụ gian phi ở trần gian có hoàn thành tốt đẹp hay không
chứ gì? Hừ, Phượng Quân đại nhân cứ yên tâm, ta vì làm cho hoàng đế kia
hoang dâm vô độ, thiếu chút nữa phế đi đạo hạnh ngàn năm, hôi phi yên
diệt (hồn phi phách tán, tan thành tro bụi).
Thật vất vả mới chờ được quần chúng khởi nghĩa, nếu không sẽ lại bị cao nhân đắc đạo vây ở
trong cung không ra được, còn gặp nhầm một yêu đạo, lúc ấy thật sự là…
Sống! Không! Bằng! Chết!”
Con thỏ tiểu tiên một mặt nói một mặt
nhịn không được hốc mắt đỏ lên, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy mắt .
Nghĩ đến chuyện ngày xưa nàng làm đủ mọi chuyện đều là vì người trước
mắt này, nhưng khi nàng vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm, cái “tin vui” đầu tiên nhận được chính là Phượng Quân đại nhân đoạt vị hôn thê của Thất
công tử Long tộc, hai người phát sinh tình cảm mờ ám, thậm chí đã vụng
trộm có thai!
Đây là loại bi kịch công kích đến độ nào, vị hôn
thê này không ngờ lại chính là đối thủ một mất một còn của mình – Hồ ly
tinh. Chuỗi Ngọc nghĩ vậy bèn hung hăng quay đầu đưa ánh mắt oán hận
nhìn, ai ngờ lại vừa vặn lại gặp được vẻ mặt hối hận của Tang Chỉ. Tang
Chỉ nắm tay Chuỗi Ngọc nói: “Ngươi thiếu chút nữa bị đánh trở về nguyên
hình? Còn suýt nữa gặp phải yêu đạo?” Dừng một chút, Tang Chỉ mới dậm
chân tức giận đưa tay chỉ vào phượng hoàng xấu xa nói: “Ngươi lúc trước
lừa nàng, ta vốn đã không đồng ý, ngươi là tên khốn kiếp mà! Nếu nàng
thật sự bị đánh cho hồn phi phách tán, đời này ngươi còn có thể ăn ngủ
yên ổn sao?”
Phượng hoàng xấu xa thấy nương tử tương lai vẻ mặt
tràn đầy căm phẫn, cũng nhướng nhướng mi lên, vẻ mặt ủy khuất. “Sao lại
có thể hoàn toàn trách ta? Ta lúc trước sử dụng mỹ nhân kế như vậy chẳng phải bởi vì ngươi gây họa sao?”
“Ta… Ngươi đi chết đi! Ý của ngươi là con thỏ tiểu tiên hôm nay trở thành như vậy đều là lỗi của bản công chúa?”
“Ta không có nói như vậy, nhưng nếu ngươi nhất định lại nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp.”
… …
Vợ chồng son đấu võ mồm yêu, hoàn toàn xem nhẹ Chuỗi Ngọc vẻ mặt đã trở
nên xanh mét. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng, tiểu hồ ly cùng Tuấn Thúc là sau
khi mình rời đi kia mới thông đồng với nhau, nhưng bây giờ xem ra ——
Không thể chấp nhận sự thật Chuỗi Ngọc ngây ra như phỗng, đứng ngây tại chỗ
ngay cả lệ cũng không rơi xuống một giọt, “Tại sao có thể thua như vậy?
Vì sao? Vì sao!”
Bên này Tuấn Thúc đang bắt móng vuốt bắt đầu
tập kích của tiểu hồ ly, thở dài nói: “Chuỗi Ngọc, ta thật sự xin lỗi vì đã lợi dụng ngươi. Bản Phượng Quân thiếu ngươi một món nợ nhân tình,
ngày sau ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ, ta nhất định có chết ngàn lần
cũng không từ chối. Nhưng ta hiện tại muốn biết, ngày đó ngươi được ai
cứu? Và làm sao lại đến Bình Nhạc trấn này làm Thổ thần?”
Nghe
xong lời này, Chuỗi Ngọc cười lạnh một tiếng, tùy ý đưa tay nhoáng lên
một cái, Tuấn Thúc cùng Tang Chỉ bỗng nhiên bị một hàng lưới tiên bao
vây. Tang Chỉ đầu óc trống rỗng, tự nói: “Không thể nào, lưới màu mật
ong này rõ ràng là mẫu thân —— “
Nói chưa xong, chợt nghe Khế
Nhạc rốt cục cũng kêu ra tiếng, vừa nhảy vừa hét nói: “Ta nói ta không
muốn làm mồi dụ, các ngươi lại càng muốn, hu hu. Trong lòng bàn tay mu
bàn tay (ý là một bên là Tuấn Thúc và Tang Chỉ, một bên là công chúa Họa Thường) đều là chủ nhân, trong lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều đắc tội không thể đỡ nổi, ta sao có thể lại làm chuyện không hay ho như vậy, hu hu hu, Phượng Quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ, nếu một ngày kia các
ngươi có tạ thế cũng đừng trách ta a, công chúa Họa Thường gần đây đến
Bình Nhạc trấn trước là bắt hết Thất Thủy với Bích Nữ, còn bắt ta làm tù binh, còn gọi con thỏ tiểu tiên kẻ thù của các người đến làm Thổ thần,
ta… ta cũng bị bắt buộc mà thôi!”
Tang Chỉ 囧 囧 tròn mắt nhìn, kỳ quái kêu lên: “Mẫu hậu?”
Vừa dứt lời, Tuấn Thúc cùng Tang Chỉ hai người liền nghe xa xa truyền đến
âm thanh boong boong do áo giáp ma sát vào nhau, lập tức thấy công chúa
Họa Thường mang theo tinh binh tinh duệ của Thanh Khâu quốc hùng hổ tiến đến, ngón tay ngọc duỗi ra, phẫn nộ quát: “Đem nam nhân tùy ý đùa bỡn
tình cảm nữ nhân, miệng đầy lời nói dối, lừa nữ nhi của ta bỏ trốn, vô
liêm sỉ này trói lại!”
Nói xong, Tang Chỉ đương trường đứng yên tại chỗ, hóa đá.
Luôn có một ngày, cha ta cùng mẫu hậu sẽ mang theo thiên binh thiên tướng
đến Bình Nhạc trấn cứu ta, thay ta đánh đòn phượng hoàng xấu xa để trả
mối thù ngày đó lừa gạt ta. Mong ước mà ngày xưa mỗi ngày Tang Chỉ đều
thành kính cầu nguyện giờ rốt cục cũng thành hiện thực, nhưng giờ phút
này, tiểu hồ ly một chút cũng… không vui.
Kỳ thật, mẫu hậu à,
con hiện tại rất muốn gả cho nam nhân tùy ý đùa giỡn tình cảm nữ nhân,
miệng đầy lời nói dối, lừa nữ nhi của người bỏ trốn, vô liêm sỉ này
mà……… >O « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0