Thì ra, vị khách không mời mà đến không ai khác chính là Đậu Thần nương
nương, người làm cho người phàm mặt đều biến sắc khi nghe danh.
Tiểu
công chúa Tang Chỉ nhậm chức chưa đến hai ngày, vị Đậu Thần nương nương
này lại lang thang tùy ý đi đến khu vực Tang Chỉ quản lí, đi dạo nơi này nơi đó xem xét, làm bệnh đậu lây lan với tốc độ nhanh như chớp đến mỗi
ngóc ngách Bình Nhạc trấn.
Bình Nhạc trấn vốn là nơi khó khăn nghèo
nàn, không có biện pháp để phòng ngừa cùng thầy thuốc gì, bệnh dịch vừa
lan ra đã giết chết gần như hơn phân nửa người trong thôn, làm cho Tang
Chỉ mỗi ngày đều bị công việc xoay đến chóng mặt. Ngay bây giờ, Đậu Thần nương nương đang dừng chân trong một ngôi miếu đổ nát cách nhà Trương
Tiếu Oa không xa, Tuấn Thúc liền mang theo đám người Tang Chỉ định tiến
đến viếng thăm.
Đậu Thần nương nương đối với việc thần tiên đến viếng thăm cũng không lấy làm ngạc nhiên, hơi hơi liếc nhìn Tang Chỉ cùng
Tuấn Thúc một cái, hừ lạnh: “Ta biết là sớm hay muộn ta sẽ cùng Tuấn
Thúc đại nhân ngài gặp mặt.”
Thì ra, Tuấn Thúc cũng không phải lần
đầu tiên giao tiếp cùng Đậu Thần nương nương, bởi vì nàng là một vị thần đặc thù, mỗi lần mang “lợi ích” đến nơi nào, tất nhiên sẽ làm cho Thổ
thần nơi đó kêu khổ liên tục, Tuấn Thúc cũng đã từng cùng vài vị Thổ
thần gặp Đậu Thần nương nương khuyên giải rời đi.
Tuấn Thúc thở sâu,
nhẹ nhàng cười nói: “Nương nương chớ trách, ta giới thiệu cho người
biết, đây là Thổ thần mới của Bình Nhạc trấn, công chúa Tang Chỉ.”
Nghe xong lời này, Đậu Thần nương nương ngay cả nâng mắt nhìn cũng lười, “Ta không cần biết Tang Chỉ là cái thứ gì, hừ, dù sao bản nương nương đi
đến đâu, các ngươi liền đuổi tới đó, nếu muốn đuổi ta đi…” Nhận thức
được điều này, Đậu Thần nương nương đang nói giọng lại chuyển sang thê
lương, “Đáng thương cho ta một người phụ nữ yếu đuối như vậy, không có
ai để dựa vào, giống như con chuột nhắt chạy qua đường —— “
Tang Chỉ
nhìn thấy tên đầu sỏ thời gian qua đã làm mình đêm không thể ngủ ngon,
cơm ăn cũng không yên đang đứng trước mặt này, đưa mắt xem thường, chống nạnh cắt ngang lời nói của Đậu Thần nương nương: “Cái gì không có người dựa vào? Cái gì chuột chạy qua đường? Ta nhớ rõ Dì ta rõ ràng đã cho
ngươi Trúc cung điện tại núi Hùng Lộc. Người không ở nhà để hưởng phúc,
lại chạy đến nơi nơi gây họa cho con người!”
Nghe xong lời này, Đậu
Thần nương nương trừng to mắt, rốt cục nhìn thẳng Tang Chỉ nói: “Núi
Hùng Lộc? Cái ngọn núi quỷ quái mà cỏ mọc không nổi ngay cả bóng ma cũng không có ư? Nếu ta cũng là thần, vì sao không cho ta sống ở Thiên cung? Vì sao chúng tiên gặp ta liền chạy trốn? Vì sao các tiểu tiên tiểu thần khác đi đến đâu Thổ thần nơi đó liền nhiệt tình đón tiếp, duy chỉ có
mình ta…”
Nói đến đây, trong mắt Đậu Thần nương nương đã muốn chứa
nước mắt, thanh âm nức nở nói: “Duy chỉ có mình ta là bị các ngươi bài
xích, bị các ngươi đuổi theo, anh anh anh anh anh anh… Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Anh anh anh anh, ta còn không bằng người phàm nữa!
Cái gì là làm thần tiên, cái gì gọi là nương nương, anh anh anh anh…”
Trong lúc nhất thời, hai mắt Đậu Thần nương nương đẫm lệ. Bên này, mấy người
Tang Chỉ lại bị tiếng khóc nức nở ma quái của nàng làm cho đầu óc bắt
đầu choáng váng. Tuấn Thúc cũng có chút đau đầu, bình thường hắn cũng
không muốn giao tiếp nhiều với chúng tiểu tiên, nhưng người mà hắn không muốn giao tiếp nhất chính là vị Đậu Thần nương nương này. Mỗi lần đều
không nói được hai ba câu liền nháo khóc không ngừng.
Bên này Tang
Chỉ ôm lỗ tai cũng không chịu được tiếng khóc của Đậu Thần nương nương,
rốt cục giơ chân: “Câm miệng câm miệng! Nếu như ngươi khóc, ta sẽ dùng
lửa hồ ly thiêu chết ngươi! !”
Nói xong, ngôi miếu đổ nát thoáng chốc im lặng. Chúng tiên kinh ngạc ngẩng nhìn, chỉ thấy Đậu Thần nương nương tựa hồ nghe Tang Chỉ đe dọa, vạn phần hoảng sợ nhìn thẳng bên này. Thấy thế, Tang Chỉ lộ ra răng hồ ly nhếch miệng cười, vô cùng đắc ý hướng
tên phượng hoàng xấu xa nhướng mày ý bảo: Có thấy không? Có thấy bản
công chúa lợi hại không?
Tuấn Thúc liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, bả đầu lại cúi xuống càng sâu: Tiểu hồ ly, ngươi rất ngây thơ.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, Đậu Thần nương nương rướn cổ họng thang âm
còn cao hơn hồi nãy khóc lớn lên: “Anh anh anh anh, tiểu hồ ly muốn
thiêu chết ta, anh anh anh anh… Không có thiên lý không có vương pháp,
bộ mình là công chúa thì liền rất tài giỏi sao? Có phụ thân là Thiên hồ
là có thể làm xằng làm bậy sao? Anh anh anh anh… Các ngươi khi dễ ta,
đều khi dễ ta, khi dễ ta chỉ có một mình……”
“A a a!” Tiểu hồ ly bắt
đầu tức giận, tiến lên định ngưng tiếng kêu khóc của Đậu Thần nương
nương, “Ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng!”
Tuấn Thúc lanh mắt lẹ
tay, một tay giữ lại tay áo của Tang Chỉ ngăn cản không cho nàng đi qua, tình cảnh như thế này, tiểu hồ ly lại không có tí não, chạy qua đó hồ
ly sẽ thi triển kỹ năng tấn công săn gà của mình chính là —— cắn. Trong
nháy mắt tiếp theo hồ ly cảm thấy… trên cánh tay mình sao là lạ, tựa hồ… có chút ngứa?
Tang Chỉ quay đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay nổi lên vô số hột màu đỏ, lúc này hiểu được nguyên nhân phượng hoàng xấu xa
không cho mình đi qua.
“Ngươi, ngươi vô sỉ! Quân tử động thủ bất động khẩu, ngươi cư nhiên dám đem những hạt đậu ghê tởm của ngươi lên trên
cánh tay của bản công chúa!”
Đậu thần nương nương ngừng khóc, hừ
lạnh: “Cũng không biết là ai động thủ trước?” Nói xong, thoáng chốc mặt
biến sắc lại chuyển sang biểu tình thê lương, tiếp tục khóc: “Anh anh
anh anh, đạo lý không rõ ràng, tiểu công chúa người ta có Vương mẫu bảo
vệ, có công chúa Họa Thường yêu thương, làm sao có thể đem trưởng bối
như ta để vào trong mắt? Anh anh anh anh… Thanh Khâu quốc có gì đặc biệt hơn người chứ? Năm đó Tang Dục cầu thân muốn kết hôn với ta, ta còn
không thèm đồng ý nữa, anh anh anh anh…”
Tang Chỉ có nguyên tắc lớn
nhất: Bị phụ thân cùng mẫu hậu mắng, khi dễ đều có thể chịu được, nhưng
bị người khác nói nửa lời xúc phạm đến tộc hồ ly thì tuyệt đối không
được! Tất nhiên, hiện tại Đậu Thần nương nương đã vi phạm vào nguyên tắc lớn nhất của Tang Chỉ, nghe nàng càng nói càng thái quá, lại còn nói
cha hồ ly muốn kết hôn nàng ta, Tang Chỉ không thể nhịn được nữa, móng
vuốt thành quyền, âm thầm bắt đầu tích góp từng chút từng chút lửa.
Không thể tấn công gần, vậy có thể tấn công từ xa đi?
Tiểu hồ ly tích tụ đủ phẫn nộ, đang muốn xuất ra bí quyết bỗng nhiên phát
hiện cả người không hiểu vì sao không động đậy được, kinh ngạc nâng mắt
nhìn đã thấy khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của phượng hoàng xấu xa ở trên lửa hồ ly chiếu rọi xuống, lúc sáng lúc tối. “Phượng hoàng chết
tiệt! Tại sao ngươi dám định thân ta!!” (kiểu điểm huyệt đứng cứng ngắc
í)
Tuấn Thúc nhìn cũng không thèm nhìn tiểu hồ ly, chỉ miễn cưỡng
nói: “Đậu Thần nương nương, vậy ngươi nói đi, như thế nào ngươi mới
nguyện ý rời khỏi Bình Nhạc trấn?”
Nghe xong lời này, Đậu Thần nương
nương lại kỳ lạ không có lên tiếng, không hề khóc, thân mình đứng thẳng, con ngươi đen không biết có phải là vừa rồi được nước mắt rửa qua hay
là vì cái gì khác mà lại sáng ngời dị thường: “Bản nương nương cũng
không muốn tăng thêm nhiều phiền toái cho Phượng Quân, chỉ cần có thể
đưa thứ này, bản nương nương lập tức rời khỏi Bình Nhạc trấn!”
———————————— ta là đường phân cách vừa khóc vừa nháo vừa đòi thắt cổ tự tử —————————
Đêm dài yên tĩnh, gió lạnh thấu xương.
Trong Thanh Ngô cung, truyền đến một tiếng thét chói tai xé mây: “Ta —— không —— đồng —— ý —— “
Tang Chỉ dẫm nát chiếc bàn gỗ, hoàn toàn giống hệt đứa bé đòi bú sữa la hét, đôi mắt to đen ngập nước không hề chớp mắt nhìn phượng hoàng xấu xa.
Nàng biết, bản thân mình kiềm chế cảm xúc không tốt, lỗ tai trên đầu hồ
ly nhất định sẽ xuất hiện, mặt nhất định sẽ bị đỏ bừng do vừa rồi la
hét.
Trái lại, Tuấn Thúc vẻ mặt hiểu chuyện rõ ràng ngồi ngay ngắn ở
trên ghế, áo choàng trắng như tuyết, tóc đen như than, một đôi mắt
phượng sáng như sao hình như còn có ý cười vô hạn. Rõ ràng đã vào mùa
xuân ấm áp mà thời tiết vẫn còn chút lạnh, tay hắn lại như trước không
rời cầm cây quạt bằng gỗ, lâu lâu lại quạt một cái, nhìn Tang Chỉ đang
rất tức giận.
Đặt mông ngồi ở trên bàn, Tang Chỉ quyệt miệng lộ ra
răng nanh nhỏ: “Dù sao ta cũng không đồng ý, một ngàn vạn lần cũng không đồng ý.”
Vừa rồi, sau khi đám người Tuấn Thúc ở trong ngôi miếu đổ
nát “tiếp kiến” Đậu Thần nương nương, vị này lại chẳng biết xấu hổ nói
rằng: Muốn ta đi cũng có thể, bất quá phải bắt đưa cái này cho nàng, bản thân mới chịu rời đi. Mà cái nàng muốn không phải cái gì khác mà chính
là kim chuông trên người tiểu công chúa Tang Chỉ.
Kim chuông này là
lúc Tang Chỉ còn là tiểu hồ ly nho nhỏ liền được đeo ở trên cổ. Đinh
đinh đang đang, theo gió mà lay động, Tang Chỉ mang theo chiếc chuông
này rất xứng đôi với đôi tai nhọn, lông xù dưới đuôi rất là đáng yêu.
Sau khi Tang Chỉ biến thành hình người, chuông cũng sẽ theo chủ nhân trở thành trang sức đẹp nhất trên quần áo —— một vòng chuỗi màu đỏ vòng
tròn xung quanh eo, bên trái bên phải đều có một đôi kim chuông khiến
cho vòng eo Tang Chỉ nhiều vẻ thướt tha.
Nếu như mà nói, chiếc chuông chỉ là trang sức bình thường, Tang Chỉ thân làm thổ thần phúc trạch một phương, dùng nó để giải nguy cơ của Bình Nhạc trấn cũng là xứng đáng.
Nhưng chiếc kim chuông này lại là vật quý giá nhất mà công chúa Họa
Thường năm đó tự tay tặng cho nữ nhi của mình. Mấy trăm năm nay chuông
chưa từng rời khỏi người, Tang Chỉ mang lâu ít nhiều cũng có chút cảm
tình. Làm sao có thể không luyến tiếc mà đem thứ quý giá như vậy đưa cho người khác.
Huống chi, “người khác” này lại chính là Đậu Thần nương nương năm đó thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cha.
Lúc đó, Đậu Thần nương nương sau khi đưa ra yêu cầu, cũng không chờ Tang
Chỉ phản đối, liền hèn mọn lên tiếng hừ lạnh: “Công chúa Tang Chỉ không
cần gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, dù sao chừng nào ngươi đưa cho ta sẽ vui vẻ rời đi, chỉ là không biết chờ cho đến lúc đó, không biết người
Bình Nhạc trấn sống hay là chết hết rồi!”
Nghĩ đến cái bộ dáng đáng
đánh đòn kia của Đậu Thần nương nương, tiểu hồ ly rất nhanh tay đã nắm
thành quyền, “Mẫu hậu đã từng nói với ta, sở dĩ nàng cho ta chiếc kim
chuông này cũng bởi vì đây là tín vật đính ước của nàng cùng cha ta. Tam giới ai chẳng biết, nói cái người Đậu Thần quái dị kia năm đó thích cha của ta, theo đuổi không thành cuối cùng cha ta cùng mẫu hậu đến với
nhau, nàng nhất định ghi hận trong lòng, muốn thừa dịp cơ hội này đoạt
lấy tín vật đính ước lại!”
Thất Thủy nghe xong lời này, cằm thiếu
chút nữa rớt xuống đất: “Nói như vậy, không phải bước tiếp theo của Đậu
Thần nương nương là muốn đoạt lại Thiên Hồ Đế Quân đi?”
“Làm sao có
thể?” Cây đào tinh Khế Nhạc rung đùi đắc ý, đem chuyện bát quái ngày xưa phân tích rõ ràng, “Nghe Thất Thủy ngươi nói lời như vậy, đủ biết ngươi ngày xưa tiếp thu tin tức rất kém. Hôm nay ca ca ta cao hứng, liền miễn phí nói cho ngươi nghe —— Bây giờ Thiên Hồ Đế Quân mệnh danh là người
bị vợ quản nghiêm khắc sớm đã là bí mật không thể công khai của tiên
giới, nếu như muốn làm cho hắn bắt cá hai tay so với làm Đường Tăng câm
miệng còn khó hơn.”
Sờ sờ cằm, Khế Nhạc một bộ dạng khôn khéo nói:
“Theo bổn đại nhân mà thấy, kết quả có khả năng nhất chính là Đậu Thần
nương nương này biết thổ thần Bình Nhạc trấn lại là con của tình địch,
cố ý tiến đến gây một tràng phiền phức, sau khi lừa đi tín vật đính ước, mỗi ngày về nhà đều giẫm đạp lên kim chuông này cho bõ ghét. Đáng tiếc a đáng tiếc, đây đều là do Thiên Hồ Đế Quân năm đó gặp phải phong lưu
trái…”
Cây đào tinh ngoại trừ tính tình yêu tiền, ham mê lớn nhất
chính là tám chuyện. Lúc này cao hứng, nói thao thao bất tuyệt hoàn toàn quên mất người nào đó đang tồn tại, miệng lưỡi lưu loát, nước miếng bay tứ tung, càng nói hăng say, chỉ thấy Thất Thủy đứng trước mặt càng ngày càng trắng.
Thất Thủy răng đánh cầm cập, tay đưa lên chỉ chỉ cả nửa ngày mới nói ra được hai chữ: “Phía… sau…”
Khế Nhạc theo bản năng quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ lửa giận hừng hực trong mắt tiểu công chúa Tang Chỉ thì đã bị móng vuốt một phát chộp lấy ném ra ngoài phòng, trở thành ngôi sao sáng nhất của bầu trời đêm đen.
Thất Thủy biết Tang Chỉ không dễ chọc, lui thành một đoàn chạy trốn ở
phía sau Tuấn Thúc, chợt nghe Tang Chỉ rầu rĩ nói:
“Dù sao chăng nữa, muốn lấy kim chuông, ta không đồng ý.”
Tuấn Thúc tựa hồ như không hề liên quan đến mình, tiếp tục uống trà, miệng không phun nửa lời.
Tang Chỉ run lên, lỗ tai trên đầu sớm đã hiện ra, quyệt miệng: “Ta biết
nhiệm vụ chính của Thổ thần là vì hạnh phúc của người phàm. Nhưng công
và tư phải rõ ràng. Kim chuông này là tài sản cá nhân của ta, không đạo
lý nào bảo ta phải lấy nó sung công để đổi lấy hạnh phúc của Bình Nhạc
trấn!”
Tuấn Thúc khựng lại, động tác hớt bọt trên trà cũng dừng, sau
một lúc lâu, khóe miệng lại nhếch nhếch, như trước không nói lời gì.
Tang Chỉ cúi đầu, hít mạnh một hơi khí lạnh: “Cha ta cùng sư phụ trước kia
đều đã từng đã dạy ta, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Ta tin tưởng,
khẳng định phải có biện pháp giải quyết khác, không nhất định phải dùng
kim chuông của ta đi đổi.”
Nàng nói xong, Tuấn Thúc đặt bát trà xuống, lần này rốt cục cũng mở miệng, lại chỉ có một từ: “Được thôi.”
Tang Chỉ cùng Thất Thủy không hẹn mà cùng nháy mắt mấy cái, đảo mắt nhìn trời mà nói: “Ngươi nói… cái gì?”
Vốn tưởng rằng tên phượng hoàng chết tiệt, thối phượng hoàng, phượng hoàng
xấu xa kia nhất định sẽ liệt kê ra một đống lớn lý do buộc nàng giao kim chuông ra, nhưng vừa rồi… Ách ~ một giây trước đây, Tuấn Thúc vừa nói
cái gì?
Tuấn Thúc nhướng mày, cười đến hại nước hại dân, “Bản Phượng Quân nói, được thôi ~ “
“Ý tứ của Tang Chỉ ta đều hiểu được, ta cũng không cố ý ép buộc ngươi giao ra thứ ngươi yêu thích, chờ đến sáng sớm ngày mai lại cùng nhau tìm ra
biện pháp giải quyết.”
Tang Chỉ phẩy phẩy lỗ tai hồ ly, nghiêng đầu nghi ngờ: “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy.”
… … …
Sau nửa canh giờ, tiểu hồ ly lại có chút mù mịt như trước, cùng Tuấn Thúc
từ trong phòng đi ra, từng bước từng bước hướng đến miếu thổ địa, trong
lúc đó, “Sao sáng Khế Nhạc” ở trên chân trời vẫn chưa rụng xuống.
Tang Chỉ vừa đi vừa đá mấy viên đá bên đường, trong lòng… rầu rĩ. Tiểu công
chúa tuy rằng có một chút kiêu căng nhưng bản chất lại không hề xấu.
Nàng hiểu được nhân sinh dài ngắn ra sao, người phàm chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, kỳ thật đã rất đáng thương. Lúc trước mọi người tìm không
thấy nguyên nhân làm số người tử vong trong Bình Nhạc tăng lên còn chưa
tính, nhưng hiện tại biện pháp giải quyết đã rõ ràng ngay trước mắt, mà
chỉ vì bản thân mình mà không thể thực hiện được, trong lòng Tang Chỉ
cũng có một chút áy náy.
Thật là trùng hợp, khi Tang Chỉ đang đi về
chỗ ở, liền thoáng nhìn ở trên đường nhỏ có một nữ tử đang khóc thút
thít, đến gần nhìn xem, đúng là một nữ hài tử mười một mười hai tuổi
đang ôm người cha hấp hối khóc thút thít. Ngô ~~ đứa nhỏ này Tang Chỉ
biết, nàng họ Cảnh tên là Nhạc.
Trước đó vài ngày nàng mới đến miếu
thổ thần lạy bản thân mình, còn cầu nguyện nói hy vọng phụ thân sớm khỏi bệnh. Mà người cầu nguyện tới hàng vạn người, sở dĩ nguyên nhân làm cho Tang Chỉ nhớ rõ Cảnh Nhạc chính là… Nàng hứa, nếu Thổ thần hiển linh,
bệnh của cha khỏe lại, nàng nhất định làm thịt con gà mái béo mỡ trong
nhà đến hiếu kính Thổ địa gia gia.
Gà mái đó nha, có nhiều thịt béo
dầu mỡ nha, tiểu hồ ly chỉ cần nghĩ đến liền chảy nước miếng. Từ trước
đến nay ở một trấn nghèo khó như Bình Nhạc trấn, Tang Chỉ chưa từng ăn
qua một bữa ăn ngon lành gì, càng đừng nói là gà mái! Cho nên ký ức đối
với đứa trẻ hiếu kính này nàng nhớ rõ. Chỉ tiếc, đối với việc số mệnh
Tang Chỉ không thể nhúng tay vào, mà hiện tại, hiển nhiên Cảnh lão cha
sắp qua không được. Cảnh Nhạc ôm người duy nhất mà nàng có thể nương tựa vào khóc như núi đổ, miệng càng không ngừng gọi: “Cha, cha, người mở
mắt nhìn con một lúc, liếc mắt nhìn con một cái. Con về sau đều nghe lời nói của người, không hề cùng bọn trâu bò cách vách gây loạn, ngoan
ngoãn ở nhà học thêu hoa, học tam tòng tứ đức… Ô ô…”
Thấy tình cảnh
này, Tang Chỉ không biết vì sao lại nghĩ đến cha hồ ly nhà mình. Ngô ~
nếu như một ngày nào đó cha hồ ly bị cái này cái kia, bản thân có phải
cũng sẽ hối hận không kịp mà kêu khóc “Về sau con nhất định sẽ học tốt
pháp thuật” hay không? A a! Dừng lại dừng lại! Tang Chỉ lắc lắc đầu xóa
bỏ ý niệm đáng sợ trong đầu.
Cảnh lão cha lặng lẽ mở mắt, cố sức nhìn bảo bối nữ nhi ở trước mắt lại nghe đến tiếng khóc thê lương không
ngừng của Cảnh Nhạc, thấy như vậy Cảnh Nhạc càng khóc thê thảm hơn.
Tang Chỉ mũi hồ ly nhịn không được có một chút cay cay, chẳng lẽ Cảnh lão
cha cũng sợ nữ nhi bị lây bệnh đi? Trong lòng nhu thành một mảnh đại
dương mênh mông, Tang Chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt, nhìn xa xa ra nơi
khác, xác định không có người khác nhìn thấy, chắp tay sau lưng lén lút
bắn một đạo ánh sáng đánh vào trên người Cảnh lão cha.
Thoáng chốc, Cảnh lão cha lại lâm vào bóng tối nặng nề.
——————————— ta là phúc hắc quân lại gặt hái phân cách tuyến ——————————
Màn ảnh lại kéo mở ra.
Bên trong Thanh Ngô cư, Thất Thủy một bên châm trà một bên cắn răng lại cắn răng, cắn hoài cắn hoài đến bản thân còn thấy khó chịu, “Ba” một phát,
lại bị cây quạt đánh trên đầu.
Thất Thủy khóc, nàng thường thường cảm thấy, người khác nói Phượng Quân luôn mang theo bên người cây quạt
khiến cho càng thêm phong lưu phóng khoáng, kỳ thật là không đúng, kỳ
thật mục đích chân chính mà Phượng Quân luôn mang theo cây quạt bên
người chính là để lúc nào cũng có thể đánh đầu nàng >_
Tuấn Thúc nhấm nháp thưởng thức trà, nói: “Có cái gì thì nói đi.”
Thất Thủy nhức đầu, càng phát ra bộ dạng khờ khờ hỏi: “Phượng Quân, ta không rõ. Lúc trước khi câu hồn phách của Trương Tiếu Oa, chúng ta đã đi gặp
xong Đậu Thần nương nương rồi, khi đó nàng liền nói muốn kim chuông của
công chúa Tang Chỉ. Vì sao vừa rồi ngài lại mang theo công chúa Tang Chỉ và cây đào tinh đến gặp nương nương một lần nữa, lại còn muốn hỏi lại
một lần?”
Bích Nữ nghe vậy hiện thân, ha ha cười nhẹ: “Thất Thủy,
ngươi đi theo Tuấn Thúc lâu như vậy, sự tình đơn giản như thế còn nhìn
không ra sao?”
Thất Thủy bẩm sinh ngu ngốc, Bích Nữ lại nói: “Quên
đi, việc nham hiểm như thế, ngươi còn nhỏ nên không nghĩ ra. Tiểu phượng hoàng cố ý làm cho Tang Chỉ đi thêm một lần, vì muốn làm cho nàng hiểu
được tình thế nghiêm trọng như thế nào, không giao kim chuông không
được.”
Tuấn Thúc giận dữ cười, từng trận âm thanh lạnh lùng nói lời
trong lòng ra: “Bích Nữ, ngươi có tin hay không, một ngày nào đó ta sẽ
thiêu chết ngươi!”
Bích Nữ làm như không nghe thấy phượng hoàng nói
gì, chỉ tiếp tục lời nói ác độc: “Phượng Quân nhà ngươi làm việc nham
hiểm này không chỉ lần một lần hai, ha ha, chờ tâm tình của tỷ tỷ tốt
lắm, sẽ nói cho ngươi biết vì sao tiểu hồ ly lại đi làm thổ thần.”
“Nga.” Thất Thủy cái hiểu cái không, gãi móng vuốt lại hỏi: “Vậy vì sao vừa
rồi Phượng Quân lại phải đáp ứng công chúa Tang Chỉ không cần trao kim
chuông?” Dứt lời, Thất Thủy trầm mặc, nhưng sau đó lại thông suốt nên vỗ tay, “Nga nga, ta đã hiểu! Đây là Phượng Quân người thường nói … à ~~
lạt mềm buộc chặt.”
Tuấn Thúc cười đến vân đạm phong khinh, tán
dương: “Cuối cùng mưa dầm thấm đất. Thất Thủy ngươi nghe cho rõ đây,
ngày mai liền đi làm giả mấy cái cỗ thi thể, phải thật nhiều thê thê
thảm thảm ——” Tang Chỉ chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương vừa trưởng
thành, mẫu hậu nàng lại người có tâm như thủy tinh dễ vỡ, ta không tin
mấy cỗ thi thể mà lại không thê lương hơn cái chuyện xưa tình ái kia,
tiểu công chúa lại thấy mà không hề mềm lòng.
Tuấn Thúc càng nghĩ
càng đắc ý, đang muốn híp mắt dặn dò thêm, đã nghe một tiếng nổ “Oành”,
chiếc cửa gỗ mỏng manh bị đá văng ra, tiểu hồ ly hai mắt như hai ngọn
lửa nhỏ đứng ở cửa, tức giận rào lên: