Thơ Tình Trong Gió

Chương 37: Thiên thu



Buổi chiều bọn cô vẫn còn hai tiết học, lúc cô đang nằm trên giường định nghỉ ngơi chốc lát thì chợt nhớ đến tin nhắn trước đó đã gửi cho Từ Cám. Móc di động ra nhìn một chút, quả nhiên cô ấy đã hồi tin rồi, đã vậy còn gửi đến đúng một phút trước nữa, xem ra cô canh thời gian cũng thật chuẩn.

_ Người chị em! Thật giả?!

_ Tớ sẽ mang mấy chuyện thế này ra lừa bịp cậu sao?

Lần này Từ Cám trả lời trong tích tắc.

_ Tớ... giờ tớ xúc động muốn nói thẳng ra luôn này.

_ Làm sao?

_ Tớ mừng thay cậu thôi, Lục Kinh Tả xem như phá tan mây mù nhìn thấy trăng tỏ rồi.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy câu này có gì đó sai sai. Phá tan mây mù nhìn thấy trăng tỏ, câu này hình như còn có ý gì khác thì phải?

_ Câu này của cậu giống như cậu đã biết cậu ấy thích tớ từ lâu rồi vậy?

Bên kia Từ Cám xem tin nhắn mà bất lực nhắm mắt. Cô cũng không biết nói gì mới đúng nữa, tựa hồ ai ai cũng nhìn ra được Lục Kinh Tả thích cô ấy, riêng cô ấy là người trong cuộc thì lại mù tịt. Thật khiến người khác nhức đầu.

_ Cũng có mỗi mình cậu là không nhìn ra thôi được chứ?

_!!!

_ Cậu biết hồi nào vậy?

Từ Cám trả lời rất nhanh.

_ Hồi lớp mười hai á.

_ Sao lúc đó không nói cho tớ biết???

_ Người chị em, khi ấy là lớp mười hai nha, với lại lớp mười hai mà Lục Kinh Tả không chịu bày tỏ thì chắc chắn không muốn ảnh hưởng đến việc học của cậu rồi. Sao tớ có thể không biết điều được chứ?

Tống Kiểu Kiểu nhớ lại thời điểm lớp mười hai, Lục Kinh Tả bắt cô học bổ túc đủ thứ, còn không chỉ một lần nói với cô chuyện muốn thi chung trường đại học. Nhớ đến cô bất giác bật cười, xem ra cậu thích cô lâu hơn cô tưởng nhiều.

_ Thôi nha, không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa tớ còn có tiết, sắp vào học rồi.

_ Được, đi đi.

Tống Kiểu Kiểu trả lời Từ Cám xong thì nhắm mắt ngủ một giấc, mãi đến khi Phương Du Nhiên gọi cô dậy cô mới tỉnh, rửa mặt rồi đi đến lớp học.

Buổi chiều sau khi hết tiết quay về ký túc xá, cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không mà cô luôn ngờ ngợ mọi người xung quanh khi đi lướt qua đều sẽ vô tình nhìn cô vài lần. Trong mắt còn mang theo vẻ đánh giá, cảm thấy hơi khó chịu, cô vươn tay ra túm Thang Viên Viên lại.

"Viên Viên, trên mặt tớ có gì sao?"

Thang Viên Viên nhìn cô khó hiểu, lắc đầu: "Đâu có gì."

"Nhưng tớ cứ cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn tớ." Tống Kiểu Kiểu nói ra suy nghĩ của mình với các cô ấy.

"Hử?"

Ba người ban đầu không quan tâm mấy đến điều này, nhưng giờ cô nói vậy các cô ấy mới quan sát một chút, quả nhiên nhận thấy khi mọi người tạt ngang qua đều sẽ nhìn thăm dò về phía Tống Kiểu Kiểu. Phương Du Nhiên nhíu mày, vịn lại một cô gái đang nhìn hướng về bọn cô.

"Đằng ấy đang nhìn cái gì vậy?"

Cô gái co quắp lại như thể bị hăm dọa, hớt hải lắc đầu: "Không... không nhìn gì cả."

Phương Du Nhiên đi về phía cô gái: "Rõ ràng bạn nhìn về phía bọn tôi bên này, bạn đang nhìn ai ở đây hả?"

Cô gái kia thấy điệu bộ Phương Du Nhiên nếu không nói thì sẽ không cho đi, đành phải phân trần: "Nhìn cô ấy."

Người cô gái chỉ là Tống Kiểu Kiểu.

Mấy người Phương Du Nhiên liếc nhìn nhau một cái: "Đang yên lành nhìn cô ấy làm cái gì?"

Cô gái hơi do dự: "Tớ không có ý gì cả, chỉ là trên diễn đàn của trường nhìn thấy hình của cô ấy nên nhìn thêm vài lần thôi."

Phương Du Nhiên nắm được mấu chốt: "Diễn đàn? Hình ảnh?"

Cô gái kia khẽ gật đầu, lí nhí hỏi: "Tớ có thể đi được chưa?"

Phương Du Nhiên: "Được, ngại quá dọa bạn rồi."

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào cũng không ngoảnh đầu lại rời đi.

Thang Viên Viên đã lấy di động mở diễn đàn trường ra, mấy chủ đề nóng trên cùng đúng là có hình chụp như lời cô gái kia vừa nói. Hình ảnh chắc là dùng di động chụp lại, cũng khá rõ. Trong hình Lục Kinh Tả đang đưa sách trên tay cho Tống Kiểu Kiểu.

Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên, đây chẳng phải là cảnh tượng sáng nay Lục Kinh Tả giao sách cho cô sao?

***

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Lục Kinh Tả lấy di động ra định gửi tin nhắn cho bạn gái của cậu. Vừa nghĩ đến hôm nay cô đồng ý làm bạn gái mình, mấy tiết học trưa nay cậu đều không thể tập trung.

"WTF!" Trương Trì kế bên đột nhiên gào lên.

Lục Kinh Tả không thèm ngó ngàng đến cậu ta, người này suốt ngày cứ "WTF" không rời miệng.

"Lão Lục, cậu lại được lên diễn đàn trường kìa."

"Uhm." Lục Kinh Tả đối với mấy cái diễn đàn gì đó không có chút hứng thú nào.

"Tớ nói chứ nhóc con cậu cũng may mắn ghê ha. Lần trước thì cùng với hoa khôi Khoa Mỹ thuật hội họa, lần này lại cùng với em gái khoa khác nữa? Trong tay cậu cầm cái gì đây? Ah... không phải sách tiếng Anh cậu cầm sáng nay sao?"

Nghe tới đây Lục Kinh Tả mới có phản ứng, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía Trương Trì: "Hoa khôi khoa nào? Sách tiếng Anh gì?"

Trương Trì đưa di động cho cậu: "Uhm, cậu tự mà xem."

Lục Kinh Tả nhìn thoáng qua, trên bài viết đúng là hình chụp sáng nay cậu đưa sách tiếng Anh cho Kiểu Kiểu.

"Tớ nói chứ lão Lục, cậu và hai cô nàng này rốt cuộc có mối quan hệ gì vậy?"

Lục Kinh Tả nhíu chặt đầu mày, cậu trả di động lại cho cậu ta: "Không có chút quan hệ nào với hoa khôi của khoa."

Mấy người Trương Trì liếc nhìn nhau: "Với hoa khôi của khoa không có quan hệ, vậy em gái kia thì sao? Quyển sách tiếng Anh cậu tha về tối qua là của em gái này hả?"

Lục Kinh Tả lườm: "Còn cậu nữa, ban nãy nói hoa khôi của khoa là chuyện gì?"

Trương Trì có chút ngỡ ngàng: "Cậu vẫn chưa biết gì sao?"

***

Mấy kiểu diễn đàn trường thế này cơ bản đều là nơi tụ tập hóng hớt. Lục Kinh Tả vì là thủ khoa đại học thành phố nên khi vào trường đã rất thu hút sự chú ý rồi, bây giờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi lại liên tục lên diễn đàn cùng hai cô gái khác khoa nữa. Một người là tân sinh viên kiêm hoa khôi của Khoa Mỹ thuật hội họa, một người là em gái Khoa Tiếng Anh.

Diện mạo của An Thấm và Tống Kiểu Kiểu vốn dĩ cũng không tương đồng. Diện mạo của An Thấm thiên về kiểu xinh đẹp bắt mắt, ngũ quan sắc sảo không chê vào đâu được, hơn nữa còn cao gầy mảnh mai, những cô gái học mỹ thuật trên người luôn có một khí chất gì đó khác với những người bình thường. Mà ngũ quan của Tống Kiểu Kiểu nếu tách ra sẽ nhìn không đẹp bằng An Thấm, nhưng khi gộp tổng thể lại thì vô cùng hài hòa tự nhiên, nói chung rất thanh thoát, là kiểu khuôn mặt càng nhìn càng thấy đẹp. Cả hai đều mỗi người một vẻ.

Mà Khoa Tiếng Anh của bọn cô năm nay có cả đống mấy em gái tân sinh viên xinh tươi, tuy Tống Kiểu Kiểu cũng ưa nhìn nhưng không phải người nổi bật nhất trong nhóm ấy.

Cũng chính vì vậy mà trên diễn đàn đang tranh luận vô cùng sôi nổi, chỉ trong vài giờ đã tạo thành phe đối lập. Một phe thuận nhan sắc của An Thấm và Lục Kinh Tả hơn, một phe ưng nhan sắc của Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả hơn. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một lời bất đồng liền vùng lên.

Phương Du Nhiên lướt bình luận, ngẩng mặt liếc nhìn Tống Kiểu Kiểu đang miệt mài ăn cơm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ăn ăn ăn, cậu còn ăn."

Tống Kiểu Kiểu ngừng động tác ăn cơm lại, cô nhìn về phía Phương Du Nhiên: "???"

Tần Mẫn thấy nét mặt ngờ nghệch của Tống Kiểu Kiểu dễ thương, cô không nhịn được cười: "Nhiên Nhiên, cậu xem cậu làm Sủi cảo nhỏ sợ đến nỗi không dám ăn hết cơm kia kìa."

Thang Viên Viên bên cạnh cũng rướn môi cười.

Phương Du Nhiên chán chường: "Các cậu nhìn coi trên diễn đàn nói cái gì, còn nói Sủi cảo nhỏ của bọn mình thua kém An Thấm, không thuận mắt bằng An Thấm."

Tống Kiểu Kiểu nhớ lại diện mạo An Thấm một chút, cô điệu bộ đồng tình nói với Phương Du Nhiên: "Hình như tớ... không đẹp bằng An Thấm thật."

Phương Du Nhiên sầu não: "Không hề, cậu đẹp, cậu đẹp hơn An Thấm."

Tống Kiểu Kiểu vội bật dậy bụm miệng cô ấy lại: "Chị gái ơi đừng có nói mấy lời này trắng trợn vậy chứ, chừa đường sống với."

"Phụt --" Tần Mẫn và Thang Viên Viên đích thực bị Tống Kiểu Kiểu chọc cười. Tuy rằng các cô đứng về phe Sủi cảo nhỏ, nhưng các cô cũng không thể phủ nhận rằng An Thấm đúng là xinh đẹp. Có điều đẹp thì đẹp, nhưng vì ấn tượng ban đầu luôn quan trọng nhất nên các cô vẫn thích ngoại hình này của Sủi cảo nhỏ hơn.

Phương Du Nhiên thấy bộ dạng của cô, nửa bực bội nửa buồn cười, cuối cùng thật sự vừa khóc vừa cười: "Tớ cũng chẳng biết phải nói gì mới đúng với cậu nữa, cậu không tức giận sao?"

Mặc dù trên diễn đàn so sánh như vậy, trong lòng cô cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Nhưng cô cũng biết miệng mọc trên mặt kẻ khác, không thoải mái thì cũng chỉ có bản thân mình khó chịu mà thôi, tốt nhất là tự bịt tai lại phớt lờ đi.

"Không việc gì phải tức giận, người đã là của tớ rồi, có gì để tức giận chứ?"

Phương Du Nhiên bị mấy lời này của cô thuyết phục, cô ấy giơ ngón cái về phía cô: "Chết tiệt, tớ cảm thấy cậu nói rất có lý."

Bốn người không nhịn được cười ồ lên.

Đang cười nói, Phương Du Nhiên bỗng dưng ngậm miệng lại, cô ấy duỗi tay khều Tống Kiểu Kiểu một cái.

"Sao vậy?"

Tần Mẫn ngồi cùng hàng với Phương Du Nhiên cũng không cười nữa, cô ấy tỏ ý bảo Tống Kiểu Kiểu quay lại nhìn.

Tống Kiểu Kiểu và Thang Viên Viên đều tò mò ngoảnh lại nhìn, vừa xoay đầu liền bắt gặp Lục Kinh Tả đang đi về hướng bọn cô.

Khi cậu đến, Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được ánh mắt xung quanh cũng đã đổ dồn về chỗ mình rồi. Cô khá xấu hổ, thật ra cô thật sự không thích cảm giác bị mọi người nhìn chòng chọc thế này, cô có chút ngượng ngập không quen.

Phương Du Nhiên liếc cô một cái: "Sao thế? Trên mông mọc gai à?"

Tống Kiểu Kiểu cắn môi: "Đâu có."

Vừa nói xong thì Lục Kinh Tả đã đến trước mặt bọn cô, Lục Kinh Tả lịch sự đánh tiếng chào hỏi với ba người kia: "Ăn cơm sao?"

"Uhm, ăn cơm." Phương Du Nhiên trả lời ngay lập tức, cô ấy đảo mắt một vòng: "Hôm nay cơm nhà bếp không hợp khẩu vị của Sủi cảo nhỏ cho lắm, cô ấy ăn không được là bao. Tớ thấy cậu chắc cũng chưa ăn cơm, hay là cậu dẫn cô ấy ra ngoài ăn luôn đi?"

Tống Kiểu Kiểu: "!!!"

Này là trình độ nói dối trơ trẽn rồi, cô cũng thật bái phục cô ấy. Cô ăn hết hơn nửa khay cơm, vẫn còn đặt trước mặt kia kìa, sao cô ấy có thể nói mà mặt không đỏ tim không run vậy.

Tầm mắt Lục Kinh Tả lướt qua khay cơm của Tống Kiểu Kiểu, có chút ý cười đọng trong mắt, nói với cô ấy: "Vậy được, tối có muốn ăn gì không, bọn tớ mua giùm."

Phương Du Nhiên nhướng mày, ho nhẹ hai tiếng: "Ah, cậu xem, hai cậu mỗi lần ra ngoài đều mang đồ ăn ngon về cho bọn tớ, cũng quá hoang phí đi, kỳ này không cần khách sáo nữa, chăm sóc chu đáo Sủi cảo nhỏ nhà bọn tớ là được rồi."

"Không sao, tớ còn phải cám ơn các cậu đã chăm sóc cô ấy."

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo, mau đi đi." Phương Du Nhiên phất tay về phía hai người họ.

Ba người còn lại nhìn bọn họ bạn một câu tôi một câu, hãi hùng không nói nên lời.

Lục Kinh Tả giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tống Kiểu Kiểu, sau đó bưng khay cơm của cô lên: "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.