Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, cả hai chậm rãi quay về phòng ngủ. Tống Kiểu Kiểu ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu chép ảnh du lịch ra ngoài, còn Lục Kinh Tả ngồi ngay bàn học bên cạnh xử lý tài liệu do Lục Giản gửi cho cậu. Đôi khi vô tình ngẩng đầu ánh mắt cả hai sẽ giao nhau, nhưng chẳng mấy chốc lại việc ai nấy làm. Dù vậy bầu không khí ấm áp vẫn luôn vấn vít quanh phòng.
Tống Kiểu Kiểu chép ảnh cô chụp cho mấy cặp đôi ra rồi gửi qua Wechat cho mọi người, sau cùng mới từ từ chỉnh sửa từng tấm ảnh của hai người họ. Khi đang ngắm Lục Kinh Tả bên trong ảnh, cô không nhịn được bèn ngẩng đầu liếc nhìn người đang ngồi ngay bàn bên cạnh. Sau đó cô tỉ mỉ so sánh rồi chợt phát hiện ra: Ngoài đời cậu cũng đẹp trai y hệt trong ảnh!
Cô thích thú sửa từng tấm ảnh, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì đã bị ánh mắt của cậu chiếm trọn. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu xa ấy, trái tim lập tức lạc nhịp: "Anh..."
Lục Kinh Tả từ bàn học đứng dậy rồi bước về phía cô, cậu ngồi bên mép giường, nhìn vào mấy tấm ảnh cô đang chỉnh sửa, nụ cười thấp thoáng bên khóe môi: "Có phải cảm thấy vớ được món hời không?"
Tống Kiểu Kiểu không nhịn được phì cười, thẳng thắn gật đầu: "Phải, vớ được món hời lớn luôn."
Lục Kinh Tả thò tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô: "Anh cũng vậy."
"Hửm?"
"Anh cũng vớ được món hời lớn."
Tống Kiểu Kiểu nhìn đôi mắt ngập tràn dịu dàng của cậu, nỗi ngọt ngào trong lòng dần lan tỏa, cô hỏi cậu: "Anh không đi xử lý tài liệu à?"
Lục Kinh Tả liếc sang phía bàn học, trả lời: "Đi ngay đây."
Tống Kiểu Kiểu giơ tay đẩy cậu ra: "Vậy được rồi, đi nhanh đi."
Suốt cả buổi chiều Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả đều việc ai nấy làm, ngoài âm thanh gõ bàn phím của hai người, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng reo hò và cười đùa của bọn trẻ trong chung cư.
Năm mới trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập học, học kỳ cuối của năm tư đại học chính thức bắt đầu.
"Sủi cảo, tớ thấy cậu đăng ảnh trong vòng bạn bè đấy nhé, đi chơi vui không?"
"Siêu vui luôn."
"Tuyết ở Vân Thành cực nhiều ấy, kiểu như vừa bước ra ngoài là tuyết có thể phủ ngập cả người cậu ngay vậy."
Con gái phương Nam vẫn luôn mang trong mình niềm đam mê sâu sắc đối với tuyết phương Bắc.
Sống sót qua quãng thời gian nhập học bộn bề nhất ấy thì chuyện học hành sau này vẫn tiếp tục như mọi khi. Không lâu sau đã bước sang tháng Tư, giáo viên hướng dẫn bắt đầu sắp xếp công việc thực tập cho sinh viên.
"Kiểu Kiểu?"
Tống Kiểu Kiểu chợt bừng tỉnh, cô nhìn sang Lục Kinh Tả với vẻ mù mịt: "Anh gọi em sao?"
"Anh gọi em tận ba lần rồi đấy, cá trong dĩa bị em dầm nát hết rồi kìa, dạo này có chuyện gì buồn à?"
Tống Kiểu Kiểu vô thức cúi xuống nhìn con cá nướng bị mình đâm đến biến dạng, cô khẽ thở dài rồi buông đũa: "Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, em chỉ đang nghĩ đến chuyện thực tập thôi."
"Thực tập có vấn đề gì sao?"
"Em khá lo lắng."
Chỉ cần nghĩ đến chuyện thứ Hai tuần sau giáo viên hướng dẫn sẽ thông báo trường học mà mọi người thực tập là cô lại lo lắng không thôi. Cô muốn được phân cùng trường với Phương Du Nhiên, không muốn bị phân đến trường nào quá xa.
Lục Kinh Tả ấm giọng dỗ dành: "Không sao, lần đầu tiên thực tập không tránh khỏi chuyện lo lắng."
Lục Kinh Tả bắt đầu công việc thực tập tại công ty con của chú Lục vào học kỳ đầu năm tư đại học. Thời điểm được nghỉ dài hạn cũng sẽ ra ngoài công tác cùng chú Lục. Nhìn cậu của hiện tại dường như rất khó để tìm thấy nét trẻ trung năng động của chàng thiếu niên năm nào nữa, mà dần được thay đắp bằng sự chín chắn trầm tĩnh không thể diễn tả thành lời: "Thời gian đầu thực tập anh cũng lo lắng sao?"
"Đương nhiên, nhưng sau này bắt đầu quen rồi sẽ không lo lắng nữa."
***
Trong tiết sinh hoạt lớp sáng thứ Hai đầu tuần, giáo viên hướng dẫn đã đặc biệt nói về chuyện thực tập. Tống Kiểu Kiểu được phân đến trường cấp III Duệ Đức, trường này cách trường đại học của họ khoảng một tiếng rưỡi. May mắn thay Phương Du Nhiên cũng được phân đến trường Duệ Đức thực tập cùng cô. Mặc dù quãng đường khá xa nhưng cả hai vẫn rất vui mừng vì có thể thực tập chung trường.
Kỳ này thực tập cùng hai người họ còn có một bạn nữ khác lớp tên Vương Đình. Trưởng khoa nhìn ba thực tập sinh năm nay mà cực kỳ hài lòng, vừa nãy khi phỏng vấn ông cũng đã nắm rõ được sơ bộ. Kiến thức chuyên ngành của ba cô gái đều rất vững, phát âm tiếng Anh rất chuẩn và cũng cực kỳ trôi chảy. Hơn nữa trong thời gian đang học đã lấy được bằng chứng nhận giáo viên, trông cả ba cô gái cũng rất dịu dàng và ngoan ngoãn.
Dưới sự chỉ định của trưởng khoa, Tống Kiểu Kiểu được phân thực tập tại lớp 11A2, Phương Du Nhiên được phân thực tập tại lớp 11A4, còn Vương Đình được phân thực tập tại lớp 10A1. Cũng vì năm nay có ba giáo viên trẻ được điều đến thực tập nên mấy giáo viên tổ Anh văn đã tự tổ chức một buổi tiệc liên hoan.
Phía Tống Kiểu Kiểu đương nhiên sẽ không từ chối, mấy thầy cô rất nhiệt tình và thân thiện nên cả ba cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Tống Kiểu Kiểu?" Một giọng nói đầy ngờ vực vang lên ngay phía sau.
Tống Kiểu Kiểu vô thức ngoảnh đầu nhìn. Cô thấy người đang bước gần về phía mình là một chàng trai có vóc dáng cao gầy thư sinh, nhưng cũng vừa phảng phất nét trưởng thành chín chắn. Sau khi trông thấy cô, anh chàng bèn biểu lộ nét mặt tươi cười cùng hàm răng trắng sáng. Cô nhìn cũng thấy khá quen mắt, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra đây rốt cuộc là ai.
Cao Khải vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô đã hiểu ngay, tổn thương nói: "Chẳng lẽ trông anh tầm thường vậy sao?"
Tống Kiểu Kiểu mím môi, dường như đang cố gắng nhớ lại.
Cao Khải thấy dáng vẻ cô đề phòng, bèn cười nói: "Là anh, Cao Khải đây."
Cao Khải?
Đầu óc Tống Kiểu Kiểu dần thông suốt, cô liền nở nụ cười với anh: "Đàn anh Cao Khải?"
"Là anh đây."
"Anh cũng thực tập trường này ạ?" Sau khi nói xong Tống Kiểu Kiểu cảm thấy không ổn, vì hình như anh ấy đã qua quãng thời gian thực tập rồi.
Cao Khải cười nói: "Không thực tập nữa, bây giờ anh làm giáo viên chính thức."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, hỏi tiếp: "Ngay từ đầu anh đã thực tập ở đây rồi ạ?"
"Uhm, sau khi kết thúc thực tập anh trở thành giáo viên chính thức luôn. Vừa nãy anh đi đào tạo về liền nghe trưởng khoa nói trường mình có ba thực tập sinh khoa Ngôn ngữ Anh của Đại học S, anh còn nghe phong thanh được tên em nữa. Mới đầu còn tưởng ai trùng tên thôi, không ngờ là em thật."
Tống Kiểu Kiểu cười: "Ngoài em ra còn có cô bạn cùng phòng Phương Du Nhiên nữa, với cả cô bạn mới quen Vương Đình."
Cả hai đang nói chuyện thì giọng Phương Du Nhiên vọng qua: "Kiểu Kiểu."
Phương Du Nhiên đi về phía họ, cô ấy nhìn Cao Khải từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng ngờ ngợ: "Đàn anh Cao Khải?"
Cao Khải lập tức nhe tám chiếc răng đầy nét đặc trưng của mình ra, vẻ mặt hớn hở: "Em còn nhớ anh sao?"
"Vẫn còn đọng lại chút ấn tượng."
Tống Kiểu Kiểu nhận được ánh mắt lên án của Cao Khải lập tức xấu hổ, trí nhớ của cô thật tệ mà.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ba người đã trò chuyện với nhau vô cùng thân thiết. Cao Khải cũng biết tối nay tổ Anh văn sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng nhỏ cho ba giáo viên trẻ để cùng nhau liên hoan. Bản thân anh cũng thuộc tổ Anh văn nên đương nhiên cũng muốn đi cùng.
***
Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong văn phòng, đồng nghiệp bên cạnh thấy cậu chốc chốc lại nhìn đồng hồ bèn không tránh khỏi nghi ngờ. Con người này thường ngày một khi đã vùi đầu vào công việc thì không còn chút khái niệm nào về thời gian, ấy vậy mà hôm nay thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, rõ ràng có ẩn tình ở đây.
"Anh Lục, hôm nay nôn nóng muốn tan làm à?"
Lục Kinh Tả nhìn đồng nghiệp, khóe môi hơi cong, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Điều này càng khiến anh chàng đồng nghiệp ngỡ ngàng: "Anh Lục, nhìn dáng vẻ này của anh chắc không phải sắp có hẹn với người đẹp đấy chứ?"
"Cậu vẫn còn lòng dạ mà bận tâm về anh sao? Cậu tranh thủ làm việc của mình đi, làm không xong sau này anh sẽ không giúp cậu nữa đâu."
Đồng nghiệp nhỏ giọng "ồ" một tiếng, lầm bầm trong miệng: "Nhất định có hẹn với người đẹp rồi."
Lục Kinh Tả nghe anh chàng đồng nghiệp lầm bầm nhưng cũng không nói gì, chỉ càng tăng nhanh tốc độ tay. Hôm nay là ngày đầu tiên Kiểu Kiểu thực tập, cậu đã nói sẽ đích thân đến đón cô nên đương nhiên không thể nuốt lời. Qua hồi lâu, di động bên góc bàn chợt rung lên. Cậu đánh mắt nhìn sang, sau khi thấy nick Wechat trên màn hình di động cậu mới vội cầm qua.
Người gửi Wechat cho cậu không ai khác ngoài Tống Kiểu Kiểu.
_ Tả ca, tối nay tổ Anh văn muốn tổ chức liên hoan nên tan học anh không cần đến trường đón em đâu.
Lục Kinh Tả bỗng thấy có chút hụt hẫng dâng lên nơi đáy lòng, vậy là không cần đến đón sao? Vẫn còn chưa hết hụt hẫng thì tin nhắn của Tống Kiểu Kiểu lại gửi đến lần nữa.
_ Tối nay anh có tăng ca không? Nếu không tăng ca thì khi nào ăn uống xong anh đến đón em được không?
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, cảm giác hụt hẫng ban nãy hoàn toàn biến mất.
_ Tất nhiên được rồi.
_ Vậy tối nay khi nào gần tan tiệc em sẽ gọi cho anh nhé?
_ Được, em chơi vui vẻ.
_ OK.
Vương Đình vừa ngoảnh đầu liền bắt gặp Tống Kiểu Kiểu đang nhắn tin với vẻ mặt rạng rỡ. Cả ba vừa học chung trường đại học vừa học chung chuyên ngành, tuy rằng khác lớp nhưng Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả là cặp đôi nổi tiếng tại Đại học S. Giá trị nhan sắc của cả hai vượt trội, lại còn học giỏi cả đôi nên muốn không biết cũng khó. Nhưng dù sao trước đây cũng không thân quen gì, thuộc dạng có gặp mặt cũng chẳng hề hay biết, càng chưa từng tình cờ chạm mặt nhau bao giờ. Thật lòng mà nói khi Vương Đình hay tin sẽ được phân thực tập cùng trường với Tống Kiểu Kiểu, trong thâm tâm còn có chút thấp thỏm không yên, không biết cảm giác khi chung đụng với người thật sẽ ra sao.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Tống Kiểu Kiểu, Vương Đình mới phát hiện tính cách của cô ấy thật sự rất tốt, ngọt ngào nhưng cũng không kém phần mặn mòi. Cô bạn của Tống Kiểu Kiểu cũng cực kỳ cởi mở, buổi trưa ăn uống đều gọi cô đến ăn chung, khiến nỗi lo lắng trong lòng cô cũng nguôi ngoai phần nào. Con gái vẫn luôn rất sợ hãi mình sẽ bị cô lập, và đương nhiên, giáo viên cũng không ngoại lệ.
"Gửi tin nhắn cho bạn trai à?" Vương Đình trêu hỏi.
Vừa hay Tống Kiểu Kiểu cũng hồi tin cho Lục Kinh Tả xong, cô gật đầu cười với cô ấy: "Chính xác."
Vương Đình bị nụ cười của Tống Kiểu Kiểu làm lóa mắt, khi cười tươi trông cô quá mức xinh đẹp, nhìn cực kỳ thoải mái.
Phương Du Nhiên thấy Vương Đình bần thần cả người, cô ấy cũng rõ vì sao, bèn hỏi: "Có phải thấy Sủi cảo cười tươi lên đẹp quá mức cho phép phải không?"
Vương Đình gật gật đầu: "Uhm, đẹp thật."
Tống Kiểu Kiểu bị cả hai khen nên có hơi ngại ngùng: "Nào có như các cậu nói chứ?"
Phương Du Nhiên nháy mắt với cô: "Nói thật mà."
"Thôi được rồi, bớt buôn chuyện nào, chiều nay bọn mình còn có tiết đấy, chi bằng chuyên tâm nghĩ cách dạy sao cho tốt thì hơn."