"Hả? Vừa rồi hát?" Nguyễn Đào Yêu không hiểu vì sao cô lại không thể hát « Ánh trăng nói hộ lòng em » được?
"Vừa rồi cô khóc đúng không? Lúc hát bài hát này" Dương Liên yên lặng nhìn cô ấy, đôi mắt đẹp trợn trừng: "Là lúc trước khi cô tỏ tình với Thẩm Tống đã hát bài này đúng không? Vẻ mặt lúc cô hát đã thể hiện suy nghĩ muốn lấy Thẩm Tống của cô?"
Khi đó, Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu cùng thi đỗ vào trường đại học X, tiền đồ vẫn còn đang sáng lạn.
Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu từ cấp hai đã bắt đầu ngồi cùng bàn, mãi cho đến cấp ba vẫn học chung một lớp, sau đó lại cùng đi đỗ vào một trường đại học, tình cảm thế nào cũng có thể đoán được.
Thẩm Tống là hàng xóm của Nguyễn Đào Yêu, lớn hơn Nguyễn Đào Yêu một tuổi, có tất cả những đặc điểm của hoàng tử như dáng dấp đẹp trai, ôn nhu, dáng vẻ thư sinh giống như trong lòng các thiếu nữ.
Anh ta và Nguyễn Đào Yêu xem như là thanh mai trúc mã, Nguyễn Đào Yêu vẫn luôn thầm thích Thẩm Tống, điểm này Dương Liên vô cùng rõ ràng, bởi vì cô và Nguyễn Đào Yêu rất hòa hợp với nhau cho nên cũng có quen biết với Thẩm Tống, tình cảm giữa ba người bọn họ người ngoài nhìn vào cũng được coi là thanh mai trúc mã.
Vào sinh nhật đầu tiên của Nguyễn Đào Yêu sau khi thi đỗ đại học cô ấy đã mời một đám bạn học cùng đi ca hát bao gồm cả Thẩm Tống, sau khi uống hơi say thì Nguyễn Đào Yêu liền cầm microphone lên, chọn một bài « Anh trăng nói hộ lòng em » rồi hát lên, cả một bài hát cô ấy đều nhìn về phía Thẩm Tống, giọng hát uyển chuyển dễ nghe, ánh mắt ấy cho dù người mù cũng có thể nhìn ra được tâm tư của Nguyễn Đào Yêu.
Dương Liên bà bạn khuê mật nên đương nhiên biết rõ kế hoạch của Nguyễn Đào Yêu, bởi vì ngày hôm nay mà cô ấy đã đem tiền sinh hoạt phí một tháng đều hiến tặng hết cho KTV, miễn cưỡng đem mình từ quạ đen ca hát biến thành hoàng oanh.
Sau khi hát xong, Nguyễn Đào Yêu đã dùng microphone nói ra lời tỏ tình: "Anh Thẩm Tống, em thích anh." Thế là toàn bộ người ở trong phòng bao đều sôi trào lên, hung hăng ồn ào.
Thẩm Tống vẫn mỉm cười giống như thường ngày, đi qua đem Nguyễn Đào Yêu ôm vào trong ngực: "Tiểu Yêu, anh cũng thích em."
Thế là tỏ tình thành công, Nguyễn Đào Yêu đã được như nguyện biến thành bạn gái Thẩm Tống, bắt đầu cuộc sống yêu đương ngọt ngào trong quãng đời đại học của cô ấy.
Dương Liên là người đứng ngoài nên thấy rất rõ ràng, Thẩm Tống đối với Nguyễn Đào Yêu là thật lòng, cô còn cho là Thẩm Tống mãi mãi cũng sẽ nắm tay Nguyễn Đào Yêu cho đến già, thế nhưng bỗng nhiên có một ngày không thấy Thẩm Tống nữa, tất cả phương thức liên lạc đều mất đi hiệu lực, ngay cả căn phòng kia cũng trống rỗng, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nguyễn Đào Yêu giống như bị điên không ăn cơm ở thành phố C dạo qua một vòng lại một vòng, cô ấy không ngủ được, điện thoại lúc nào cũng mang theo bên người, chỉ cần có ai gọi điện thoại tới liền bắt máy cực nhanh nhưng chỉ cần không phải là giọng nói của Thẩm Tống liền lập tức tắt máy, cô ấy sợ Thẩm Tống gọi tới sẽ không kết nối được.
Dương Liên nhìn tất cả ở trong mắt, đau ở trong lòng nhưng cô cũng có thể ở bên cạnh cùng Nguyễn Đào Yêu tìm kiểm trong vô vọng, cứ như vậy hơn một năm rốt cục Nguyễn Đào Yêu cũng hết hi vọng, cuộc sống mới trở lại quỹ đạo ban đầu, lên lớp ăn cơm đi ngủ bình thường không thể bình thường hơn được nữa, chẳng qua là khi có người mời cô ấy đi hát thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ hát bài hát « Ánh trăng nói hộ lòng em » kia, trong khi hát cũng sẽ không giải thích được mà khóc lên.
Thẩm Tống giống như một viết thương không bao giờ lành lại trong trái tim cô ấy, người khác sờ không được cũng không thể chạm vào, cô ấy chỉ có thể âm thầm chữa thương.
Nhiều đêm lúc Dương Liên tỉnh lại không chỉ một lần nghe thấy tiếng khóc đè nén ở bên cạnh, loại tình huống này đến tận lúc gần lúc tốt nghiệp mới tốt hơn một chút, khi đó ai cũng đều bận rộn tìm công việc sau khi tốt nghiệp nên ngay cả muốn bi thương cũng không có thời gian.
Trong thời gian Thẩm Tống mất tích đó, Nguyễn Đào Yêu không biết đã từ chối bao nhiêu nam sinh rồi, từ đầu đến cuối một mình cô đơn lẻ loi, cô ấy nói với Dương Liên là cô ấy tin tưởng anh Thẩm Tống sẽ trở lại, cô ấy sẽ chờ cho đến khi anh ta trở về.
Lúc kia, Dương Liên cũng muốn Thẩm Tống trở về sau đó đem anh cắt thành từng đoạn ném vào sông Hoàng Phổ ở Thượng Hải cho cá ăn.
Dương Liên một câu nói trúng, chuẩn xác không sai khiến Nguyễn Đào Yêu chỉ biết cúi đầu, không nói gì.
"Nguyễn Đào Yêu, bình thường thỉnh thoảng cậu ngốc một chút còn chưa tính, bây giờ đang đến ra mắt người nhà Đan Kình Hạo mà cậu vẫn còn có thể trắng trợn nhớ đến Thẩm Tống à? Cậu có biết cảm xúc của cậu đã thể hiện hết trên mặt hay không?! Tần Ly là ai chứ, một chút tâm tư nho nhỏ kia cảu cậu ở trước mặt bà ta chỉ như là tờ giấy trắng mà thôi, bà ta nhìn qua một cái là có thể nhìn thấu."
"Tớ đã nói với cậu rồi, đó là nhà hào môn, cho dù Đan Kình Hạo không thích cậu thì cậu cũng tuyệt không thể quấy phá ở ngay dưới con mắt của anh ta.
Cậu cứ coi như thủ tiết một năm, chờ cậu được tự do rồi thì trời cao mặc chim bay, cậu muốn ở cùng với ai thì ở cùng với người đó."
"Tớ..." Nguyễn Đào Yêu nhỏ giọng muốn cãi lại, lại bị Dương Liên đánh gãy.
"Cậu đừng nghĩ đến lúc Thẩm Tống trở về là cậu lại có thể lại nối lại tình duyên.
Đừng quên, cậu bây giờ đã là vợ của Đan Kình Hạo, hồng hạnh xuất tường sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước!" Dương Liên càng nói càng tức, đầu óc của người này đơn giản chính là tảng đá mà, không đúng, tảng đá còn có thể đập mở! Cô ấy chính là bọ cánh cam, lời gì cũng không thấm vào được.
Người đàn ông ở phía ngoài dựa lưng vào vách tường, hai tay ôm ngực, ý cười lạnh lùng ở khóe miệng, hồng hạnh xuất tường sao? Ồ, vậy thì không phải chỉ đơn giản là nhét vào lồng heo ngâm xuống nước như vậy rồi.
Anh ta di chuyển hai chân thon dài trở lại trong phòng bao.
"Liên, cũng không phải cậu không biết, tớ chỉ biết hát một ca khúc này mà thôi." Nguyễn Đào Yêu yếu ớt phản bác, ngũ âm của cô ấy cũng không hoàn toàn là tốt, chỉ là vì lúc ấy muốn tỏ tình nên đã kéo Dương Liên luyện tập một tháng ở KTV lúc này mới hát dễ nghe hơn một chút.
Dương Liên suýt chút nữa bị cô ấy làm cho tức giận đến thổ huyết bỏ mình, sao cô lại có một người bạn khuê mật như vậy được chứ? Đời trước cô đã cướp người đàn ông của Nguyễn Đào Yêu hay là đã giết cả nhà của cô ấy vậy nên bây giờ mới trả thù cô như thế?
"Tớ tình nguyện đế giọng hát của cậu tra tấn lỗ tai tớ giống như Đan Kình Hạo chứ tớ không muốn nhìn thấy biểu lộ thẹn thùng giống như thiếu nữ kia của cậu, ở trước mặt chồng mình nhưng lại nghĩ đến một người đàn ông khác, cậu cũng không sợ bị trời phạt à!"
"Tớ biết rồi." Vì phòng ngừa Dương Liên lại tiếp tục điên cuồng công kích mình nên cuối cùng Nguyễn Đào Yêu đã lựa chọn tước vũ khí đầu hàng, phải biết là lúc Dương Liên mắng người liền giống như lũ sông Hoàng Hà, thao thao bất tuyệt, cô đã từng khiến cho một đàn anh học ngành luật trong một cuộc thi biện luận hai mắt trắng dã sau đó trực tiếp ngã xuống đất miệng sùi bọt mép mới thôi.
Trước khi được đưa vào bệnh viện anh ta đã chỉ vào Dương Liên nói nếu có một người bạn gái như vậy đơn giản chính là muốn chết mà! Từ đó, Dương Liên liền nhất chiến thành danh.
Dương Liên nhìn Nguyễn Đào Yêu giống như tản ra khí tức oán phụ thì thở dài, xem ra phải đến tìm Thẩm Tống nói chuyện một chút, Đan Kình Hạo kia cũng không phải là người dễ chọc, nhỡ đâu ngày nào đó thẹn quá hóa giận khiến Nguyễn Đào Yêu bốc hơi khỏi nhân gian cũng không phải không có khả năng.
Lúc trở lại phòng bao, bầu không khí đã nóng vô cùng, Kỷ Thời Không bị Lâm Nhạc Nhạc ép hát bài « Em là cơn gió anh là cát », Đan Nhật Tông và Tần Ly ngồi bên cạnh che miệng trộm vui, mà Lữ Kiêu thì lấy điện thoại di động ra chụp lén muốn lưu lại vũ khí bí mật áp chế Kỷ Thời Không giúp Lâm Nhạc Nhạc.
Đan Kình Hạo vẫn ngồi ở trong góc như cũ, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Liên chọc chọc Nguyễn Đào Yêu, sau đó cô ấy liền tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống bên cạnh Đan Kình Hạo.
Tần Ly cảm thấy bầu không khí rõ ràng rất không thích hợp, cho dù nhắm mắt lại nhưng trên người Đan Kình Hạo vẫn tản ra sự tức giận.
Chẳng lẽ, vừa rồi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đan Kình Hạo có chút mở to mắt, thấy Nguyễn Đào Yêu ngồi ở bên cạnh mình đang cúi đầu nghịch quần áo cũng không nói một lời, sự khó chịu trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
Anh ta đưa tay ra cắt đứt bài hát của Lâm Nhạc Nhạc, cuối cùng Kỷ Thời Không cũng buông lỏng một hơi mà Lâm Nhạc Nhạc đang hát đến đoạn cao trào thấy Đan Kình Hạo chọn bài hát thế là con mắt lập tức sáng lên: "Kình Hạo, chẳng lẽ anh còn muốn hát thêm một bài nữa?" Đây chính là chuyện lạ trên đời mà.
"Nguyễn Đào Yêu, hát lại một bài đi." Đan Kình Hạo đem microphone đưa cho Nguyễn Đào Yêu đang ngẩn người: "Lần này nhìn tôi hát."
"Hả?" Nguyễn Đào Yêu há to miệng nhìn ca từ quen thuộc đang chạy trên màn hình có chút không biết làm sao.
Trong lòng Dương Liên lại đang réo còi báo động, chẳng lẽ những lời nói mới rồi Đan Kình Hạo đã nghe thấy được? Vậy cô có nên chuẩn bị thân hậu sự cho Nguyễn Đào Yêu hay không?
Nguyễn Đào Yêu cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn..." Chữ hát còn chưa kịp nói ra đã trực tiếp bị Dương Liên đánh gãy: "Hát đi! Yêu Đào, cậu nhất định phải hát!"
Dương Liên đem microphone chết sống nhét vào trong tay Nguyễn Đào Yêu, hướng cô ấy nháy mắt ra hiệu.
Ngớ ngẩn, lúc này không hát thì sợ là cậu cũng không thể sống mà đi ra khỏi phòng bao này được đâu.
Hiển nhiên Nguyễn Đào Yêu không hiểu được ý tứ của Dương Liên nhưng cô ấy biết Dương Liên muốn cô làm chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không sai, mặc dù trong lòng không vui nhưng vẫn đứng lên.
"Nhìn tôi hát." Đan Kình Hạo lạnh lùng ra lệnh.
Tần Ly và Đan Nhật Tông hai mặt nhìn nhau, không biết tạo sao con trai mình lại tức giận như vậy.
Thế là Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn nhìn Đan Kình Hạo hát lại một lần, mặc dù cảm thấy không hiểu nhưng vẫn Nguyễn Đào Yêu trì độn hát ra: "Ánh trăng nói hộ lòng em..." Lúc sau Đan Kình Hạo bỗng nhiên lại đứng lên, thân hình cao lớn che lại tầm mắt của Nguyễn Đào Yêu, một tay Đan Kình Hạo giữ ở eo của cô ấy còn một cái tay lại bưng lấy mặt của cô, vững vàng hôn lên cô ấy.
Nụ hôn kia kịch liệt đến mức khiến cho tất cả mọi người ở đây đều muốn che mắt lại kêu to không thích hợp với trẻ em.
Nguyễn Đào Yêu mở to hai mắt, trong lúc nhất thời hương vị thuộc về Đan Kình Hạo tràn ngập đầu óc của cô ấy khiến cô ấy không thể thở nổi.
Tay cầm microphone không biết để đâu chỉ biết lúng túng dừng ở không trung.
Dương Liên đầu tiên là trố mắt nhìn một chút sau đó khóe miệng lại mỉm cười như có như không, thì ra người nào đó ghen tuống.
Cô đã từng nói qua với Nguyễn Đào Yêu, trừ phi Đan Kình Hạo yêu cô ấy trước nếu không tuyệt đối sẽ không động tình với cô ấy.
Xem ra, kia thủ đoạn của cô gái nhỏ Nguyễn Đào Yêu kia cũng không tệ lắm nha, nhanh như vậy đã nắn vào trong tay rồi.
Nhưng một lát sau cô liền không cười được nữa, bây giờ mấu chốt là Thẩm Tống đã trở về, như vậy thì đại biểu cho toàn bộ tâm tư của Nguyễn Đào Yêu đều ở trên người anh ta, Đan Kình Hạo thích Nguyễn Đào Yêu mới khiến cho người đau đầu nhất, nếu như một năm sau anh ta không chịu thả Yêu Đào đi...!cảnh ti và Tổng giám đốc Đan thị cùng tranh đoạt một người phụ nữ đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Dương Liên ảo não che mắt, lần này thật sự là bày ra chuyện lớn rồi.
Nguyễn Đào Yêu bị hôn đến mức không phân rõ nổi Đông Nam Tây Bắc nữa, cảm thấy thời gian rất lâu sau Đan Kình Hạo mới buông cô ấy ra, ở bên tai của cô dùng hơi thở nóng hổi từng câu từng chữ nói ra: "Nguyễn Đào Yêu, cô là của tôi, tuyệt đối đừng để cho tôi biết cô lừa gạt tôi, nếu không tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết."
Nguyễn Đào Yêu liền như thế ngơ ngác giật mình..