Nguyễn Đào Yêu cứ sững sờ như thế.
Anh là đang tỏ tình hay là đe dọa? Trong đầu Nguyễn Đào Yêu chỉ muốn hỏi câu này.
Đám người Tần Ly rõ ràng là không hiểu những lời của Đan Kình Hạo, bà còn thầm mừng rằng con trai mình cuối cùng cũng học được một lợi thế từ cha mình, đó là, anh đã học được cách yêu mến những người xứng đáng có được sự yêu mến của anh.
“Này, hai người nếu muốn thể hiện ngọt ngào thì cũng không cần phải đứng trước màn hình lớn cản tôi hát như vậy đâu.” Lữ Kiêu chua chát nói, thấy Nguyễn Đào Yêu và Đan Kình Hạo đi sang hướng khác, anh mới tiếp tục quay cuồng tại chỗ.
Kể từ lần trước anh chạy đến trước Dương Liên rồi bị Lê Hiếu cắt ngang, anh ta thậm chí không thể vào được nữa.
Ngay khi anh đến gần, anh như thế gặp án tử, dù thường ngày anh chăm tập thể dục cũng không thể chịu được kiểu giày vò này.
Đan Kình Hạo trực tiếp bỏ qua Lữ Kiêu, gặm tai Nguyễn Đào Yêu: “Em hiểu không, Nguyễn Đào Yêu?”
Thỏ trắng Nguyễn Đào Yêu dù có không hiểu cũng không dám lắc đầu, chỉ đành gật đầu như gà mổ thóc, Liên nói đúng, dưới mí mắt của Đan Kình Hạo thì tuyệt đối, tuyệt đối không được phép vượt tường! Nếu không, người đàn ông này sẽ thực sự lột da cô ra.
Nghĩ đến đây, điện thoại di động của Nguyễn Đào Yêu đột nhiên reo lên, cô cầm lên nhìn, vẫn là một số lạ, nhưng lại rất quen thuộc, Lữ Kiêu hiện giờ đang hát một bài hát buồn《Anh Ấy Không Yêu Tôi》, vì vậy cô chỉ đành cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng nghe: “Alo?”
“Alo, Tiểu Yêu.” Một giọng nói sảng khoái phát ra, Nguyễn Đào Yêu trước tiên là choáng váng, rồi mới phản ứng lại, đó là giọng nói của Thẩm Tống.
Sau bữa cà phê lần trước, cô theo Đan Kình Hạo đến Hồng Kông, quên không lưu số điện thoại của Thẩm Tống.
“Anh Thẩm Tống, có chuyện gì cần em sao?” Nguyễn Đào Yêu liếc vào bên trong, thấy Đan Kình Hạo đang ngồi trong góc nhắm nghiền đôi mắt, nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thẩm Tống cười đau lòng, hỏi ngược lại: “Nếu không có gì thì không thể tìm em à?”
“Không phải, không phải.” Nguyễn Đào Yêu nhanh chóng phủ nhận, cũng không biết phải nói gì, hóa ra khoảng cách sẽ thực sự tăng theo thời gian.
“Ngày mai anh muốn tìm một chút thời gian đến nhà dì, em đi với anh đi.” Thẩm Tống nhìn vào vụ án vừa được gửi đi, dường như rất không tập trung.
“Này, đi đến nhà em sao?” Nguyễn Đào Yêu khựng lại, kể từ khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn với Đan Kình Hạo cô đã không về nhà.
“Chà, anh đi xa bao nhiêu năm vậy, anh nên quay về gặp dì với chú chứ.” Giọng điệu tự nhiên và dễ thương của Nguyễn Đào Yêu, Thẩm Tống vẫn luôn quen với nó, anh cũng không chú ý quá nhiều.
“À, cái này…” Nguyễn Đào Yêu do dự, quay về với Thẩm Tống, không phải đó chính là cả gan vượt tường như Liên vẫn nói sao? Hơn nữa, Liên từng nói, bảo cô hãy giảm thiểu gặp mặt Thẩm Tống.
Thẩm Tống dừng việc xem tài liệu, anh nghe ra được sự do dự của Nguyễn Đào Yêu: “Tiểu Yêu, em bất tiện sao?”
“Không phải, không phải.” Nguyễn Đào Yêu vô thức phủ nhận, vì vậy sau khi nói ra hai câu đó, cô chỉ muốn cắn lưỡi ngay cho xong.
Nguyễn Đào Yêu ngu ngốc, mày nên nói mày không tiện mới đúng chứ!
Thẩm Tống cũng thoải mái hơn: “Chà, năm giờ chiều ngày mai anh sẽ đến Đan thị đón em, chúng ta thỏa thuận vậy nhé.” Còn chưa đợi Nguyễn Đào Yêu đồng ý, anh đã cúp máy.
Nguyễn Đào Yêu nhìn chằm chằm vào điện thoại hiển thị kết thúc cuộc gọi, khóc không ra nước mắt.
Đón cô ở Đan thị? Nếu bị Đan Kình Hạo nhìn thấy, sẽ bị diệt khẩu đó.
Nhưng cô không đủ can đảm để chiến đấu, bởi vì giọng nói của Thẩm Tống luôn khiến cô không có cách nào từ chối, cô không chỉ mê người đẹp, mà còn mê cả giọng nói.
Cô bơ phờ trở lại phòng, một lúc sau, cô thực sự mới hiểu được câu, “nhưng sự phấn khích là của họ, nó không liên quan gì đến tôi” như được viết trong cuốn《Ánh Trăng Trong Ao Sen》của Chu Tự Thanh.
Cô còn nghĩ tối nay cô sẽ không tài nào ngủ được, nhưng sự thật là —— cô đã nghĩ quá nhiều.
Cô thật sự rất buồn ngủ, cùng với công việc vất vả và cả cú sốc ở Hồng Kông, cô đã ngủ thật sâu trong căn phòng ồn ào, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Đan Kình Hạo, giống như một chú mèo ngủ ngon lành.
Đan Kình Hạo không cử động, sợ rằng mình sẽ đánh thức cô dậy, anh bây giờ rất hạnh phúc, cô gái có thể dựa vào mình như thế này, anh cảm thấy rất hài lòng.
Như này thực sự là rung động nhỉ?
Cho đến khi tiếng hát kết thúc, Nguyễn Đào Yêu vẫn chưa tỉnh.
Ngay khi ra khỏi phòng, mọi người đã ai nấy về nhà riêng của mình.
Đan Kình Hạo ôm Nguyễn Đào Yêu vào xe, bảo tài xế lái chậm một chút để không đánh thức cô dậy.
Khi xuống xe, Đan Kình Hạo vẫn cẩn thận đưa cô ra, ôm cô vào thang máy cho đến khi cô trở về phòng và đặt cô lên giường.
Đan Kình Hạo không vội rời đi ngay, chỉ bật đèn mờ trên đầu giường, anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên má Nguyễn Đào Yêu ra sau tai, những ngón tay thon dài của anh dừng lại trên làn da mỏng manh của cô.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái như Nguyễn Đào Yêu.
Khi mới gặp nhau, cô như một chú nai liều lĩnh trong hộp đêm, một đêm tham lam và rồi bảo cô có con của anh.
Lần thứ hai gặp nhau, cô biến thành cô con gái nuôi của Tôn Hùng, cô nghiện tiền nên bán rẻ mình.
Lần thứ ba, cô lại là thư ký, làm xáo trộn chuyện tốt đẹp giữa anh và Tống Từ.
Sự liều lĩnh và ngây thơ của cô đều hằn sâu trong trái tim anh.
Anh và cô dường như là định mệnh.
Cho đến bây giờ, cô đã trở thành vợ hợp đồng của anh, sau khi sinh con, họ sẽ giống như những đường thẳng song song, không có giao điểm.
Nhưng tại sao chỉ nghĩ về nó thôi, trái tim anh lại khó chịu như vậy?
Nếu anh nói anh muốn cô ở bên anh, liệu cô có đồng ý không? Anh chàng tên Thẩm Tống kia, có mối quan hệ gì với cô?
Đan Kình Hạo đặt một nụ hôn lên trán Nguyễn Đào Yêu, tắt đèn ngủ và lặng lẽ ra về.
Tình yêu, dường như nó chưa bao giờ bao trùm lấy anh.
Sáng nay Nguyễn Đào Yêu dậy rất sớm, cảm thấy bản thân mình tràn đầy năng lượng, sau khi làm bữa sáng cho Đan Kình Hạo xong thì đi làm.
Họ không bao giờ đi làm cùng một lúc, để tránh gây ra sự nghi ngờ cho nhân viên trong công ty.
Hiếm lắm cô mới không bị tiếng chuông điện thoại biến thái của Đan Kình Hạo đánh thức đi bưng trà rót nước lúc nửa đêm, nên cô hoàn toàn cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Khi đến công ty, cô chợt nhớ đến cuộc hẹn lúc năm giờ với Thẩm Tống, cô giờ đây trông chẳng khác nào một quả bóng bị xì hơi.
Cô phải làm cách nào để đi gặp Thẩm Tống mà không bị Đan Kình Hạo bắt gặp đây? Hơn nữa, tại sao bây giờ cô lại phải làm mọi việc như kẻ trộm, đi gặp người bạn cũ của mình mà như thể vi phạm pháp luật thế? Nguyễn Đào Yêu nghĩ đến đây đột nhiên phấn khích trở lại, đúng vậy, Thẩm Tống chỉ là một người bạn cũ của cô, gặp cũng chẳng có gì.
Nhưng Nguyễn Đào Yêu dường như quên mất, trong mắt của Đan Kình Hạo, gặp một người bạn cũ đã từng là người yêu cũ cũng chính là một cái tội, đáng bị lồng vào chuồng lợn!
Chị Kitty xinh đẹp gấp trăm lần bước đến, sau lưng còn có thêm một người mái tóc húi cua, có vẻ là một chàng trai xinh đẹp nào đó: “Đây là Vương Sanh, được chuyển đến từ phòng ban khác, máy tính của mọi người có vấn đề gì thì cứ hỏi anh ấy.”
Chàng trai tóc húi cua cười ngượng: “Xin chào mọi người, xin chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
Nguyễn Đào Yêu đột nhiên nhớ đến máy tính của mình hay bị hỏng mà không có lý do, vì vậy cô nhiệt tình giơ tay: “Tôi có vấn đề.”
Thế là, mọi người trong toàn văn phòng đều đồng loạt nhìn cô, Nguyễn Đào Yêu nhận ra mình nói sai gì đó, chỉ có thể yếu ớt nói thêm vào: “Máy tính của tôi có vấn đề.”
Qua tấm rèm, Đan Kình Hạo dễ dàng thấy Nguyễn Đào Yêu đang làm gì, kết quả là anh nhìn thấy một người đàn ông đang ở bên cạnh cô, nói chuyện rất thân mật, đột nhiên, nhiệt độ trong văn phòng bất chợt giảm xuống.
“Anh cũng tốt nghiệp Đại học X à?” Trong cuộc trò chuyện, Nguyễn Đào Yêu phát hiện ra, anh chàng này là bạn cùng lớp của cô.
“Ừm, bộ phận máy tính cấp 09, tôi đến từ một công ty khác.” Vương Sanh chăm chú nhìn máy tính của cô, trả lời.
“Vậy em nên gọi anh là anh mới đúng, em tốt nghiệp muộn hơn anh một năm.” Nguyễn Đào Yêu hào hứng đứng dậy, đầu gối đập vào phát máy chủ, vì vậy máy tính lại hiện lên một màu đen tuyệt đẹp: “A, nó lại chết máy rồi.
Lần nào cũng như này.” Nguyễn Đào Yêu phàn nàn: “Bị cái gì vậy chứ?”
Vương Sanh mỉm cười cúi nhẹ xuống, anh chỉ vào nút trên máy chủ: “Em gái Nguyễn Đào Yêu, lúc đứng dậy em đụng phải công tắc máy tính đó, nên nó mới tự nhiên chuyển sang màu đen,” Anh nhịn cười, nói thêm: “Hơn nữa, đây không được gọi là chết máy, nó được gọi là tắt máy.”
Nguyễn Đào Yêu cúi xuống, so sánh nó với chiều cao đầu gối của mình, khẽ gãi đầu: “Hehe, có vẻ vậy, nó chuyển sang màn hình đen lúc em đứng dậy.”
Vương Sanh theo thói quen chạm vào đầu Nguyễn Đào Yêu, cười: “Sau này đứng cách xa máy chủ một chút, đừng để đầu gối đụng vào.”
Đột nhiên, một tài liệu bay qua với tốc độ giết người, đánh vào bàn tay mà Vương Sanh đặt lên đầu Nguyễn Đào Yêu một cách chính xác, rồi rơi xuống đất.
Nguyễn Đào Yêu và Vương Sanh nhìn lên, trông thấy Đan Kình Hạo đen mặt đứng trước cửa văn phòng, sát khí của toàn bộ cơ thể có thể sánh ngang với tầng địa ngục thứ mười tám.
“Sau khi hoàn thành tài liệu này thì bộ phận mở cuộc họp.” Đan Kình Hạo nói xong, đóng cửa lại một cái thật mạnh, để lại một Vương Sanh luống cuống, nhìn cánh tay mình bị tài liệu đánh trúng, haizz, anh chọc giận tổng giám đốc khi nào chứ?
Nguyễn Đào Yêu lẩm bẩm không hài lòng, nhặt tài liệu trên đất: “Tính tình thất thường, thô lỗ.”
“Hả, em đang nói gì vậy?” Vương Sanh không nghe rõ, hỏi lại.
“Không có gì, không có gì.” Nguyễn Đào Yêu nhanh chóng mỉm cười rạng rỡ, nếu ai đó nghe thấy những điều không hay cô nói về ông chủ, cô sẽ không thể sống được nữa mất.
Đan Kình Hạo là người yêu trong mơ của các nữ nhân viên trong toàn công ty, ứng cử viên tốt nhất cho người bạn trai lý tưởng, tất nhiên, ngoại trừ cô.
Một giọng nam lớn vừa đủ phát ra từ văn phòng: “Nguyễn Đào Yêu, nếu em dám nói thêm một lời nào nữa thì tối nay lo mà làm thêm giờ!”
Nguyễn Đào Yêu nhanh chóng che miệng lại, chỉ có thể mắng thầm trong lòng, tai anh là tai chó hay gì?!
Cuộc họp bắt đầu, chương trình được Vương Sanh và nhóm của anh viết đã được duyệt kỹ qua, nó hoàn toàn vô giá trị.
Tất cả những người có mặt đều không dám thở mạnh, họ đoán là người mới vừa đến công ty chưa đầy một tháng này đã chọc giận giám đốc rồi, rõ ràng là có thù hằn riêng.
Đan Kình Hạo ném tài liệu đến trước mặt Vương Sanh, dáng người mảnh khảnh lại khí thế bức người, anh xoay chiếc ghế, từ từ thốt ra hai từ: “Viết lại.”
Vương Sanh hoài nghi rút lại tài liệu, phỉ báng thầm, chương trình này đâu phải do mỗi mình viết, vậy mà chỉ chửi mình, ý là muốn buộc mình từ chức hay sao? Dù sao anh cũng là học sinh chuyên về máy tính của Đại học X.