Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi





Cuối cùng thừa dịp Tôn Hùng liếc mắt đưa tình với những người phụ nữ khác, Nguyễn Đào Yêu vội vàng nâng váy chạy đến nhà vệ sinh.

Cô rất rõ ràng đến khi buổi tiệc kết thúc cô sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên cô chỉ có thể để mình hít thở không khí, để mình lúc lâm trận không bỏ chạy.

Chẳng qua lúc cô vào nhà vệ sinh thì cảnh tượng trước mắt lại làm cô sợ hãi.

Hai người đàn ông, một người mặc Tuxedo, một người mặt tây trang màu đen đứng thành một hàng, quay mặt về phía tường gạch men trắng, đưa lưng về phía cô.

Người sáng suốt nhìn cũng biết bọn họ đang làm gì, chỉ có cô nàng Nguyễn Đào Yêu thật sự là một đứa mơ hồ, hơn nữa còn là một đứa mơ hồ ngây thơ.

Nói cách khác, cô chưa bao giờ biết cấu tạo của nhà vệ sinh, cho nên xuất phát từ phản ứng tự nhiên của cơ thể, cô phát ra tiếng giật mình rất nhỏ.

Hai người đàn ông nghe tiếng đồng thời xoay đầu, tay bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế.

Không khí lập tức trở nên khó thở, thế giới cũng yên tĩnh lại.

Dưới tình huống mắt to trừng mắt nhỏ chừng ba giây đồng hồ, một người đàn ông trong đó hét chói tai lấy tay ôm ngực.


Nguyễn Đào Yêu cũng bị giật mình, vừa rồi cô nhìn thấy cái gì? Trời ạ, đó là cái gì vậy? Đại não hỗn loạn của cô sau khi nhìn thấy vật kia dưới người, vì vậy che mắt, hét ầm lên.

Cô là ngu ngốc sao, thế mà có thể vào nhầm nhà vệ sinh! Ba người, hai người đang hét lại, còn lại Đan Kình Hạo, bình tĩnh kéo khóa quần lên, tò mò nhìn hai người bọn họ la hét, Anh rất tò mò, vì sao một người dưới tình huống xác định mình vào nhầm nhà vệ sinh còn không đi ra ngoài mà một người vì sao vẫn không kéo khóa lại chứ?
Sau khi Nguyễn Đào Yêu hét lên xong, cô len lén lộ ra đôi mắt trong suốt từ kẽ tay, sau đó nhỏ giọng nói với người đàn ông cũng thét lên kia: "Cái đó, tiên sinh....Có phải anh che sai chỗ rồi không?" Nói xong, ngón tay của cô chỉ vào cửa sổ đang mở to của anh ta.

Người đàn ông kia sững sốt một chút rồi phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, giống như bị cưỡng gian, hung hăng đụng vào bả vai Nguyễn Đào Yêu một cái, xấu hổ và giận dữ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Nguyễn Đào Yêu không hiểu gì, không biết vì sao người đàn ông đó hét còn thảm hơn vừa rồi.

Cô nói không sai mà, anh ta quả thật là che sai vị trí, người nào trong tình huống như vậy còn hai tay che ngực.

Lúc này, Đan Kình Hạo không có hình tượng cười ha hả, một tay vịn tường, một tay kia che bụng mình, cười đến mức kinh thiên động địa.

Cô gái này...Thật sự quá thú vị rồi.

Thế mà lại có thể bình tĩnh nói ra lời nói đặc sắc anh che sai chỗ rồi, thật sự đúng là một người ngốc tự nhiên mà.

Lúc này Nguyễn Đào Yêu mới phát hiện thì ra người khác trong nhà vệ sinh chính là Đan Kình Hạo vừa rồi bị cô Tống chối, cô nhìn thấy nụ cười của anh trong lòng không khỏi có cảm giác bị ông trời đùa giỡn.


Dựa vào cái gì một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ? Dựa vào cái gì anh cười rộ lên có thể chói sáng như vậy, mà dáng vẻ cô lúc cười dùng lời của Dương Liên chính là hận không thể đưa hết răng lợi cho người ta nhìn? Giữa đàn ông và phụ nữ sao khác biệt lớn như vậy? Giữa đàn ông đẹp đẽ và phụ nữ tầm thường khác biết lại lớn đến mức đấy sao?
Nguyễn Đào Yêu xấu hổ và giận dữ nghĩ muốn nhét đầu mình vào bồn cầu.

"Anh...Anh đừng cười nữa!" Bị Đan Kình Hạo cười đến mức sợ hãi, Nguyễn Đào Yêu nửa ngày cũng chỉ có thể nói ra một câu tự cho rất là khí thế như vậy.

"Rất vui đó, vì sao không thể cười?" Đan Kình Hạo lau nước mắt bật cười, khóe miệng vui vẻ cũng không có thay đổi.

"Bị người nhìn...anh cảm thấy rất vui sao?" Nguyễn Đào Yêu cũng cảm giác ngại ngùng, cô cũng nghĩ không ra, người đàn ông này sao lại có da mặt dày như thế.

Ngược lại vẻ mặt của Đan Kình Hạo không sao cả, anh tiến lên, ép Nguyễn Đào Yêu đến góc tường, khiêu khích nhìn cô: "Tôi cũng không phải lần đầu tiên bị phụ nữ nhìn thấy, cô cũng không phải lần đầu nhìn đàn ông, làm gì mà hai bên phải làm ra dáng vẻ xấu hổ chứ?"
Nguyễn Đào Yêu bị một câu của anh chặn lại, không biết phản bác thế nào, chỉ có thể đỏ bừng mặt nhìn anh, vẻ mặt quật cường.

Chẳng lẽ cô nói với anh, tôi đương nhiên không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh, trước đó mấy hôm chúng ta không phải đã nhìn thấy của nhau rồi sao? Lời như vậy, cô khẳng định không nói ra khỏi miệng.

Đan Kình Hạo nhìn cả gương mặt đỏ bừng của cô, càng muốn đùa giỡn: "Không lẽ thật sự là lần đầu tiên?" A, loại phụ nữ đến Tôn Hùng cũng có thể nhận làm cha nuôi, chỉ sợ kinh nghiệm trên giường còn phong phú hơn anh đấy.


Nguyễn Đào Yêu nhịn nửa ngày, sau đó phun ra hai chữ: "Không phải."
"Vậy thì tốt rồi." Đan Kình Hạo trở lại không tiến lên gần cô nữa, thấy cô vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, vì vậy cười nói: "Sao thế, còn muốn giải quyết vấn đề cá nhân ở nhà vệ sinh nam?"
Lúc này Nguyễn Đào Yêu mới hồi phục tinh thần, cuống quít muốn nâng váy rời đi, nhưng mà lúc bước ra cửa ra vào mới nhớ đến một chuyện, vì vây quay người lại, ngập ngừng nửa ngày, nói với Đan Kình Hạo: "Anh có thể bao nuôi tôi không?"
Đan Kình Hạo thiếu chút nữa sặc nước miếng mình chết, anh trố mắt nửa ngày, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tới lui Nguyễn Đào Yêu ba lượt, con ngươi thâm trầm dần dần nhóm lên lửa giận.

Cô gái này sao có thể không biết xấu hổ như vậy, không cảm thấy ngại?
Đan Kình Hạo nở một nụ cười trào phúng đầy tính công kích, nếu đám bạn của Đan Kình Hạo nhìn thấy nụ cười này nhất định sẽ trốn rất xa, bởi vì cái này thể hiện, anh đang tức giận, hơn nữa vô cùng khủng bổ.

"Sao thế, ngại người đàn ông Tôn Hùng kia vừa già vừa xấu, cho nên muốn tìm người đẹp hơn?" Giọng điệu Đan Kình Hạo châm chọc, ánh mắt nhìn Nguyễn Đào Yêu như nhìn con thú biểu diễn hài bước trong đoàn xiếc thú.

Nguyễn Đào Yêu cúi đầu không nói gì.

Đan Kình Hạo nói không sai, cô chính là nghĩ như vậy.

Đều là bán, còn không bằng giao mình cho người tốt một chút.

Dáng vẻ cắn chặt môi của cô khiến Đan Kình Hạo có chút đau lòng khó hiểu, nhưng sự khinh thường cô đã lần át đi cảm xúc thương xót, anh thấy cô không nói gì, trong lòng càng tức giận hơn nữa.

"Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ bao nuôi cô?" Đan Kình Hạo hỏi.

Nguyễn Đào Yêu bối rối lắc đầu.


Cô cũng không biết tại sao mình lại nói những lời đó, có lẽ là vừa rồi Tôn Hùng động tay động chân dọa sợ, có lẽ là trong lòng không cam lòng, cho nên cô ôm hy vọng ném cọng rơm cuối cùng về phía Đan Kình Hạo.

Nếu như anh có thể nhận lấy, đương nhiên là cầu còn không được, nếu như không thể, cũng chỉ là giống như suy nghĩ ban đầu của cô, không có gì khác biệt.

"Vậy cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ bao nuôi một người phụ nữ chỉ cần có thể tiền là làm được?"
Nguyễn Đào Yêu đột ngột ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Đan Kình Hạo.

Anh dường như cũng không ý thức được lời của mình là sỉ nhục cỡ nào với Nguyễn Đào Yêu, anh chỉ biết là, loại con gái nuôi, bị làm đã là chuyện thường ngày, khẩu vị của anh còn không đến mức thấp như vậy.

Mặc dù anh đã từng có không ít phụ nữ, bạn giường cũng không thiếu, nhưng mà ít nhất những người phụ nữ kia cũng không ngang nhiên dự tiệc rượu, làm con gái nuôi của một người đã có vợ.

"Vì tiền có thể bán đứng cơ thể mình, còn muốn đội mũ cao sao?" Đan Kình Hạo bước lên phía trước một bước, hơi thở mạnh mẽ áp lực lên Nguyễn Đào Yêu, cô theo bản năng lui về sau, đụng phải vách tường lạnh buốt sau lưng.

Cặp mắt trong veo bối rối nhìn Đan Kình Hạo, giống như là đang hỏi anh, sao phải nói như vậy.

"Cô Nguyễn Đào Yêu à?" Nụ cười trên khóe miệng Đan Kình Hạo không giảm đi, ngược lại càng sâu hơn: "Tôi cảm thấy kỹ nữ cũng cao quý hơn cô một chút, ít nhất các cô ấy còn biết rõ thân phận của mình, cố gắng làm việc.

Cũng không phải đã muốn làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.