Thố Vương Tiên Lộ

Chương 128: Tu sửa lại Ma Vực



Tiểu Thất kiểm tra lại đồ đạc, rồi một hơi phóng người lên khỏi Ma Vực, lâu ngày chưa ra khỏi bóng tối lần này hắn dùng hết sức tung mình lên không như muốn chạm đến bầu trời. Nhưng vẫn chưa đạt được điều đó, hắn chỉ từ đáy vực một hơi bay đến đỉnh dãy núi là dừng lại. Khoảng cách đó đâu có thấp nhưng Tiểu Thất vẫn thấy chưa vừa ý, hắn muốn một ngày nào đó có thể phá không mà đi, cảm giác đó mới thực sự thoải mái

Đứng im như một pho tượng, Tiểu Thất phóng tầm mắt ra xa tìm một vài yêu nhân xung quanh vực. Tử Giác Đầu, những tên to xác đã rời đi chỉ còn mấy yêu nhân gầy ốm cùng đám Tiểu Quỷ không ngừng đào bới tìm kiếm mấy thứ đồ lặt vặt còn sót lại

Nhưng loài này không thể giúp được hắn quá nhiều, thứ Hắn Muốn Tìm phải là mấy tên to con có sức lực, mà mấy tên đó đã đi mất rồi, giờ phải đi tìm một tộc nào mới đem về Ma Vực, làm việc cho hắn. Tiểu Thất quay người về phía nam, nơi hắn gặp Băng Yêu… một kẻ sống lâu năm chắc hẳn biết phải tìm mấy yêu nhân to xác ở đâu, Vì nó mà tiểu thất đi xuống Ma Vực chịu khổ không ít, giờ thoát ra cũng phải tìm Băng Yêu “nhờ vả” một chút

Đại nạn không chết ắt có phúc báo, Suýt nữa bỏ mạng ở Ma Vực giờ hắn có trong người Ma Khí hùng hậu, thoải mái thi triển Thượng Thủy phiêu Vân Hành mà đi. Thay vì phải đạp Tuyết giờ này hắn tự ngưng khí làm bàn đạp, nhìn từ bên ngoài cứ như đạp không mà đi, vận nhiều khí như vậy mà hắn vẫn “dư xăng” đẩy nhanh cước bộ

Mái tóc dài bù xù thổi ngược ra sau hai tay dang rộng ra như tung đôi cánh nhỏ trong không gian mát lạnh, Đây đúng là cảm giác mà hắn mong muốn đạt được bấy lâu,Một mình Bay lượn trong gian rộng lớn. Mỗi tội đôi chân vẫn là đang chạy trên không

Trước đây mất hai ngày mới đi tới, giờ chỉ dùng chưa đến một canh giờ là đã đến dãi núi cao, nơi Băng Yêu trú ẩn. Hình dạng Băng Yêu ra sao Tiểu Thất cũng chẳng rõ, nó chỉ là một yêu tinh có khả năng biến hóa, Tiểu thất dùng linh hồn nheo mắt lướt qua một lượt

Tinh linh là thứ gì mà sao hắn lại không cảm nhận được. Còn Dãy núi này sao lại cao đến vậy, linh hồn hắn cũng không vượt qua được sang bờ bên kia là sao? Tiểu Thất có chút tò mò, tiếp tục tung người chạy dọc theo dãy núi đi lên phía trên đỉnh

Cảm giác như lúc hắn đi lên đỉnh con sóng ngăn cách Giữa Đại lục va Băng Phong Chi Cực vậy, nơi này còn dốc đứng là cao hơn nữa

Ánh sáng dần hiện ra, khoảng khắc hắn thò đầu lên cũng là lúc hắn nhận ra có ánh mặt trời buổi chiều tà. Nhìn xuống phía dưới làm Tiểu Thất không khỏi thốt lên “ Dãy núi này như vậy mà lại che được cả ánh nắng của mặt trời, đúng là cao thật”

Điều đặc biệt hơn là phía bên kia của dãy núi, lại có thực vật xanh tốt đến lạ thường,tiếp giáp với biển qua những đụn cát trắng, nghe tiếng sóng rì rào chẳng khác nào một thế giới khác. Ranh rới giữa thiên đàng và địa ngục lại có thể ngăn cách bởi một dãy núi thôi ư?

Đứng thẳng người nhìn về phía chân trời, xung quanh chỉ là biển cả không thấy bờ. Cả người hắn nhuộm một màu đỏ của ánh chiều tà

“ Cảm giác đứng ở đỉnh cao của Đại lục có phải là như vậy”

Tiểu Thất nhìn theo cho đến khi Mặt trời chìm xuống biển xa, trả lại một màn đêm cô tịch. Từ vui sướng Tiểu Thất chợt cảm thấy cô độc, xung quanh hắn chẳng có một ai. Hắn thích độc hành nhưng không thích sự đơn độc, hắn sợ đơn độc sợ không có ai quan tâm đến hắn ở thế gian này, hắn sợ cho nên mới ở một mình ( sao cứ quay vòng vòng vậy nè)

Quay mặt về đại lục Yêu Giới, từ đỉnh dãy núi hắn còn có thể nhìn thấy Ma Vực, nhìn thấy cả đại lục đang chìm trong tuyết trắng, chìm trong giá lạnh. Cái lạnh làm hắn thấy đơn độc

Tiểu Thất nắm chặt phi hoàn, tung người lên rồi bất ngờ giáng xuống dãy núi như trút bỏ mọi sự ưu phiền trong con người của mình. Phi Hoàn phát ra những luồng khí màu đen liên tiếp công kích vào dãy núi. Tuyết Lở cuốn xuống phía dưới để lộ ra vách đá sau thời gian dài bị che phủ

Tiểu Thất thở hổn hển, nhìn lại vệt lõm mà mình tạo ra, khi mệt hắn quên đi cảm giác đơn độc, nhưng lại nhanh chóng chìm vào trong ưu tư khác, công kích này so với khả năng dời non lấp biển chẳng đáng nhắc tới.

Ánh Mắt hiện lên vẻ không can tâm, nếu chỉ có như vậy thì làm sao có thể so với mấy cao nhân hóa Thần, không đạt đến mức đó thì hắn sao có thể “xử đẹp” đám người Ma Môn

Tiểu Thất thở dài lấy lại sự tập trung, hắn lùi ra xa rồi ngưng ra một phi hoàn nhỏ cỡ lòng bàn tay. Tuy nhỏ nhưng mà sắc, chiêu này hắn từng dùng để khai thông miệng giếng, không nghi ngờ gì thì đây là một chiêu mới mà hắn nghĩ ra, uy lực mạnh hơn mấy chiêu trước đây

Hắn dồn khí đến cực hạn cho một chiêu này, cơ thể bắt đầu cứng nhắc co duỗi có phần khó khắn, Phi Hoàn càng lúc càng xoay nhanh và to dần lên

Tiểu Thất cắn răng phóng phi hoàn tới dãy núi.

“ Uỳnh..”

Âm thanh chấn động cả một vùng không gian xung quanh, Tiểu Thất khó khăn thở ra một ngụm khí, một chiêu như vậy mà không có cắt được dãy núi, chỉ tạo nên một vách sâu làm hắn không khỏi thất vọng

“ Đẳng cấp của Thần rốt cục mạnh đến mức nào…”

Một chiêu này đã làm chấn động cả dãy núi, tuyết trên đỉnh thi nhau sạt lở xuống phía chân núi. Từ trong đó một thân ảnh nhỏ bé chạy ra

“ Cứu mạng… Đừng đánh … đừng đánh nữa”

Tiểu Thất nhướng mày nhìn tới, người này chẳng phải là người hắn cần tìm sao. Cuối cùng cũng ra mặt, hắn chỉ có ý “xả stress “ thoi mà koong ngờ lại làm kinh động đến thế

“Ngươi là ai… sao lại phá hoại nhà của ta”

Tiểu Thất đưa ra phi hoàn, nghiêng cái đầu khóe miệng cong lên

“ Là Ngươi… ngươi chưa có chết?”

“Ta đã chết rồi… oan hồn của ta đến đòi mạng ngươi đấy. Dám bỏ mặc ta ở trong Ma Vực”

Băng Yêu co rúm người hoảng hốt bỏ chạy, vừa chạy vừa la

“ Cứu mạng… đừng giết ta… hu hu”

Tiểu thất thở ra nụ cười, bàn tay của hắn trong thoáng chốc phóng ra năm đạo khí, phóng tới chặn đường chạy của Băng yêu.

“ Ngươi… ngươi muốn làm gì…”

Hình dạng của Tiểu Thất làm nó hoảng sợ, giọng nói có phần run run. Tiểu Thất chẳng đòi hỏi gì ở Băng Yêu, giờ hắn có Băng thạch cũng chẳng cần thiết nữa

“Ngươi… chỉ đường cho ta đến nơi có các tộc yêu nhân, tộc nào cường đại một chút “

Băng Yêu chỉ tay sang một hướng, nhanh nhảu đáp

“ Ở Bên kia… ngươi đi sang đó là tới”

Băng Yêu cười hì hì rồi bỏ chạy sang phía ngược lại. Tiểu Thất nhìn theo hướng chỉ tay, đồng thời phóng thêm một đạo khí chặn đường chạy một lần nữa, Liên tiếp chạy mà đều bị chặn lại, Thái độ của Tiểu Thất vẫn dửng dưng, làm Băng Yêu thấy ghét nhưng chỉ thầm nguyền rủa, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười

“Đường ta đã chỉ rồi… sao ngươi còn chặn đường?”

Tiểu Thất nhún vai bĩu môi làm mặt xấu, đưa tay chỉ chỉ vào hướng ma Băng Yêu nói tới, Có ý nói nó dẫn đường cho hắn

Băng Yêu cười mếu rồi lon ton chạy đi trước chẳng thèm nhìn Tiểu Thất

Suốt dọc đường nó giở hết mấy phép biến hóa, nhưng không qua được mắt của Tiểu Thất, hành động của nó đều bị đạo khí màu đen chặn trước. Khuôn mặt của Tiểu Thất nhìn nó lại cứ như đang trêu đùa, không thể thoải mái, Băng Yêu thầm chử trong lòng chỉ hận không phát tiết được, vì phàm nhân lúc này chẳng giống người mà nó gặp lúc trước

“ Sao lâu vậy, ngươi lại đang toan tính giờ trò gì đây”

Quang đường đi khá xa lại đi vào trong rừng, mãi mà không thấy, Tiểu Thất đã dùng tâm pháp dò xét qua một lượt, hắn đã nhìn ra được có tộc sống gần chỗ của hắn, Tuy vậy vẫn giả bộ không biết gì, Hắn còn phải dùng Băng Yêu để truyền đạt lời nói của hắn với “ người bản địa”

“Trước mặt là tới rồi… Ta đi được chưa”

Băng Yêu làm vẻ mặt năn nỉ, nhưng Tiểu Thất chỉ lắc đầu. Làm nó khó chịu không thôi

“Tha cho ta đi mà….”

Tiểu Thất lại làm mặt xấu trêu ngươi, bàn tay đưa ra phi hoàn có ngụ ý. Băng Yêu hiểu ra tên này không phải đùa bỡn, nó không thể thoát được a. Ma dù gì tên này cũng thoát rồi sao còn tìm hắn làm gì cơ chứ

“Ngươi tìm đám yêu nhân để làm gì…?”

Tiểu Thất chẳng trả lời thêm câu nào. Hắn đã đến nơi có yêu nhân sinh sống. Đám người này sống trên những căn nhà trên cây, bên ngoài bao phủ bằng tuyết rất khó nhận ra. Thấy có người lạ tới, đám yêu nhân thò đầu ra bên ngoài

Trông thấy bộ dạng ma quái của Tiểu thất một số chui rúc vào bên trong, còn một số yêu nhân cao lớn hơn thì lại ra bên ngoài. Nhìn qua hình dạng thì giống người lai với mấy con sóc, thể trạng không hơn Tiểu Thất mà còn nhỏ hơn cả hắn nữa

Tiểu thất hơi thất vọng, đám người lai sóc này có nhục thể cường đại đây sao? Hắn quay sang chỗ Băng Yêu tỏ ý không vui

“Đám yêu nhân này có nhục thể cường đại sao?”

“ Như vậy là lớn rồi, ngươi xem chúng cao hơn ta mấy lần đấy nhé… ngươi tìm bọn chúng để làm gì”

Băng Yêu còn chưa cao bằng đầu gối của Tiểu thất cao hơn mấy lần mà vẫn thấp hơn hắn nữa. Nhưng thôi kệ có được tộc nào thì hay chỗ đó, Ma vực cần tu sửa thì chắc chắn dùng đến không ít yêu nhân

“ Bắt bọn chúng về Ma vực”

Băng Yêu giật nảy người

“ Bắt về Ma vực… Ngươi..”

Vẻ mặt của tiểu Thất chẳng có chút nào là trêu đùa, vung tay phóng ra một đạo khí màu đen phá tan một ngôi nhà trên cây, mấy tên người sóc rơi xuống, lại vội vàng leo lên cây tìm chỗ núp. Không quên nhìn Tiểu Thất tỏ vẻ lo sợ

“ Lần tới không phải là ngôi nhà nữa đâu…”

Băng Yêu tỏ vẻ ái ngại, Tên này đã bị nhiễm ma khí trở thành một ác ma rồi sao?. Tuy vậy nhưng nó vẫn truyền đạt lại ý của Tiểu Thất

Đám yêu nhân thấy bản lĩnh của Tiểu Thất không phải yếu ngay khi Hắn phẩy tay là phá tan ngôi nhà, thì tất cả đã co rút vào bên trong. Nay lại nghe Băng yêu nói vậy càng không dám ló mặt ra.

Tiểu thất liếc khéo Băng Yêu, không biết nó nói cái gì mà lại chẳng thấy tên nào nữa. Sự sợ hãi của Ma Vực chắc chúng đã nghe qua nên có thái độ như vậy cũng là phải. Hắn phóng ra thêm vài đạo khí phá nốt mấy căn nhà còn lại.

Hắn nhảy tới túm lấy một người sóc nhỏ con, nhấc bổng lên. Đôi mắt tròn xoe run run nhìn hắn, Tiểu thất nhìn ra sự sợ hãi bên trong ánh mắt đó. Và hơn hết hắn nhìn thấy bộ dạng quái dị của mình. Vẫn là con người nhưng làn da chằng chịt vệt đen chạy khắp cơ thể, Không nghĩ cả khuôn mặt của hắn cũng không tránh khỏi vệt đen

Tiểu thất chần chừ, lông mày khẽ rung lên, hắn quăng người sóc nhỏ con lên nền tuyết. hung hắng đánh một quyền vào thân cây to lớn, làm nó gãy đổ. Rồi đưa tay chỉ hết mấy tên người sóc, ra hiệu bọn chúng đi về Ma Vực nếu không kết cục cũng chỉ giống như thân cây lúc nãy

Yêu nhân hiểu ý, từng con từng con đi ra, bàn chân run run đi về phía Ma Vực. tiểu thất thấy tên nào đi chậm thì không ngại mà trừ khử ngay tại chỗ, Có như vậy bọn chúng mới đi nhanh chân lên được. sơm muộn hắn cũng tìm thêm vài tộc khác, những việc như thế này còn xảy ra nhiều lần hơn nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.