Thố Vương Tiên Lộ

Chương 36: Vũ Gia



Tiểu Thất và An Mộc cũng đã đi tới Thiên Phổ Thành. Hai người đi nhưng cũng không có gặp gì gọi là nguy hiểm,chỉ là vài yêu thú sơ cấp mà thôi, cũng không có gặp toán cướp nào, mà họ thì có gì để cướp cơ chứ, Tài thì không có gì nhiều, hắn vốn có hơn 5000 bạch kim trừ đi các khoản mua đan dược, trả tiền y quán ở Tây Thành, rèn binh khí ở Nam thành giờ hắn chẳng còn bao nhiêu.

Ở Thiên Phổ thành,Tiểu Thất có việc cần làm, nhưng vừa đến nơi này, còn có chút xa lạ muốn tìm đến địa phương có ký hiệu mặt quỷ thì cần có vài ngày để tìm kiếm a. Nhưng phải tìm được chỗ nào ở tạm đã. Không biết là đoàn áp tiêu đang ở đâu, nếu tìm được thì có thể để An Mộc lại đấy, mang theo người như vậy không được thuận tiện cho lắm, hơn nữa vị ca ca của nàng rất có thể ở cùng đoàn a.

Khổ nỗi là họ đã lạc khỏi đoàn rồi. Thôi đành vậy, tìm một chỗ nghỉ chân đã rồi từ từ tìm kiếm. Thiên Phổ cõ chút náo nhiệt hơn cả Bạch thành, Hai người ghé lại một quán ăn nhỏ trong một cái ngõ nhỏ, nghỉ ngơi và hỏi thăm một chút

Chủ quán này là một một người trung niên, thấy có khách đi vào lại ăn mặc có chút “ bụi bặm” thoáng nghi ngại nhung lão vẫn qua chào một tiếng

“Hai vị khách quan muốn ăn gì ạ”

Bản thân cũng chưa biết ăn gì a. Mới tới mà, ngó qua An Mộc xem ra cũng chưa biết gì a, cũng phải,sống ở một noi xa xôi thế kia chắc cũng không có ăn qua mấy món ở đây. Tiểu Thất trả lời

“Có cái gì đó ăn tạm là được rồi?”

Câu trả lời này làm cho chủ quán có chút đắn đo, ăn mặc như vậy chắc không phải nạn dân đến đây ăn quỵt chứ. Lão chần chừ đáp

“ A ta hỏi chút có tý không phải, hai … người có tiền chứ?”

Tiểu thất nhìn lại xung quanh, quán này cũng là quán nhỏ thôi, thức ăn chắc không đắt tiền, vậy là ông này nghĩ mình không có tiền sao. Nhìn lại y phục của An Mộc và hắn đang mặc, có chút rách rưới. Cũng phải

Tiểu thất đưa cho chủ quán mười bạch kim, ở Bạch Thành một tháng làm được 25 bạch kim, ăn ở chỗ lão lục thì toàn là ăn chực không trả tiền hắn cũng không rõ

“Từng này có thể ăn được chứ”

Thấy Tiểu Thất lôi ra được tiền, lão rất vui mừng a. nhưng cũng không dám nhận hết mà chỉ lấy 2 bạch kim, quán của lão nhỏ thật nên không dám đắc tội người khác a.

“Được chứ được chứ… thông cảm quán của ta nhỏ làm ăn sống qua ngày thôi kiếm chẳng bao nhiêu…nên không dám cho ăn chịu”

Vẻ mặt chủ quán đã tươi cười trở lại, vội rót nước cho hai người

“ Hai vị từ nơi khác đến đây phải không? hai người dùng bánh canh nhé, quán của ta có món đấy là ngon nhất”

Tiểu Thất gật đầu đồng ý, lão chủ quán lập tức lăn bột làm bánh a, nhìn thủ pháp rất điêu luyện. từng viên bột rất nhanh được cho vào nồi, luộc sơ rồi vớt sang nồi bên cạnh hấp lên một lúc

“Chúng tôi vừa đến đây, ông có biết chỗ nào có thể trọ lại không, trú nắng trú mưa là được rồi”

Chủ quán vừa làm vừa đáp

“ Ở đây có rất nhiều khách điếm, hai người ra ngoài ngõ đi theo con đường tùy tiện chọn một cái là được”

“ Ở đó giá cả thế nào?”

“Cái này ta cũng không rõ, mỗi nơi một giá,…”

Chủ quán đưa món ăn lên, món bánh canh này nhìn khá giống với bánh trôi, ăn miếng bánh rất mềm, dễ nuốt canh hình như là xương của loài yêu thú nào đó. thêm chút rau rừng mùi vị rất là ngon a

“ Ca ca cái này ngon quá”

Nhìn vẻ mặt hí hửng của An Mộc, xem ra chưa có ăn món nào như thế này a, ăn xong vẫn còn thòm thèm

“Ông chủ cho tiểu muội đây một tô nữa”

An Mộc vội nói

“ca ca… Không cần đâu, muội no rồi”

Tiểu thất dơ tay ra hiệu không cần làm nữa, hiện hắn muốn tìm phòng trước, nếu An Mộc đã nói vậy thì thôi, trông khuôn mặt của An Mộc lúc này hắn thấy có chút không nỡ. Nhưng biết làm sao được

“Xong việc ta sẽ cho ngươi ăn một bữa thật thoải mái, còn nhiều món còn ngon hơn thế này nữa”

Ánh mắt tràn ngập sự chờ mong

“Còn nhiều món ngon hơn nữa sao, thật chứ?”

Nhớ đến mấy món của Tiểu Hà, gắn gật gật đầu, Nếu không tìm được ca ca của người này, đưa An Mộc về chỗ Lão lục cũng không phải chủ ý, dừ sao Tiểu Hà cũng không còn thường xuyên ở nhà, có thêm người chắc lão lục cũng vui vẻ hơn a.

Dao một vòng qua Thiên Phổ, theo lời chủ quán quả nhiên có nhiều khách điếm ở đây thật, Thiên Phổ nhiều người từ nơi khác qua lại, buôn bán cũng có người đến đây chỉ là vui chơi thôi. hai người ghé vào một khách điếm, hỏi thăm một chút

“Ông chủ, ở đây còn phòng trống không?”

Thấy người đến ăn mặc rách rưới, ông chủ nhìn đánh giá một lượt, trông không giống kẻ có tiền

“Phòng thì có nhưng phòng rẻ nhất cũng 50 bạch kim một ngày đó”

Quả thật là hắn đã hết tiền a, không nghĩ tới lại như vậy, tài liệu yêu thú hắn kiếm được trên đường đem bán cũng không được nhiều a. Hai người còn ở lại đây khá dài ít nhất cho tới khi hắn tìm được cái địa điểm kia

Trông thấy thái độ này ông chủ chắc chắn là hai người này không có tiền rồi

“Không có tiền phải không? hai người mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của ta”

Rồi lão chuyển ngay bộ mặt hớn hở sang một người nam nhân khác đang đi tới. Hai người đành đi ra ngoài vậy. vào khách điếm có vẻ hơi tốn kém a, phải nghĩ phương pháp khác mới được

Thấy cách đấy không xa đang tập trung rất nhiều người,Tiểu Thất và An Mộc tờ mò tiến lại đó xem thử, nhưng các hán tử tập chung đông quá không cách nào chen vào trong. Thấy một nam tử từ trong cố gắng lắm mới đi được ra ngoài, mọi người xung quanh đều hỏi

“Vị ca ca này cho hỏi trong kia có việc gì mà mọi người tụ tập vậy”

Người nam tử này vừa cao vừa gầy mặt có nốt ruồi ở mép, xem cách ăn mặc là người bán hàng ra đây xem náo nhiệt thôi

“Vũ gia đang tìm người có sức khỏe xây dựng đài thi đấu đó mà, trả công cũng kha khá 20 bạch kim cho một ngày, nuôi ăn ở cho đến khi hoàn thành,”

“ Nhưng họ chỉ chọn người nâng được 100 cân lực trở lên, ít người làm được a”

“ Chúng ta không có làm được việc này rồi, ta nâng được có 90 cân cũng không có được a, ”

Một số bắt đầu tản ra, xem ra họ không có làm được a, cũng phải hầu hết những người này đều là người thường không phải tu luyện giả. mà nhũng người tu luyện giả sao lại đi làm cái việc này chứ, ít ra họ cũng có chút lòng tự trọng chứ.

“Ây, cũng có người vượt qua được kìa, xem ra chúng ta không đủ sức thôi”

Đang thế bí, xem ra cách này có thể kiếm một chút a, ít ra cũng có chỗ ăn ở tạm thời. Tiểu Thất nghe loáng thoáng qua, đã hiểu được phần nào. Mọi người dần tản ra lúc này hắn đã có thể đi vào rồi. Một mẩu giấy đăng tuyển người dựng lôi đài yêu cầu một trăm cân lực trở lên. Hắn đi vào chỗ người quản sự đang ngồi cách đó không xa, xung quanh là vài nam tử to cao khác, xem cách ăn mặc chắc là người được chọn rồi

“Xin hỏi ở đây còn tuyển người dựng lôi đài không?”

Nghe tiếng nói, quản sự đang cầm cây viết chợt ngẩng đầu, xem đối phương là ai, chỉ thấy mọt gã ăn mặc rách rưới xem ra là nạn dân rồi, bên cạnh cũng chỉ là một nha đầu lấm lem khiến quản sự không có vừa ý a

“Còn thì vẫn còn nhưng ta chỉ cần người nâng được trên 100 cân lực, ngươi làm được không?”

Quản sự khá là nghi hoặc về hai người này, nếu hắn nâng được thì rất có khả năng là một tên võ đồ a. nhưng ăn mặc như vậy ta thấy không có giống lắm

“Ta nâng được, “

Tiểu Thất chứng minh bằng cách một tay đẩy nghiêng hòn đá gần đấy, hòn đá dùng để kiểm tra, người khác phải hai tay nâng hòn đá lên mới được, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Thất đẩy hòn đá này rất nhẹ nhàng, không phải ai cũng làm được a. Nhưng nam tử xung quanh cũng há hốc mồm, bảo họ một tay đẩy như vậy cũng không thể a. Người này là tu luyện giả sao? Nếu hắn dùng nội khí để làm việc thì rất nhanh xuống sức a.

“Được rồi, ta nhận ngươi”

Không quan tâm hắn là võ đồ hay võ giả nữa, có người làm là tốt rồi. còn vì sao một võ giả lại chịu làm việc này quản sự cũng không quan tâm, ai cũng có lý do riêng. Miễn sao bản thân hắn tìm được người làm công là được rồi.

“Tất cả đi theo ta, đến chỗ xây lôi đài”

Quản sự đứng lên chắp tay sau mông rời khỏi bàn uống nước, Thấy vậy Tiểu Thất bèn hỏi

“ Quản sự, ta và muội muội mới đến đây, không biết ông có việc gì có thể xắp xếp cho muội muội ta được không, khi nào xong việc chúng ta sẽ rời đi”

Quản sự quay sang phía hai người trầm ngâm đánh giá lại phía của An Mộc

“Tiểu muội ngươi tên là gì? Có thể làm những việc gì”

Tiểu Thất quay sang phía An Mộc, nàng bèn ấp úng trả lời quản sự

“Ta tên An Mộc, có biết một chút về y thuật, hoặc cho ta làm việc vặt cũng được”

Quản sự hít một hơi dài, tỏ vẻ suy tư rồi ra quyết định

“ Mấy ngày này Vũ gia có nhiều khách ghé thăm, ngươi qua nhà bếp giúp đỡ đi, chắc có chỗ ở, cứ đến giờ thì đưa cơm qua Công trường “

Hai người cảm ơn Quản sự rồi lặng lẽ đi theo sau đám người này

Vũ gia là một trong hai thế lực lớn ở Thiên Phổ. Cơ ngơi đồ sộ không cần phải bàn rồi, lớn hơn cả Hắc Hổ bang, Không gian có chút thoáng đãng, nhưng không phải do thiếu thốn. Tài lực của thế lực này không tệ, còn có khu chế tác binh khí, khu luyện được, Vũ Kinh lâu, nơi có chứa nhưng tài liệu quý giá nhất, về võ học, đan dược của Thiên Phổ Thành. Đệ tử ai nấy đều vận võ y, trông rất gọn gàng, có kỷ luật hơn so với Hắc Hổ thì,.. quả thật không dám so sánh nữa

Lý do dựng lại lôi đài nghe cũng hơi khó tin, là do lôi đài cũ trong thí luyện bị hư hỏng nặng, lần này sửa lại lôi đài cũ và xây thêm một lôi đài dùng sàn băng hắc thạch, thay cho loại đá thông thường. Hắc thạch vô cùng chắc chắn, và nó cũng rất nặng. Không phải võ quân đối chiến thì không có bị hư hại gì

Quản sự dẫn đám người làm công đến gặp Vũ Lão đầu, người này sẽ chỉ đạo việc xây dựng. Người này đã có tuổi rồi a, tu vi chỉ là võ giả thôi, bản thân thích làm những chuyện lặt vặt như dựng lôi đài chẳng hạn. Kế đó là dẫn họ đến chỗ ở mà họ sẽ ở lại. Cuối cùng là dẫn An Mộc qua gian bếp của Vũ gia, cũng không xa chỗ của Tiểu Thất lắm. Tạm thời An Mộc sẽ qua đó ở.

Đám người làm công ngay sau đó được nghỉ ngơi một lúc sáng mai họ sẽ phải ra ngoài thành, kéo xe trở đá vào trong thành. Xem xét diện tích lôi đài cũng phải tốn một lượng đá tương đối lớn, từng này người khi nào mới làm xong đây, Tiểu Thất còn phải đi tìm cái địa điểm kia, nhận đò vật mang về cho nhị thiếu gia nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.