Thố Vương Tiên Lộ

Chương 78: Băng Phong Chi Thành



Tiểu Thất vốn nghĩ chỉ cần gặp được Tiên Tử trên đỉnh Phong Tuyết sơn, với Bản lĩnh của người thì sẽ có cách chữa khỏi cho nữ tử trên lưng hắn. Việc không chữa khỏi nằm ngoài dự đoán của hắn khiến Tiểu Thất có chút khó xử. Bản thân đã nhận lời tộc trưởng Phong Tộc sẽ mang con gái người đến gặp tiên tử cứu chữa, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Hắn bỏ lại người ở đó thì cũng chẳng thay đổi được gì. Đường đi đến Băng Phong Chi Cực còn chưa biết hướng nào, còn xa không hắn cũng chưa biết nữa. Hắn mang theo một người không thân thích đi đoạn đường dài như vậy có đáng hay không?

Đôi lúc hắn nghĩ “ nếu bản thân mình vứt bỏ nữ nhân này ở nơi hoang vu thế này, tuyết sẽ chôn vùi thi thể chẳng ai phát hiện được. Mà dẫu nười ta phát hiện và có nhận ra thân phận người này cũng chẳng ai trách hắn được. Nữ tử đã nằm bất động ba năm chỉ là một gánh nặng cho người thân nơi băng giá này mà thôi”. Còn nếu như hắn mang theo nữ nhân này cứ cho là gặp được Băng Phong Lão Tổ đi thì sau đó như thế nào, liệu có giống như tiên tử cũng lực bất tòng tâm Vậy hắn chẳng phải đang làm một điều vô ích sao?. Chưa biết còn bao lâu mới đi đến Băng Phong Chi Cực, một tháng hay một năm. Chẳng lẽ hắn cứ mang theo một nử tử bất động theo mình cả ngày?

Nử tử trên lưng dường như nhận ra tâm tư của nam nhân trước mặt. Từ những ngày đầu mới đổ bệnh cảm nhận được cơ thể mình đang dần mất đi cảm giác, từ đôi chân rồi đến đôi tay cuối cùng sau một tháng chỉ còn mỗi phần đầu là còn hoạt động được. Khi ấy nàng đã biết bản thân mình đã chẳng còn cơ hội được sống bao lâu nữa, Nhưng buông bỏ cuộc sống đâu phải dễ dàng gì, cơ thể đã chẳng còn nghe lời nàng nữa. Chỉ biết nằm chờ cho đến khi người ta vứt bỏ hoặc đến khi mình tắt thở mà thôi. Rồi nàng cũng nuôi hi vọng, khi một năm sau Dương Hà, cha của mình đi xuống phía nam tìm được một vị y sư về chữa bệnh. Người đó lại đưa ra được phương thuốc làm cha mẹ và nàng đều an lòng phần nào và rồi nàng lại hi vọng chờ đến một ngày có được Tuyết Liên. Khi đó bản thân mình lại có thể đi lại như người bình thường.

Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cha nàng cũng mang về được Tuyết Liên. Ai cũng vui mừng khi nghe được tin tức tốt đẹp đó, Nhưng rồi nam nhân, người đang cõng nàng lại nói dù có dùng phương thuốc đó thì nàng cũng chẳng thể đi lại được chỉ là kéo dài được mạng sống, kéo dài sự đau khổ của nàng mà thôi. Mới đây lại nghe vị tiên tử trong truyền thuyết mà các tộc phương bắc ca tụng bấy lâu cũng không chữa trị được Băng Thạch trong người. Nàng biết số mạng của mình như vậy đã hết rồi, mọi người tốn bao tâm sức lo cho nàng như vậy, nếu thực sự chết đi thì nàng cũng mỉm cười mà thôi, mìm cười vì mình không còn là gánh nặng nữa.

Ngồi nghỉ bên tảng đá to lớn,nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nam nhân đang nhìn khắp bốn phương tám hướng. Nàng ước mình có thể nói được lúc này để nói với nam nhân rằng “ Hãy để tôi ở lại đây” Một người xa lạ đưa nàng đến gặp được một vị tiên tử mà người khác cả đời khó gặp vậy là đã mãn nguyện với một người như nàng lắm rồi.

Đang suy tư thì sói nhỏ chợt đến trước mặt nàng, nghiêng ngiêng cái đầu nhỏ của mình nhìn nữ nhân rồi tiến sát lại quẫy đuôi nằm xuống bên cạnh đưa cái lưỡi hồng hào liếm nhẹ lên đôi bàn tay như muốn an ủi, Dẫu nàng chẳng còn cảm giác từ đôi tay truyền lại nhưng đôi mắt vẫn nhìn ra được con sói đang quan tâm mình, trong lòng thầm cười nhẹ

Tiểu Thất dò xét bốn phương, chỉ thấy một mảng tuyết trắng xóa. Bằng vào phép di hồn một biến thể dựa trên Thủy Mặc Tâm Pháp hắn chỉ có thể lờ mờ nhận thấy mấy ngọn núi ở phía trước. Luốn khí ở đó dao động hơi khác thường so với những nơi khác nên đấy sẽ là điểm dừng chân tiếp theo của hắn. Ngoảnh người quay lại thấy sói nhỏ đang nằm rúc đầu vào cạnh nữ nhân. Trong đầu có ý định bỏ lại người này, trước sau cũng phải đối mặt một lần nói rõ ràng mọi chuyện. NHưng nghĩ lại giờ vẫn chưa phải là lúc.

Khẽ quái sói nhỏ một tiếng “ Truy Phong” nhưng dường như chưa quen với cái tên này cho lắm, hắn gọi thêm mấy lần soi nhỏ không có phản ứng gì chỉ nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Có lẽ cần thêm thời gian mới gọi nó bằng cái nên này được. Hắn tiến lại gần cõng nữ nhân và tiến về phía mấy ngọn núi phía trước.



Từ xa nhìn thấy đỉnh núi nhưng phải đi khá lâu hắn mới tới gần được nơi này. Sắc trời ở đất bắc đều như nhau cùng là một màu trắng xám nên chẳng biết là ngày hay đêm. Tiểu Thất rời phong tộc cũng đã khá lâu giờ này đã đi được một quãng rất xa. Trước mặt hắn lại hiện lên những làn khói mờ ảo nhưng vẫn nhận thấy được, Nơi này ấy vậy mà cũng có một tòa Thành,có thành trì vậy là ở đây có người sinh sống.

Rảo bước đi tới gần hắn ngước lên nhìn thấy một bảng chữ “ Băng Phong Chi Thành” treo ngay bên trên cổng thành. Bên dưới hai bên có bốn người canh gác, thân hình không lớn lắm nhưng bộ áo khoác ngoài bằng da thú làm họ trông to con hơn không ít, đầu đội mũ lông tay cầm đinh ba thiết kế tương đối tinh xảo. Trên tường thành được xây dựng từ băng cách nhau một quãng lại có một mái che rộng, phía dưới là mấy người khác cũng làm nhiệm vụ canh gác nhưng thoạt nhìn thì có vẻ khá nhàn rỗi

Thấy người lạ đi vào cách ăn mặc không giống người trong thành, lại dẫn thêm một con tuyết lang nhỏ. hai tên lính gác ở dưới liền giương đinh ba chặn đường lại hỏi

“ Ngươi là người tộc nào? Đến Băng Phong Chi Thành có chuyện gì?”

Tiểu Thất cõng nữ nhân trên lưng,hơi cúi người bèn làm ra vẻ khúm núm đáp

“ Hai vị quan nhân, tiểu nhân người Phong Tộc, lần đầu đi xa tộc nên lạc đường, thấy nơi này có người sinh sống nên ghé qua “

“ Phong tộc sao? Cũng khá xa nơi này đấy… Còn người trên lưng ngươi là ai?”

“Trên này là một người thân của tiểu nhân, bị bệnh lạ trong người cảm thấy không khỏe nên đang ngủ rồi”

Hai tên quan nhân đang dò hỏi thì một tên lính khác, người hơi gầy khẽ đưa tay vuốt cằm một cái ra vẻ sánh sỏi rồi cất tiếng khàn khàn

“Cho họ vào đi. Không phải người đến học ở Huyền Phong Môn đâu”

Hai tên lính canh nghe vậy vội thu lại cây đinh ba,nhìn hai người ăn mặc đơn giản trước mặt một cái rồi phất tay tỏ vẻ chán nản ra hiệu cho hai người vào thành. Tiểu Thất gật đầu rồi cõng người đi vào trong, vốn dĩ chỉ muốn hỏi đường đi Băng Phong Chi Cực nhưng hắn lại có chút tò mò về thành trì nơi này, Tất cả nhà cửa đều được làm từ những khối băng lớn bên ngoài lại phủ bởi một lớp tuyết trắng. Làm từ băng mà không thấy lạnh ư? Đây là thắc mắc lớn nhất khi hắn mới bước vào trong thành

Không giống như Bạch Thành, nơi đây không có nhiều người qua lại trên phố các ngôi nhà được xây kín chỉ có một cửa ra và một cái cỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay ở phía trên nóc. Các ngôi nhà được xây nối tiếp nhau thành những hình vuông gọi khà một khu. Phía trung tâm là một nơi để họ đốt lửa nấu ăn chung, như vậy là ăn uống và sinh hoạt đều ở bên ngoài, còn ngôi nhà chỉ để ngủ mà thôi, khi họ ra ngoài sẽ đóng của lại để giữa lại lượng nhiệt ở bên trong

Băng Phong Chi Thành có 12 khu lớn nơi này là nơi ở của người dân, và vô số khu nhỏ đây là khu vực của tiệm y quán… trải dài dọc theo dãy núi. Đang ngẩn ngơ trước khung cảnh trước mặt thì có một đám người từ phía cổng thành tiến lại gần phía sau hắn

“ Sói nhỏ đáng yêu, lại đây với ta nào”

Trọng nói lanh lảnh chợt vang lên, Tiểu Thất bất giác quay người lại thấy một nữ nhân, đội mũ lông khoác áo da, phần cổ cuốn thêm một tấm lông thú màu trắng, đã nhanh tay nhấc bổng sói nhỏ lên, bộ dạng tinh nghịch ôm nó vào lòng, bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve sói nhỏ. Đứng bên cạnh là một thiếu niên anh tuấn, lông mày thẳng hơi nhếch lên, đôi mắt sáng như sao trời, Tay dắt bảo đao màu lam người vận bộ đồ da thú có phần quý phái. Đi theo sau là một thị nữ ăn mặc giản đơn chỉ đủ giữ ấm nhưng cũng rất gọn gàng vừa mắt, theo sau ba người là ba Hán tử đầu trọc vai u thịt bắp, tấm áo da không thể che kín được bộ ngực lực lưỡng.

“Con sói này của ngươi à? Nó tên là gì vậy?”

Nữ nhân mỉm cười hướng Tiểu Thất hỏi. nụ cười ấy làm hắn ngây người nhớ đến Tiểu Hà, không biết giờ muội ấy thế nào? Ma Môn vây công luyện võ các chắc là lành ít dữ nhiều. Lại thêm Lão Lục và Tiểu Ngũ cũng bị sâu độc khống chế. NHất thời hắn đứng ngay ra đó nhìn nữ nhân không chớp mắt, đồng thời hồi tưởng lại mọi việc. Nhưng người khác lại không cho rằng như vậy, tên này chắc chắng đang si mê trước vẻ đẹp của nàng đây mà. Chẳng biết ai hắng giọng một cái làm Tiểu Thất tỉnh táo trở lại

“Nó tên là Truy Phong”

Nhìn ánh mắt ngơ ngác của sói nhỏ nữ nhân nói nhỏ

“ Truy Phong… chạy theo cơn gió sao…?

Ngừng một lúc nữ nhân tiến lại gần hơn trên tay vẫn ôm lấy sói nhỏ

“ Kha La … tộc nhân HuyễnTộc”

Tiểu Thất cũng đáp lại

“Thố Vương … tộc nhân Phong Tộc”

“ Thố vương? Tên này nghe lạ quá… ngươi là người phong tộc sao?”

Tiểu Thất không đáp chỉ im lặng gật đầu. Nghe thấy Phong tộc đám người này có chút xem thường, nhưng nữ nhân không lộ ra điều đó quá nhiều

“Đây là Kha lê, anh trai của ta…Ngươi cũng đến Băng Phong Chi Môn ứng tuyển ư?”

“Không phải… ta chỉ đi qua nơi này thôi”

“Trên lưng của ngươi là ai vậy, nãy gờ không thấy lên tiếng”

“Một người thân đang bị bệnh…Ta đang đi đến Băng Phong Chi Cực tìm người chữa cho nàng ấy”

Nghe thấy địa phương đó đám người hơi nghiêm mặt, nhìn nhau một lúc rồi phì cười, đến người băng lạnh như Kha Lê khuôn mặt cũng có biến hóa, khóe miejng cong lên chẳng biết là khinh bỉ hay thương hại. Đám hán tử đầu trọc còn cười to thành tiếng, thấy chút hơi thất thố Kha LA vội giải thích”

“Chỗ đó là địa phương trong truyền thuyết, còn lạnh hơn ở đây rất nhiều làm gì có ai sống ở đó cơ chứ…nếu muốn chữa bệnh thì có thể đến y quán thử xem…”

“Đa tạ đã nhắc nhở, nhưng ta chỉ cần đi đến Băng Phong Chi Cực thôi”

“Chúng ta đang đi lên Băng Phong Chi Môn, một tông môn truyền thừa hàng nghìn năm rồi. Ngươi có đi cùng không, nghe nói chưởng môn pháp lực hơn người lại tinh thông thiên văn địa lý, chưa biết chừng có thể giúp ngươi”

“Thật vậy sao, cảm ơn đã chỉ điểm”

Chợt nữ nhân vội nghiêm mặt

“Không cần cảm ơn, chỉ là ta đang buồn chán muốn mượn sói nhỏ chơi cùng vài hôm “

Truy Phong chưa thực sự thân thiết với chủ của nó lắm, mới cho ăn vài lần. Tiểu Thất cũng không quá ích kỷ giữ nó làm của riêng. Nó cũng có cảm xúc nó muốn đi theo ai thì cứ để nó quyết định. Thấy mọi việc đã ôn thỏa. Kha lê vội huých vai Kha La một cái báo hiệu phải đến lúc lên đường. Dường như đối với người em gái của mình Kha La rất chiều ý hết mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.