Thoại Hồ

Chương 12: Cảnh trong mơ



Trong tai truyền đến tiếng nước róc rách, như ẩn như hiện không biết rõ xuất phát từ đâu, trong âm thanh cuồn cuộn đó, Du Thanh mở hai mắt, tầm mắt lại bị một mảnh sương mù ngăn trở, chẳng biết tại sao, trong lòng không hiểu mà dâng lên một nỗi bực dọc, hình như có ẩn ẩn lửa giận muốn phát tiết, lại không biết đến tột cùng là giận cái gì.

Đưa tay đem sương mù phía trước đẩy ra, tiến lên phía trước hai bước, lại lâm vào một mảnh thiên địa trắng xóa, nhắm mắt lại nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ thanh nhã của nam tử:” Vật nhỏ, không biết sau này ngươi có còn nhớ rõ ta không, bất quá không nhớ rõ cũng không quan trọng, ta có thể tìm ra lối thoát, nhất định sẽ tìm đến ngươi”.

Một đạo tiếng nấc ức nở rất nhỏ vang lên, giống như một cái động vật ủy khuất đến cực điểm đang hướng chủ nhân làm nũng. Thanh nhã thanh âm cười rộ lên, mang theo vài tia sủng nịch, nở nụ cười trong chốc lát lại từ từ chuyển lãnh, tựa hồ còn nói gì nữa nhưng bất luận thế nào cũng không nghe rõ.

Du Thanh cảm thấy có chút choáng váng đầu, theo hướng thanh âm mà bước từng bước qua, dưới chân mềm mại như đang dẫm lên đám mây. Dần dần sương mù càng loãng, chóp mũi ngửi được một cỗ yên tĩnh mùi hoa, mơ hồ trong tầm mắt, mãnh liệt xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt, ngay sau đó liền bắt đầu một trận thiên hoàn địa chuyển

Cảm giác xoay mòng mòng rất chân thực, Du Thanh chỉ cảm thấy tất cả thế giới đều chợt lóe qua mắt, rồi mới định thần lại, nhìn đến trước mắt xuất hiện một đóa hoa mai thật lớn, năm cánh hoa thong thả chuyển động, càng chuyển càng lớn, càng chuyển càng nhanh.

Mùi hoa đậm đặc phiêu tán giống như do cuồng phong thổi quét mà đến, trong lòng suy nghĩ lung tung, lúc trước có thể tự nhìn tự hỏi, đảo mắt lại giống như mất đi lý trí, bất tri bất giác mà hận không thể giống như cuồng phong kia mà đem hoa bẻ gãy nghiền nát.

Tiếng nức nở trong tai bay xa dần, sương trắng trước mắt càng phát ra dày đặc, đóa hoa bốn phía đều bay lung tung giống như xoáy nước, giữ chặt hắn hung hăng kéo xuống.

“ A Thanh! A Thanh!” Bạch Lê khi tỉnh dậy thấy trán hắn chảy ra tinh mịn mồ hôi, mi mắt nhíu chặt, kêu như thế nào cũng không tỉnh, không biết là có phải mình đem bệnh thương hàn truyền cho hắn hay không, nhất thời sợ tới mức không nhẹ.

Cố sức từ trong chăn chui ra, lấy một bàn tay sờ sờ trán hắn, cũng không thấy nóng, lại không biết là thật sự không nóng hay tại bàn tay mình vốn còn rất nóng, không khỏi đầy mặt lo lắng:” A Thanh! Ngươi tỉnh tỉnh!”.

Du Thanh bị hắn lay lay mấy cái, mi mắt nhẹ rung động, chậm rãi mở ra hai mắt.

“Ngươi tỉnh?!” Bạch Lê mừng rỡ không thôi, vửa muốn thấu đi qua nói chuyện lại đột nhiên bị ánh mắt như hồ tối u lãnh làm cả kinh, nháy mắt mấy cái, thật cẩn thận mà nhìn hắn:” A Thanh… Ngươi làm sao vậy?”

Du Thanh giống như không có nghe hắn nói, thẳng tắp nhìn đỉnh giường, một lát qua đi, sự nặng nề trong mắt dần dần rút đi, mâu sắc dần dần khôi phục thanh minh, nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại một lát, lần thứ hai mở mắt ra mới thấy thanh tỉnh vài phần, nghi hoặc mà hướng bên cạnh hắn nhìn qua:” A Lê, ngươi gọi ta?”

Bạch Lê thấy thần sắc hắn như thường, vội vàng gật đầu thấu đi qua:” A Thanh, ngươi vừa rồi bị sao vậy?”.

Du Thanh sửng sốt một chút, ngồi dậy nhu nhu màng tang, suy tư một lúc lâu khẽ thở dài:” Không biết là làm sao, tựa hồ gặp ác mộng, lại không nhớ được”.

“Thật sự?!” Bạch Lê nhãn tình sáng lên.

Du Thanh nhìn đến thần sắc của hắn, có chút không lời gì để nói, cười nói:” Ta gặp ác mộng mà ngươi còn cao hứng như vậy?”

Bạch Lê lui vào trong chăn, cười hì hì nói:” Ta còn tưởng là ta đem bệnh thương hàn truyền cho người rồi chứ, không phải thì tốt rồi!”

Du Thanh cười cười, đưa tay xoa xoa trán hắn, thấy vẻ mặt hắn hưởng thụ mà híp mắt, không khỏi sâu sắc nở nụ cười:’ Hôm nay còn cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhớ đắp chăn lại cho tốt”.

“Ân” Bạch Lê cười tủm tỉm mà gật đầu, thấy hắn xuống giường mặc quần áo, trong mắt có chút không nỡ:” A Thanh, ta muốn cùng ngươi đi gặp Huyện lệnh”.

Du Thanh quay đầu nhìn hắn một cái:” Hồ nháo!”

Bạch Lê không phục mà hừ hừ:” Vậy khi nào ngươi trở về?”.

“ Huyện lệnh đại nhân nói là mời ta trước buổi trưa đi qua, ăn xong cơm trưa liền trở về”. Du Thanh nói xong đi đến bên giường, lôi cánh tay hắn ra rồi sờ sờ vào trong:” Lát nữa ta lau mồ hôi cho ngươi, cơm trưa ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi, dến lúc đó nhớ khi đứng dậy thì mặc nhiều vào một chút”.

Trên mặt Bạch Lê có chút nóng lên, nằm trong ổ chăn mà sờ sờ nơi cánh tay mới bị hắn chạm qua, nghĩ mình là thư đồng của hắn mà trái lại phải nhờ hắn chăm sóc, trong lòng không biết là ngọt ngào hay chua xót, nâng mắt lên không chớp mà nhìn hắn:” Ta tự mình làm, đã muốn học được…”

“ Biết ngươi có thể, chờ ngươi tốt lắm rồi hẵng nói” Du Thanh cười đem chăn dịch hảo cho hắn, xoay người đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm. Kế tiếp lại giống hôm trước thay hắn lau mặt, sắc thuốc, chăm sóc cẩn thận.

Bạch Lê thấy hắn đối với mình tốt như vậy, trong lòng ngọt đến như tươm mật,nhưng lại càng cảm thấy chứa đủ, không biết đến khi nào hắn mới có thể yêu mình, quả thực là trông đến mòn con mắt.

Miên man suy nghĩ, kết quả đó là không khống chế được cảm xúc, đợi cho đến khi Du Thanh đỡ hắn dậy cởi bỏ vạt áo thì trong lòng Bạch Lê bắt đầu hỗn loạn không thôi, mãnh liệt xoay người không nói một lời mà đem người ôm lấy.

Du Thanh bị hành động của hắn làm cho phát mộng, hai tay không biết nên đặt chỗ nào, rũ xuống làn mi liền thấp giọng hỏi: Làm sao vậy?”.

Bạch Lê tại đầu vai hắn cọ cọ, chóp mũi có chút cảm giác chua xót:” A Thanh, ngươi đối với ta thật tốt!”

Du Thanh vừa nghe nhịn không được cười rộ lên, cũng không cùng hắn nói, đưa tay tại trên đầu hắn sờ sờ, lấy khăn đã vắt xong lau phía sau lưng cho hắn.

Bạch Lê thấy hắn không chán ghét, trong lòng vui vẻ, không dấu vết mà đem hai tay ôm chặt một chút.

Du Thanh đang lau bỗng nhiên nhớ đến ấn ký hoa mai ngày hôm qua nhìn thấy, động tác trong tay đình chỉ, trong lòng lần thứ hai dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp khó nói nên lời, nhưng cảm xúc này cũng chỉ lướt qua trong giây lát, như gió phất nhẹ cành liễu vậy, bắt không được mà cũng giữ không xong.

Bạch Lê thấy chiếc khăn phía sau lưng bất động, đợi một lúc lâu nghi hoặc mà ngẩng đầu:” A Thanh?”

“ Ân?” Du Thanh lấy lại tinh thần, buông xuống ánh mắt nhìn hắn, thấy một đôi thủy nhuận con ngươi yên lặng nhìn mình, giống như trừ mình ra, bất cứ đồ vật nào xung quanh đều giống như không nhập được vào đôi mắt này, không hiểu sao liền cảm thấy tiếng lòng có chút rung động.

Bạch Lê vẻ mặt vẫn mê mang như cũ:” Sao không lau nữa?”

Du Thanh cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, tầm mắt không thể khống chế mà rơi xuống trên đôi môi hơi có vẻ khô khốc tái nhợt, mắt vừa nhấc nhìn lại đôi con ngươi thủy nhuận trong suốt của hắn, mãnh liệt thanh tỉnh, cười lắc lắc đầu, lại tiếp tục lau mình cho hắn:” Không có gì ”.

Đem hết thảy đều dọn dẹp cho thỏa đáng, Du Thanh dặn Bạch Lê đừng đi ra ngoài kẻo trúng gió, thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng mới đi đến nhà Huyện lệnh.

Bạch Lê vốn định ẩn thân rồi trộm đi theo theo sau hắn, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không cần mạo hiểm như vậy thì tốt hơn, vạn nhất bị cảm lạnh thì bệnh thương hàn lại nặng hơn, Du Thanh nhất định sẽ trách mình không chịu nghe lời, đi qua đi lại do dự nửa ngày, cuối cùng nhận mệnh chui vô nằm trong ổ chăn.

Huyện lệnh đại nhân họ Trần, năm nay gần bốn mươi, ngũ quan tầm trung, thân hình có chút khó coi, như đang vác cái bụng bầu, đi đường phát ra tiếng vang nặng nề, nhìn thấy Du Thanh thì cười đến nỗi ánh mắt híp lại thành hai cái khâu, hai chòm râu dê cứng ngắc cũng đi theo mà run lên dữ dội, phi thường thân thiện.

Du Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Huyện lệnh, mặc dù không quen trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nhìn thấy thần tình hắn dữ tợn vẫn là cảm thấy có chút không thoải mái, đành phải hơi hơi dời tầm mắt, từ trong tay áo lấy ra một bức tranh cuộn, không kiêu ngạo không siểm nịnh lạnh nhạt nói:” Tiểu sinh bái kiến đại nhân, vì đến vội vàng trong nhà không có lấy một đồ vật ra trò, đành phải vẽ một bức tranh sơn thủy, biểu thị tâm ý, mong rằng đại nhân không ghét bỏ”.

Huyện lệnh cười ha ha, vội vàng tiếp nhân bức tranh trên tay:” Hiền chất nói đi đâu vậy, đã sớm nghe nói ngươi vẽ tranh rất tuyệt, lão phu cầu còn không kịp, chỗ nào sẽ ghét bỏ u, mau mau, vô đây ngồi!” Nói xong liền lôi kéo Du Thanh nhập tịch, sau đó vén vạt áo tới băng  ghế kế bên hắn ngồi xuống.

Du Thanh thấy Huyện lệnh đối với mình nhiệt tình thái quá, không khỏi tâm sinh nghi hoặc, bất động thanh sắc mà liếc hắn đánh giá một cái.

Huyện lệnh tựa hồ hết sức cao hứng, mặt mày cao hứng mà phân phó hạ nhân gắp thức ăn, rồi hướng Du Thanh cảm khái nói:” Hiền chất đỗ cử nhân, chính là tạo thể diện rất lớn cho cái chốn thâm sơn cùng cốc này của chúng ta nha!”

“ Nhờ hồng phúc của đại nhân”.

“ Ha ha ha! Không biết hiền chất tính toán gì tiếp theo? Tham gia thi Hội ư?”

“Đúng vậy”.

“ Không tồi không tồi! Thanh niên tài giỏi xác thực làm cho người ta phải tán thưởng”.

“ …” Du Thanh mặt mang mỉm cười, thật sự không biết phải ứng phó ra sao đối với những lời nói không có ý nghĩa như thế này.

Huyện lệnh lại không thèm để ý chút nào đối với sự trầm mặc của hắn, giương giọng nói:” Đem rượu lên!”

Một trận tiếng ngọc bội va vào nhau vang lên, hương thơm xộc vào mũi, sau rèm cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó là một đạo tiếng nói ôn nhu:” Phụ thân”.

Huyên lệnh vui tươi hớn hở quay đầu lại ngoắc:” Nữ nhi a, mau tới bái kiến Du công tử!”.

Trần Tố Tố tiêu sái đi đến bên người Du Thanh, nhẹ đặt bầu rượu lên bàn, đối với hắn ẩn ẩn đưa tình mà cúi đầu:” Tố Tố bái kến Du công tử!”

Du Thanh vội vàng đứng lên nghiêng người tránh ra:” Trần cô nương khách khí!” Vừa nhấc đầu lại ngây ngẩn cả người.

Trần Tố Tố  này không phải người khác, đúng là vị cô nương hôm trước mua tranh chữ trên chợ kia.

Du Thanh không phải ngốc tử, nếu là trước kia, chỉ sợ là gặp phải tình huống này hắn sẽ không hiểu, nhưng từ sau chuyện bà mối lần trước làm mai thì hắn liền hoặc ít hoặc nhiều mà hiểu được một chút. Lúc này đối với dụng ý của Huyện lệnh hắn mặc dù không có mười phần nắm chắc nhưng nếu nói ít một chút thì cũng là bảy phần.

Huyện lệnh một lần nữa mời hắn ngồi xuống, lại bảo Trần Tố Tố rót rượu cho bọn hắn, lập tức liền cho nàng ngồi bên băng ghế cạnh  Du Thanh.

Trong mắt Du Thanh hiện lên lãnh ý, một khắc cũng không muốn tiếp tục ngồi đây, lại ngại thân phận mà phải nhẫn nại ngồi tại chỗ.

Huyện lệnh mời hắn uống rượu dùng bữa, mặt mày hớn hở mà cùng hắn nói chuyện phiếm trong chốc lát, sau đó liền trực tiếp vô chủ đề chính:” Hiền chất dáng vẻ bất phàm, học vấn xuất chúng, đến nay vẫn còn một mình, đáng tiếc đáng tiếc a…. Không biết hiền chất có nghĩ đến khi nào thì cưới vợ chưa?”

Du Thanh trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn là mỉm cười, thản nhiên phun ra hai chữ:” Chưa từng”.

“ Ha ha ha ha! Nam nhi chí hướng rộng lớn là đúng, bất quá thành gia,lập nghiệp, trong hai cái cũng không thể thiếu cái thứ nhất a!” ( Bụp chít ông bi giờ!)

Du Thanh mỉm cười, cũng không mở miệng.

Huyện lệnh vuốt chòm râu bên phải:” Hiền chất nói như vậy, nghĩa là chưa có ý trung nhân chăng? Chi bằng lão phu gả tiểu nữ cho ngươi thế nào?”

Hai gò má Trần Tố Tố đỏ ửng, hướng Du Thanh liếc mắt một cái.

Du Thanh cười nói:” Tiểu sinh gia cảnh bần hàn, không dám trèo cao”.

“ Ai… Nói chỗ nào thì nói! Gia cảnh là vật ngoài thân, hiền chất nhân chi long phụng, tiểu nữ nếu gả cho ngươi một chút cũng không ủy khuất a!”

Du Thanh cảm thấy có chút đau đầu, chung quy không thích cùng người lá mắt lá trái, trong lòng không kiên nhẫn, ngữ khí không kiềm chế được mà có chút đông cứng:” Tiểu sinh chưa từng suy xét qua việc hôn nhân, thỉnh đại nhân thu hồi ý tốt”.

Trần Tố Tố tươi cười cứng đờ.

Huyện lệnh sắc mặt cũng nhất thời trở nên khó coi, trầm mặc một lát,lần thứ hai cười ha ha:” Nữ nhi a, thất thần làm cái gì? Còn không mau rót rượu gắp thức ăn cho Du công tử?”.

Rót rượu… Gắp thức ăn?

Gân xanh trên tránh Du Thanh giật giật, thấy Trần Tố Tố châm rượu xong thì cầm chiếc đũa gắp đồ ăn cho hắn, hơn nữa còn lấy chính chiếc đũa của nàng ta, nhất thời thay đổi sắc mặt, vôi vàng đưa tay ngăn trở động tác của nàng, ngữ khí đạm mạc:” Cô nương không cần khách khí như thế, tiểu sinh tự mình gắp là được”.

Sắc mặt Trần Tố Tố càng thêm khó coi, chiếc đũa dừng tại không trung tiến không được mà lùi cũng không xong.

Huyện lệnh nhìn một màn này, trong lòng dấy lên chút tức giận, hắn nguyên bản cũng chẳng muốn cho cái cử nhân như thế này làm con rể của hắn, bởi vì không chịu nổi nữ nhi vừa đấm vừa xoa mới mời người đến, không nghĩ tới Du Thanh này không biết phân rõ phải trái, nhẫn nại cầm lấy tay Du Thanh, thấm thía nói:” Hiền chất ngươi thật sự rất khách khí nha!”.

Trần Tố Tố bị ngăn trở chỉ là việc trong chốc lát, thu tay lại thì có chút mất mặt, lúc này thấy tay Du Thanh dời đi, liền thuận thế gắp đồ ăn vào chén hắn, liếc mắt nhìn hắn:” Du công tử sao lại khách khí như thế”.

Du Thanh nhìn nhìn tới phần đồ ăn đột nhiên nhiều ra trong chén, giật mình chớp mắt lặng đi một lát, rốt cuộc mất khẩu vị, đứng lên chấp tay đối với Huyện lệnh nói:” Trong nhà tiểu sinh còn có việc, không tiện ở lâu, hi vọng đại nhân cho phép tiểu nhân cáo lui trước”.

Huyện lệnh đem tất cả thần sắc vừa rồi của hắn thu hết vào đáy mắt, lúc này lại nghe hắn nói năng không khách khí như thế, nhất thời đen mặt, ánh mắt nguyên bản không lớn bây giờ còn hơi hơi nheo lại, cũng không gọi hắn là hiền chất nữa:” Du công tử, ngươi đây là có ý gì?”

“ Tiểu sinh cũng không có ý gì, quả thật là trong nhà có việc”. Du Thanh lần thứ hai chắp tay:” Tiểu sinh cáo lui” Nói xong liền xoay người đi ra cửa.

Huyện lệnh sắc mặt âm trầm mà nhìn thẳng bóng dáng hắn:” Đứng lại!”

P/S: Ông cha ở không ăn no rửng mỡ! Đứa con gái nằm trong khuê phòng tư xuân! Nhìn thấy người ta không thích rồi thì còn cố níu kéo làm chi. Cuối cùng kẻ mất mặt chỉ có mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.