Thoại Hồ

Chương 17: Tham hồ



Du Thanh và Bạch Lê hai người một đường đi, một đường hỏi hướng tiến vào kinh thành. Du Thanh chưa từng tới kinh thành, không biết đường đi, mà Bạch Lê vì đã sớm theo Du Thanh cả đời nên đã từng đi qua, nhưng hiện nay hắn không thể nói là mình biết đường, đành phải giả bộ hồ đồ.

Thời gian thi Hội là đầu xuân năm mới, chỉ cần bắt kịp thời gian đến kinh thành là được, mà bọn họ ra khỏi nhà sớm, hoàn toàn không cần phải gấp gáp chạy đi, bởi vậy chuyến này đi cũng không nhanh không chậm, có thể nói là thanh thản.

Trên một đường này, hai người ở chung càng thêm vô cùng thân mật, ngẫu nhiên khi gặp trời mưa hay gió lớn hoặc là trường hợp khác thì việc nắm tay quàng vai đều thập phần bình thường, tự bản thân Du Thanh cũng chẳng thấy có gì không ổn, thần sắc vẫn đều là bộ dáng lãnh đạm, Bạch Lê thì ngược lại, trái tim liên tiếp nhảy lên một lần hai lần không thể khống chế, mỗi lần đều cười đến giống như đóa phù dung nở rộ phiếm ra ánh sáng nhu tình, đẹp đẽ thanh khiết đến không thể tả được.

Tuy nói trên danh nghĩa Bạch Lê là thư đồng của Du Thanh, nhưng Du Thanh chưa bao giớ sai sử hay trách móc năng nề đối với hắn, thậm chí trong tiềm thức cũng bởi vì vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng người đơn bạc mà sinh ra tình cảm đau tiếc trân trọng. Ngay cả đến việc tìm nơi ngủ trọ đều phải suy nghĩ đến chuyện không thể để hắn theo mình chịu khổ nên không tùy tiện qua loa cho xong.

Lúc dọc đường không kịp ở trọ thì sẽ tận lực tìm chỗ cản gió che mưa qua đêm, Du Thanh không biết Bạch Lê liệu có quen với việc sinh hoạt nơi hoang dã hay không, ban đêm sợ hắn ngủ không thoải mái, liền nghĩ biện pháp tìm cỏ khô làm thành một tầng đệm thật dày cho hắn, hai người ôm nhau ngủ suốt đêm, ban ngày lại tiếp tục chạy đi, chờ vào thành rồi tìm khách *** nghỉ chân.

Ngân lượng mang theo là tiền mà Du Thanh tích góp nhiều năm qua, mặc dù không sung túc nhưng vẫn đủ dùng, dù không ở được những phòng hảo hạng, nhưng ít nhất cũng có thể trụ được một phòng tầm trung, hơn nữa hai người lại có thói quen ngủ cùng một phòng, cò thể bớt đi một phần tiêu phí.

Bạch Lê đi theo Du Thanh cũng không ít thời gian, những mặt khác đều tốt, duy nhất chỉ có một việc làm cho hắn càng ngày càng càng khó chịu, nói ra có chút dọa người nhưng cũng là phù hợp lẽ thường.

Hắn là hồ ly, hồ ly trời sinh thích ăn thịt gà, nhưng cũng là loài động vật ăn thịt, mặc dù không có thịt gà, lấy thịt heo bù vô cũng không tồi, chỉ cần có khối lớn cho hắn gặm đỡ thèm là được, cảm thấy trong lòng không thoải mái, đáng tiếc xuất môn ra ngoài ngẫu nhiên bán chút tranh chữ hoặc là viết thư hộ người ta cũng kiếm không được bao nhiêu bạc, tiền tích góp dùng để trụ khách *** cũng giảm bớt từng ngày, còn phải giữ lại một phần cho chuyến đi về. Kể từ đó, mồm to ăn thịt liền trở thành mộng tưởng hão huyền.

Khi ở nhà cơ bản cũng không có khối lớn khối lớn chân gà để cung cấp cho hắn gặm đỡ thèm, hàng xóm nuôi gà đều là vì lấy trứng lưu trữ nhà mình ăn hoặc đem ra chợ bán, tuyệt đối không có việc xé thịt gà nấu canh uống. Bất quá trong thôn cũng có thôn dân có bản lĩnh không nhỏ, ngẫu nhiên sẽ lên núi săn thú, mang về con mồi cường tráng chia cho chung quanh, dĩ nhiên cũng chia cho nhà Du thanh một phần.

Du Thanh mặc dù không có khả năng săn bắn nhưng ít nhất cũng có thể tự chăm sóc mình. Nơi đó có con rạch (*) có dòng suối, việc bắt cá nơi hạ lưu dòng sông cũng thuận buồm xuôi gió, đã từng cho Bạch Lê nghẹn họng nhìn trân trối, cho nên trên bàn ngẫu nhiên cũng sẽ có thịt cá tươi ngon cùng canh cá làm hắn chảy nước miếng.

Nói đi còn phải nói lại, chỉ là hắn tham, cả ngày ở dưới mi mắt của Du Thanh, ngay cả cơ hội chuồn ra ngoài trộm thịt ăn cũng không có, định thừa dịp ban đêm hắn đang ngủ lẻn ra ngoài, đáng tiếc là mỗi lần đều tại mình chống đỡ không nổi mà ngủ trước một bước.

Du Thanh sống nghèo khó đã quen, cũng không chú ý đến cái ăn, bất quá ngẫu nhiên sẽ làm một chút đồ ăn mặn cho Bạch Lê đổi khẩu vị, việc này nếu là người thường thì hoàn toàn có thể tiếp thu, ngặt nỗi Bạch Lê không phải người thường, hắn căn phải không phải là người, lại cá biệt nhiều tháng chỉ được ăn mấy lát thịt, đã sớm chịu hết nổi muốn kêu ngao ngao, nhưng lại không tiện nói ra, khiến cho thần sắc càng ngày càng ủy khuất ai oán.

Vào cuối thu, thời tiết càng thêm rét lạnh, Du Thanh sớm đã lấy quần áo bao trên người hắn và Bạch Lê, bọc hành lý ngược lại giảm bớt không ít. Một đường đi tới đều là gió lạnh hiu hiu, lá khô vàng rụng đầy đất sớm đã không thấy, chỉ  còn lại những nhánh cây trụi lủi.

Từng bước dẫm lên yên tĩnh, dưới ánh mặt trời sáng nhạt, hai người phong trần mệt mỏi mà tiếp cận thành Lâm Dương. Đến thành Lâm Dương, hành trình liền qua hơn phân nửa, xem như là đã cách kinh thành không xa.

Tìm được một khách *** sạch sẽ giá tiền vừa phải, Du Thanh nhìn ra được thành Lâm Dương này rất phồn hoa, tính tính ngày liền quyết định sẽ ở đây nghỉ ngơi hai ngày, thuận tiện mang Bạch Lê đi nơi này ngao du, bán thêm hai bức tranh chữ, Bạch Lê vừa nghe nhất thời hân hoan không thôi, giữ chặt tay hắn mặt mày liền hớn hở lên.

Du Thanh rút ra một tay sờ sờ đầu hắn, ý cười trong mắt mang theo vài phần sủng nịch:” Hai ngày này liền xa xỉ một phen, ngươi muốn ăn cái gì? Thịt gà, thịt vịt, thịt ngỗng hay là thịt heo, thịt trâu? Hoặc là thịt cá?”.

Bạch Lê chớp lông mi nhìn hắn, trong đôi tròng mắt sáng bóng lộ ra vài phần chột dạ, cảm thấy tâm tư mấy ngày nay của mình dường như đã bị hắn nhìn ra vậy.

Du Thanh tươi cười càng sâu:” Làm sao vậy?”.

Bạch Lê vội vàng lắc đầu:” Không cần, cứ như ngày thường như vậy là tốt rồi, không thể lãng phí ngân lượng vô ích”.

Du Thanh mở cửa sổ nhìn ra ngoài, kéo hắn qua bên người:” Ta thấy người nơi này có  cuộc sống không tồi, người đại phú đại quý sẽ không nhất thiết coi trọng tranh chữ của hạng người vô danh như ta, nhưng nếu có chút tiền thì họ sẽ mua hai bức về trang trí. Ở chỗ này hai ngày, có bảy tám phần mười là sẽ kiếm được thêm một ít”.

Bạch Lê nghe xong mắt sáng rực lên vài phần, tinh thần phấn chấn nói:” Hảo! Vậy vẽ nhiều thêm mấy bức nữa đem bán!”.

Du Thanh bất đắc dĩ mà nhìn hắn:” Ngươi không hiểu được ý ta?”.

“ Không phải là đang nói việc bán tranh chữ sao?” Bạch Lê vẻ mặt không hiểu.

“ Ngụ ý là, dùng nhiều ngân lượng hơn chút cũng không sao, có thể lần nữa kiếm trở về”. Du Thanh chịu đựng cười:” Ngươi muốn ăn cái gì?”.

“…” Bạch Lê không nghĩ đến vòng vo nửa ngày vẫn là trở lại cái vần đề này, sắc mặt có chút ửng đỏ, không được tự nhiên tránh khai tầm mắt mà nhìn loạn trong phòng:” Ta sao cũng được…”

Du Thanh nhẹ giọng cười rộ lên, gật gật đầu:” Vậy ta đi xuống xem một chút, nếu có gà nướng liền lấy một phần, như thế nào?”

Đôi tròng mắt tối đen lưu chuyển ánh sáng của Bạch Lê nhất thời chuyển động, vội vàng rũ rèm mi trộm nuốt ngụm nước miếng, định mở miệng nói chuyện lai lo lắng bị sặc nước miếng, cảm thấy mình đúng là dọa người cực kỳ, cuối cùng đành phải trầm mặc gật gật đầu, vẻ mặt chột dạ áy náy.

Tính đến hiện tại, hắn ăn, mặc, ở đều nhờ Du Thanh, chính mình lại không có nửa phần giúp đỡ, đành phải trộm an ủi mình, về sau đem Du thanh trở lại nơi đó của hắn, nhất định phải cho người hảo hảo hầu hạ, bồi thường hắn một phen.

Du Thanh nhìn bộ dạng hồn du thiên ngoại của hắn, liền trực tiếp lôi kéo tay hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:” Ngân lượng đều là vật ngoài thân, mất đi rồi sẽ có lại. Về sau muốn ăn cái gì thì trực tiếp nói cho ta biết, không cần buồn ở trong lòng”.

“ A?” Bạch Lê chấn động, dừng lại cước bộ:” A Thanh, làm sao ngươi biết?!”.

“ Đêm qua nghe thấy ngươi nói mớ..” Du Thanh mang theo vài phần ý cười bỡn cợt quay lại nhìn hắn, lập tức có chút áy náy mà khẽ thở dài:” Là ta sơ sót”.

Bạch Lê đại quẫn, khuôn mặt trắng nõn lập tức nghẹn đến đỏ bừng:” Ta…”.

Du Thanh nhìn gương mặt hắn nổi lên vựng hà, giống như dòng sông tuyết trắng điểm thêm một chút mây hồng, hô hấp nhất thời ngưng trệ, há miệng thở dốc, lại không biết mình muốn nói cái gì, ma xui quỷ khiến mà đưa tay chạm lên, đầu ngón tay dày đặc vân tay cùng da thịt nhẵn nhụi trên gương mặt chạm vào nhau, không hiểu sao lại kích khởi một cỗ điện lưu (*) thật nhỏ, làm cho hai người bị chấn trụ.

Du Thanh giật mình ngớ người một chút rồi nhanh chóng định thần, rút tay lại, cười cười “Đi thôi”. Nói xong kéo hắn ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa.

Đến dưới lầu, chọn một vị trí yên lặng, hỏi tiểu nhị trong ***, lấy một phần gà nướng, đem thêm hai phần đồ ăn nhẹ khác nhau lên, cái này đối với người khác xem ra là bình thường nhưng đối với bọn họ thì lại thực sự rất là xa xỉ.

Du Thanh không có vẻ gì là không muốn, ngược lại lại khiến cho Bạch Lê thấy đau lòng, ngặt nỗi hắn lại khống chế không được đối với chân gà mà chảy nước miếng, vừa tham vừa mắc cỡ cùng đau lòng, những suy nghĩ phức tạp đầy mâu thuẫn ấy đang tra tấn lòng hắn.

Du Thanh xé một khối chân gà ánh vàng rực rõ bỏ vào trong chén hắn, thanh âm dị thường ôn nhu:”Mau ăn”.

Bạch Lê liếc nhìn hắn một cái, vội vàng xé cái khác bỏ vào chén hắn, ánh mắt quay lại chén của mình, chỉ cảm thấy mùi xông vào mũi, nghĩ rằng dù sao thì cũng bị Du Thanh chê cười qua, không có gì dọa người hết, tự mình an ủi một phen liền cầm lấy chân gà gặm một miếng nhỏ, không nghĩ tới chất thịt còn tươi mới, vị tốt, mùi hương cũng thơm, nhất thời thỏa mãn đến nỗi nheo lại hai mắt.

Du Thanh luôn luôn ở bên cạnh nhìn hắn ăn, thấy bộ dáng này của hắn liền không nhịn được lộ ra ý cười.

Tầm mắt Bạch Lê thoáng nhìn, nhìn thấy khóe môi hắn giơ lên tươi cười liền lập tức cảm thấy mùa đông này trở nên ấm áp không ít, sửng sốt một lát, lần thứ hai cười rộ lên:” A Thanh, ngươi cũng ăn a!”.

“Ân” Du Thanh nguyên bản liền thích đồ ăn thạnh đạm, gật gật đầu cầm đũa gắp chút rau dưa, cuối cùng vẫn là gắp cái chân gà trong chén của mình đưa đến trong chén của hắn.

Bạch Lê ăn đến nỗi quên mất hình tượng, tuy rằng ăn cũng rất nhã nhặn, nhưng ngặt nỗi con gà này mập chảy mỡ, đợi cho đến khi gặm xong hết thì một miệng đã đầy ánh sáng.

Du Thanh nén cười lấy khăn xoa xoa miệng hắn, thấy hắn hoàn toàn bị vây trong trạng thái thả lỏng, đầu giống như bị cố định, tùy theo lực đạo của mình mà xoay đầu một chút, đành phải bất đắc dĩ đỡ lấy đầu hắn làm cho hắn khỏi lộn xộn, lúc này mới thấy khăn lau sạch sẽ.

Bạch Lê ăn uống no đủ, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, hướng về Du Thanh tặng một nụ cười, đợi đến khi về tới phòng thì cả người liền bị vây trong trạng thái lơ mơ.

.Du Thanh biết hắn sau khi ăn uống xong sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, không nghĩ đến hôm nay còn bị vây đến lợi hại như vậy, không biết khi hắn uống rượu thì sẽ như thế nào, không lẽ vì hôm nay ăn đến đặc biệt thoải mái nên mới như thế? Xem ra ngốc tử này thập phần thích ăn thịt gà.

Bạch Lê mê hoặc suy nghĩ rồi cởi ngoại sam, mơ mơ hồ hồ đi đến trên giường nằm xong, nằm trong chốc lát rồi lại xoay thân mình đặt cằm trên mép gường, nhìn một bên mặt Du Thanh đang cúi đầu viết chữ trên bàn, vò đầu hỏi:” A Thanh, đêm qua ta nói mớ, là nói những gì vậy?”.

Du Thanh hướng hắn nhìn thoáng qua, đặt bút, đi qua ngồi xuống, đặt đầu hắn lên gối một lần nữa, kéo chăn đắp hảo, qua nửa ngày mới trả lời vấn đề của hắn:” Ngươi chưa nói mớ”.

“A?” Bạch Lê thanh tỉnh vài phần, vẻ mặt mê mang.

Du Thanh ý cười dạt dào:” Nhìn thấy ngươi nhìn chân gà trong miệng người khác mà nuốt nước miếng”.

“…” Bạch Lê nhướng hai cái chân mày, trầm mặc một lúc lâu, một phen kéo cái chăn qua che khuất khuôn mặt đang đỏ lừ của mình.

Ai u, dọa người quá mà!!!

Chú thích:

(*) Con rạch: Có người sẽ kêu là con lạch, “rạch” trong “kênh rạch”.

(*) Điện lưu: Dòng điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.