Trở lại Giang Nam sau mười bảy năm xa cách, vừa đến nơi thì ngay lập tức tìm được chỗ ở của Tiết gia năm xưa nay đã được trùng kiến lại, Tiết Thường thu lại một thân khí thế bức người, khóe môi giương lên một độ cong thản nhiên, ý cười trên nét mặt bình tĩnh mà ôn hòa.
Đưa tay vỗ vỗ lên cây cột, nhìn hành lang uốn khúc trước mặt rồi than nhẹ một tiếng : ” Rốt cuộc trở lại…. “
Vân Tê nâng mắt, kinh ngạc nhìn một bên mặt nghiêng của hắn, trong ấn tượng thì đã thật lâu rồi chưa từng thấy qua tươi cười thả lỏng như thế của hắn, nhịn không được trong lòng mình cũng theo đó vui sướng lên, cụp mắt xuống lên tiếng : ” Vâng “.
Tiết Thường nghe ra thứ cảm xúc khó có được dâng lên trong thanh âm hắn, quay đầu nhìn hắn cười : ” Chúng ta trở về ngược lại cũng thật đúng dịp, vừa lúc kịp năm mới. Ngươi muốn ăn gì ? “.
Vân Tê sửng sốt một chút, nói : ” Thuộc hạ tùy ý, đại nhân muốn ăn gì ? Ta đi xuống phân phó người chuẩn bị “.
Tiết Thường hơi hơi nhướng mày, lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn lần thứ hai quẫn bách dưới ánh nhìn chăm chú của mình, nhịn không được ý cười càng thêm sâu sắc : ” Vân Tê, ta hiện giờ chỉ là một dân chúng bình thường, ngươi còn muốn kêu ta là đại nhân nữa sao ? “.
Vân Tê nhấp nhếch môi, vội vàng sửa miệng : ” Công tử”.
” Ai… Hiện giờ Tiết gia chỉ còn lại một mình ta, ta đây là công tử nào ? Nếu ta sau này lớn tuổi, ngươi cũng muốn gọi ta là công tử sao ? “.
Vân Tê lần thứ hai sửng sốt, vẻ mặt có chút buồn rầu, hiển nhiên là bị làm khó.
Tiết Thường không nháy mắt mà theo dõi hắn, thấy đầu hắn cúi càng ngày càng thấp, nhịn không được hai tay ôm lấy mặt hắn nâng đầu hắn lên, cười nói : ” Ta có đáng sợ như vậy sao ? “.
Vân Tê trên mặt nháy mắt nóng lên, ánh mắt không biết nên đặt nơi nào mới được, bối rối nói : ” Công tử cơm chiều muốn ăn gì ? Ta đây liền đi chuẩn bị cho người”. Nói xong tránh khỏi tay hắn rồi xoay người vội vội vàng vàng chạy đi.
Tay Tiết Thường khựng giữa không trung, nhịn không được cười ra tiếng : ” Ta còn chưa nói ta muốn ăn gì, ngươi thì ngược lại chạy trốn cũng mau ghê”.
Khi trở về vừa đúng vào cửa ải cuối năm, bởi vậy hai ngày nay bọn họ cũng chưa nhàn rỗi, sinh ý của tiệm vải vẫn luôn do quản sự xử lý, hiện giờ chưởng quầy trở lại, muốn đích thân đi nhìn, đem những khoản trong đó xem cho rõ ràng, Tiết Thường xuất thân từ thương nhân, này đó dĩ nhiên không làm khó được hắn.
Mặt khác, còn có những người làm công nhật trong cửa hàng, cuối năm nên thanh toán hết số tiền lương, còn thuận tiện mang chút quà mừng năm mới đi thăm người quen một phen. Tiết gia là nho thương nổi danh tại địa phương, đây là truyền thống của Tiết gia từ xưa đến nay, tự nhiên phải kế thừa.
Bất quá Tiết Thường dù sao cũng đã lăn lộn mười mấy năm chốn quan trường, về phương diện đưa đẩy lõi đời nếu so với tổ tông thì tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy, cũng không còn bảo thủ không chịu thay đổi như trước nữa, lúc nên đi lại với quan phủ thì sẽ đi lại, vừa đúng mực vừa biết khi nào nên giữ lại, không sợ ăn mệt.
Tri phủ sớm đã đổi người, nghe nói coi như thanh chính liêm minh. Bất quá Tiết Thường là chủ động từ chức Thừa tướng, dư uy còn đó, hơn nữa cộng với thủ đoạn và sự dữ dằn có thể lật đổ cả thế lực to lớn kia của hắn, Tri phủ nếu muốn khinh thị hắn cũng khó, khi biết hắn đến thì hận không thể lấy hết những gì mình có ra đón chào, một trận rượu qua đi, khách và chủ đều vui vẻ.
Lúc sắc trời tối xuống, bên ngoài phất phơ một trận tuyết nhỏ, lập tức liền tô đậm thêm cho không khí năm mới. Tiết Thường thấy tuyết rơi không lớn, liền phất phất tay cho người đánh xe trong phủ đánh xe về trước, còn mình và Vân Tê thì cầm ô dọc theo con đường phố hạng nhỏ hẹp chậm rãi trở về.
Vân Tê nhìn thoáng qua bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm cán ô, nói : ” Đại nhân, để ta tới cầm ô cho”.
Tiết Thường tránh khỏi bàn tay đang đưa tới của hắn, liếc mắt nhìn hắn : ” Ngươi bảo ta là gì ? “.
“…. Công tử” Vân Tê kiên trì, tổng cảm thấy xưng hô này có chút cứng nhắc, ảo não nói : ” Thuộc hạ đã quen rồi, nhất thời sửa không được”.
” Thuộc hạ ? “
“…. Vân Tê”.
Tiết Thường có chút bất đắc dĩ mà cười cười : ” Để ta cầm ô cho”.
” Vâng”.
Cuối năm có rất ít người đi lại bên ngoài, bốn phía vô cùng yên tĩnh, hai người đi xuyên qua con phố trong chốc lát, tuyết càng rơi càng lớn, rớt lên ô nghe những tiếng ” Lụp bụp “, mới không bao lâu thế nhưng dần dần nổi lên gió lùa, gió thổi nhanh hơn, thiếu chút nữa thổi nhấc lên chiếc ô bằng giấy dầu đang cầm trong tay.
” Ai, còn cho là trận tuyết nhỏ đâu, ai ngờ càng rơi càng nhiều” Tiết Thường vừa nói vừa kéo Vân Tê đến một bên chân tường thoáng cản gió, đẩy hắn đi xích vào trong, thấy vẻ mặt hắn lo lắng mà muốn đi bên phía ngoài, lại đẩy hắn về chỗ cũ, thấp giọng nói : ” Ngươi cầm ô”.
Vân Tê cho tới bây giờ đều luôn phục tùng mệnh lệnh của hắn mà không cần nguyên do, đành phải ngoan ngoãn đi phía trong, lại theo lời hắn cầm ô, nghiêng nghiêng ô qua phía bên kia.
Tiết Thường cởi bỏ dây áo khoác trên cổ, đem áo khoác rất nặng trên người mình lấy ra khoác lên người hắn, thay hắn thắt lại dây áo trước người.
Vân Tê dừng bước lại, có chút phát mộng đối với hành động của hắn, chờ đến khi ngón tay hắn kéo dây áo xuống thì mới mãnh liệt bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại động tác của hắn : ” Thuộc hạ là người luyện võ, thân mình chịu được, đại nhân mau mặc vào đi ! “.
Tiết Thường đẩy tay hắn ra, bất đắc dĩ nói : ” Người luyện võ thì cũng là người, bảo ngươi mặc thì ngươi mặc, cũng không phải là chưa từng sinh bệnh”.
Vân Tê từ khi theo hắn đến nay, thân mình luyện được càng ngày càng tốt, đến nay cũng chỉ sinh bệnh một lần, nghe hắn bỗng nhiên nhắc tới, nhất thời chột dạ, mới thất thần một cái thì đã bị hắn cột lại dây áo choàng rồi, há miệng thở dốc không biết nên nói gì, muốn cởi ra nhưng lại sợ hắn tức giận, nhưng nếu không cởi ra thì sợ hắn bị lạnh.
Tiết Thường thấy vẻ mặt hắn do dự, cười rộ lên : ” Ta không sao, rất nhanh là tới nhà rồi”.
” Ta…. Ta cũng không sao ” Vân Tê vốn định nói mình không sao nên không cần mặc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại có vẻ có chút ngốc nghếch vụng về.
Ý cười trong mắt Tiết Thường càng thêm sâu sắc, lại lần nữa lấy lại chiếc ô từ trong tay hắn, nắm cả vai hắn tới gần hắn một chút, mạo hiểm gió tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Vân Tê ngượng ngượng ngùng ngùng để cho hắn dắt đi cả một đoạn thời gian, lúc đi đến đầu ngõ mà năm xưa Thiện đường được dựng ở đó, nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn như thường, lúc này mới hơi hơi yên tâm, lại một lần nữa rũ mắt xuống.
” Vân Tê….” Tiếng nói trầm thấp của Tiết Thường vang lên trong gió tuyết.
Vân Tê nghi hoặc ngẩng đầu.
” Năm đó lúc ngươi không nhà để về thì đã du đãng trong một ít ngõ hẻm này sao ?”.
Vân Tê không dự đoán được hắn đột nhiên nói đến việc này, trước mắt hiện lên tình cảnh hắn cho mình bánh bao lúc trước, ánh mắt loang loáng, gật đầu lên tiếng : ” Vâng”.
” Hiện giờ ta cũng là người không có nhà để về, cũng giống như ngươi”.
” Làm sao lại giống nhau chứ ? ” Vân Tê trong lúc sốt ruột vừa há mồm liền bị nhồi vào một hơi khí lạnh, dừng một chút lại nói : ” Công tử có gia nghiệp lớn như vậy, không tính là không nhà để về”.
” Cô độc, gia nghiệp dù có lớn cũng chỉ là gia nghiệp, không được coi là nhà”.
Vân Tê nghẹn lời, không biết nên nói lại thế nào.
Tiết Thường nghiêng đầu nhìn hắn cười cười : ” Lại nói, hiện giờ những gia nghiệp này đứng tên ngươi”.
” Vốn là công tử đặt mua, chờ sang năm, Vân Tê sẽ đứng lại tên cho công tử”.
” Không cần, điều ta muốn nói không phải là cái này” Bàn tay Tiết Thường đang đặt trên vai hắn giơ lên, cốc một chút lên chiếc đầu gỗ của hắn, thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, không khỏi mềm giọng xuống : ” Ngươi thật tình cho rằng ta xem ngươi là hạ nhân hay sao ? “
Vân Tê vẻ mặt nghiêm túc nói : ” Vân Tê nguyên bản chính là hạ nhân”.
Tiết Thường đột nhiên dừng bước lại.
Vân Tê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn thẳng tắp nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, lại rũ đầu xuống.
Tiết Thường nhìn hắn trong chốc lát, khẽ thở dài : ” Giữa ta và ngươi không cần phân chia tôn ti, lúc ở kinh thành thì ta tùy ngươi, nhưng hiện giờ về tới đây, ta chỉ là một thương nhân bình thường. Huống chi, ta cũng chưa bao giờ cho ngươi ký khế bán thân, ngươi và ta cũng giống như nhau, ngươi hiểu được ý ta chăng ? “.
Vân Tê nhấp nhếch môi, không nói gì, qua một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.
Khóe môi Tiết Thường dâng lên ý cười : ” Ngươi còn nhớ rõ lúc trước cha mẹ ta gọi ta như thế nào không ? “
” Chiêu Ngôn” Vân Tê nâng cao tiếng nói lên một chút.
” Ân ? Cái gì ? “.
” Chiêu….” Vân Tê đột nhiên há hốc mồm, nhìn thẳng chằm chằm hắn, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra thêm một chữ phía sau : ” Ngôn”.
Năm này là năm mà Tiết Thường vui sướng nhất trong suốt mười bảy năm qua, tuy rằng ngoại trừ hạ nhân ra thì chỉ có hắn và Vân Tê hai người, vẫn giống như lúc ở kinh thành, nhưng cảnh vật khác nhau, nên cảm xúc cũng khác biệt.
Ăn xong cơm tất niên, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, lúc đi trên hành lang cũng không cần phải bung dù. Dưới mái hiên cong cong tất cả đèn ***g đều đã được thắp sáng, ánh đèn chợt sáng chợt tối làm cho những mảnh tuyết như nhung được bao phủ bởi một vầng sáng hồng nhạt, làm cho đêm đông rét lạnh tăng thêm một phần ấm áp.
Vân Tê thấy hưng trí của hắn vô cùng tốt, chính mình cũng vui sướng theo, chỉ là trên mặt không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Tiết Thường nhìn ra phía ngoài một lát, bỗng nhiên cười rộ lên : ” Vân Tê, chúng ta đi đắp người tuyết đi”. Nói xong liền kéo hắn ra ngoài.
Tay Vân Tê run lên, vội vàng kiềm chế cảm giác khác thường trong lòng, mãi đến khi hai người đứng trong tuyết mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói : ” Vẫn là trở về đi, cẩn thận cảm lạnh”.
” Không có gì đáng lo, ta không có mảnh mai như vậy” Tiết Thường cười tủm tỉm, nói xong liền buông tay hắn ra, một trái một phải xắn ống tay áo của mình lên.
” Tuyết còn rơi xuống, đắp xong rồi thì cũng sẽ bị lấp mất thôi”.
Tiết Thường giống như không nghe đến lời hắn nói, hướng hắn vẫy vẫy tay liền ngồi xổm xuống tự mình bắt đầu vội lên.
Vân Tê hết cách, biết là chuyện gì mà hắn đã quyết định rồi thì dù mình có nói thế nào cũng sẽ không thay đổi tâm ý, đành phải nhận mệnh ngồi xổm xuống cùng hắn đắp người tuyết.
Tay Tiết Thường vội đến không ngừng, trong tiếng nói lộ ra sự nhẹ nhàng : ” Lúc niên thiếu chỉ lo khổ công học tập, làm gì có thời gian chơi này đó, hiện giờ thì tốt rồi, không có chức quan thì một thân liền nhẹ nhàng, những sinh ý đó lại có người giúp đỡ xử lý, ta chỉ cần định kỳ kiềm tra là được, những ngày sau này cuối cùng cũng có thể nhàn nhã rồi”.
Vân Tê thấy hắn vui vẻ như vậy, vội vàng cúi đầu che lại thần thái vui sướng trong đôi mắt, gật gật đầu : ” Ân”.
Vân Tê không hay nói, trước sau cơ hồ đều chỉ là một mình Tiết Thường nói chuyện, nói nói xong, trong tay hai người liền hình thành nên một đôi người tuyết be bé nho nhỏ, chẳng qua đây đều là lần làm đầu tiên trong đời nên bộ dáng có chút xấu xí.
Tiết Thường bẻ nhánh cây kế bên, nhánh ngắn thì gắn vào làm mắt người tuyết, nhánh dài làm cái mũi, lại rung rung cành lá bị đông lạnh, từ trong tuyết động ngắt xuống hai mảnh lá cây, làm miệng cho hai người tuyết, vỗ vỗ tay đứng lên nhìn nhìn, có chút vừa lòng.
Vân Tê nhìn thoáng qua hắn : ” Công tử hôm nay tâm tình thực tốt”.
Tiết Thường ghé mắt, vẻ mặt mất hứng.
Vân Tê nhất thời không được tự hiên, cúi đầu lúng ta lúng túng sửa miệng : ” Chiêu Ngôn”.
Lời còn chưa dứt, trong lòng liền dâng lên một cỗ tình cảm khôn xiết. Hai chữ “Chiêu Ngôn” này là nhũ danh của hắn, chỉ có những người thân cận nhất mới có thể gọi hắn như vậy, hiện giờ thế nhưng từ trong miệng của mình gọi lên, cũng không biết đến tột cùng là hắn có ý gì, là đang ép buộc mình làm huynh đệ ngang hàng với hắn sao ?
Tiết Thường vừa lòng cười cười, lúc xoay người thì thấy đầy đầu đầy mình hắn đều là tuyết trắng, vội vàng kéo hắn trở về hành lang, đưa tay phủi tuyết trên tóc mai cùng búi tóc vấn cao của hắn, vừa rũ mắt xuống, dưới ánh sáng mông lung của đèn ***g, nhìn rèm mi còn vương lại những giọt tuyết mà xuất thần.
Vân Tê bị những động tác thân mật liên tiếp của hắn khiến cho không biết phải làm như thế nào, vẻ mặt có chút chật vật, vô cùng quyến luyến nhưng cũng lại vừa muốn trốn, càng nhiều hơn thế nữa lại là sự mê mang.
Tiết Thường ôm lấy gương mặt nóng bỏng ấy của hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt đi giọt tuyết trên rèm mi hắn, thấp giọng nói : ” Hiện giờ đừng vội nghĩ gì cả, chờ đến một ngày ngươi có thể bình thản nhìn ta thì lúc đó lại nói”.
Vân Tê nhấp nhếch môi, tim đập có chút không thể khống chế, phát ngốc nửa ngày rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngẩng mặt phủi tuyết trên đầu vai cho hắn.
Tiết Thường mặc cho hắn phủi, quay đầu nhìn người tuyết đã bị tuyết lấp phần chân ở bên ngoài, ý cười trong mắt ấm áp đến nỗi không phù hợp với trời đông giá rét chút nào : ” Qua năm này, những việc đã đi qua cũng tựa như đôi người tuyết kia, bị đại tuyết bao phủ cho đến khi biến mất vô tung. Thống khổ cũng được, vinh sủng cũng thế, đều chỉ là nhất thời. Từ nay về sau, chúng ta hảo hảo sống qua ngày”.
Tay Vân Tê chợt khựng lại, thần sắc động dung, sợ run một lúc lâu, trầm mặc mà gật gật đầu.
Năm sau, Tiết Thường sống như những lời mình đã nói, thanh thản tự tại, không bị thống khổ dày vò, cũng không có sự phòng bị cùng sự sắc nhọn như khi còn ở triều đình, có thể nói là giống như mây đen bị đẩy lùi để nhìn thấy ánh rạng đông. Vân Tê nhìn tươi cười rực rỡ của hắn, trong lúc hoảng hốt thì trước mắt dần hiện ra hình ảnh thiếu niên ôn nhã mỉm cười, thần thái phi dương năm xưa, khóe môi bất giác nhiễm thượng một chút ý cười không rõ.
Tiết Thường sau khi trở về, láng giềng đa số đều còn nhận ra hắn, mới đầu bởi vì hắn đã từng làm Thừa tướng nên có chút câu nệ với hắn, sau khi tiếp xúc mấy lần liền thấy tính tình của hắn so với trước khi rời nhà năm đó cũng không khác biệt lắm, lúc này mới lần nữa bắt đầu trở nên thân thiện.
Tiết Thường đã từng nhận ân huệ của bọn họ, sau khi trở về liền từng cái từng cái trả lại, hơn nữa trên phương diện sinh hoạt cũng quan tâm nhiều hơn, mới ngắn ngủi non nửa năm đã vô cùng được lòng người.
Có láng giềng còn sẽ nói bóng nói gió hỏi chuyện chung thân của hắn, nếu trong nhà có nữ nhi, tự nhiên là hy vọng có thể kết thân với hắn, nếu trong nhà không có khuê nữ, cũng không thiếu người có ý tốt muốn thay hắn làm mai việc hôn nhân.
Mỗi khi đến lúc này, Tiết Thường đều sẽ liếc mắt một cái sang Vân Tê, thấy vẻ mặt hắn khó có thể che giấu được sự ảm đạm, trong lòng liền có chút co rút đau đớn, đối với người tới nhẹ nhàng mỉm cười : ” Ta đã có người trong lòng, đa tạ quan tâm”.
Vân Tê nghe xong ánh mắt tối sầm lại, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường.
Vào hạ, thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức, Tiết Thường lười nước ra khỏi cửa, liền cả ngày đứng trong phủ, một ấm trà, một sách truyện kể, một người, cùng hắn lẳng lặng hưởng thụ trên một chiếc thuyền nhỏ giữa hồ.
Thuyền nhỏ ngừng tại bên hồ, đỉnh đầu là tán cây sum xuê, trên mặt nước là những phiến lá sen xanh mơn mởn, cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng phẩy qua mang theo mùi hương thơm ngát len vào chóp mũi, rất có ý nhị của một thiên đường trên nhân gian.
Vân Tê hiện giờ trở lại Giang Nam, cũng không ăn mặc như thị vệ nữa, trên người mặc trường bào gấm vóc cũng không khác gì với Tiết Thường là mấy, thanh lịch sạch sẽ, nếu không xem nhẹ sự thanh lãnh khi hắn liễm mi thấp đầu xuống cùng với khí chất lưu loát trên người, thì xem ra cũng giống với một thư sinh tuấn tú nho nhã. Mới đầu có chút không được tự nhiên, hiện giờ đã dần dần thích ứng, chẳng hạn như việc đọc truyện kể, đọc lên cũng không còn đông cứng như lúc trước.
Tiết Thường híp mắt nghe tiếng nói trong sáng của hắn, chỉ cảm thấy róc rách tựa suối reo, mát mẻ lại thoải mái, nâng mi mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, thấy hắn rũ mày vẻ mặt nghiêm túc đọc, nét mặt so với lúc trước thì sinh động hơn không ít, nhịn không được khóe môi hiện lên ý cười, đưa tay nâng cằm hắn xoay mặt hắn lại đây.
Vân Tê nghi hoặc nhìn hắn, đã quen với động tác nhỏ này của hắn, cũng không còn kinh hoảng như ngày xưa nữa, tuy rằng tim đập có chút nhanh, trên mặt cũng có chút nóng, nhưng ánh mắt không còn né tránh nữa.
Tiết Thường không nháy mắt mà nhìn hắn cười : “Trở lại Giang Nam quả thật chính xác. Lúc trước ở kinh thành, ban đêm lúc đi ngủ đều hận không thể giữ cho mình tỉnh táo, lại khiến cho ngươi châu ngọc bị long đong, rốt cuộc là nước ở Giang Nam rất tốt, làm cho hạt châu nhà ngươi đều được tẩy đến tỏa sáng”.
Vân Tê nghe mà như lọt vào sương mù, trực giác hắn là đang khen mình, vành tai đỏ rực, há miệng thở dốc, nửa ngày mới nghẹn ra một câu : ” Nước ở Giang Nam cũng làm cho Chiêu Ngôn khôi phục tâm tình thuở xưa”.
Tiết Thường ý cười càng đậm : ” Cuối cùng cũng gọi thuận miệng rồi”.
Vân Tê có chút thẹn thùng, lắp bắp nói : ” Ta tiếp tục đọc…”
” Không đọc nữa ” Tiết Thường lấy truyện kể trong tay hắn ném lên bàn nhỏ, thanh âm đột nhiên cất cao thêm vài phần, lộ ra hưng trí nồng đậm : ” Ta đi tìm hai cây vợt vớt cá đến”.
Vân Tê vội vàng đứng lên : ” Ta đi”.
“Không cần, ta lên bờ phân phó một tiếng là được”.
Lúc hai người ở cùng nhau, Tiết Thường không thích có hạ nhân bên người hầu hạ, bởi vậy tôi tớ chờ lệnh cũng chỉ phải ngồi trong phòng bên hồ, lúc muốn sai bảo thì bước lên bờ là có thể phân phó được rồi. Hắn nói xong tiền tự mình đứng dậy bước lên thềm đá, bên tai nghe được thanh âm, quay đầu vừa nhìn thì thấy Vân Tê đã muốn theo lại đây.