Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 3: Người Đẹp Cũng Chỉ Là Cỏ Dại Ven Đường





Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcNguồn: TruyenYY---------------------Công ty TNHH đầu tư tài chính Kim Đỉnh… công ty này có vẻ không tệ, chọn nơi này vậy!”Thượng Ất lững thững đi vào cánh cửa rộng vài thước của công ty cho vay.

Vừa bước vào cửa, một nữ tiếp tân xinh đẹp tươi cười đứng lên, thuần thục nghênh đón Thượng Ất đến phòng để tiếp đãi khách, trong lúc đó hỏi hắn:“Công ty chúng tôi có nguồn tài chính rất dồi dào, tiên sinh tới công ty chúng tôi là chính xác đấy ạ! Tôi là Lily Trần, không biết quý danh của tiên sinh là gì, đang công tác ở đâu ạ? Tiên sinh đẹp trai như vậy chắc đang làm người mẫu nhỉ!”“Tôi tên là Thượng Ất, mong cô báo cho quản lí là tôi muốn gặp!”Cảm nhận xong sự mềm mại của sofa da trâu xa xỉ của Ý, Thượng Ất ngồi lọt cả nửa người vào ghế, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lily Trần.

Nhìn kỹ lại thì cô gái trẻ chưa tới 25 tuổi này cũng không tệ, có chiều cao, dáng người cân đối, mái tóc màu nâu thả trên vai như thác nước, làm nổi bật vẻ đẹp chói mắt của bờ vai trắng như tuyết.


Hơn nữa, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo cùng với những đường cong, cô gái trẻ này đủ khả năng để “Hạ gục” chín mươi phần trăm những người đàn ông lớn tuổi và thanh niên.Nhưng rất không may là Lily Trần đã gặp trúng Thượng Ất.

Tại thế giới hắc ám mà vạn vật vi số cẩu, những cô gái như Lily Trần này rất nhiều, giá trị của họ cũng chỉ bằng một ổ bánh mì mốc, càng đừng nói tới Lily Trần, cho dù là một ngôi sao, người mẫu có sắc đẹp đứng đầu, nếu như không có người thân, bạn bè che chở thì cơ bản cũng chỉ là một món hàng thôi! Vì thế, trong mắt Thượng Ất, Lily Trần này cũng chỉ như một đóa hoa dại xinh đẹp thôi! Đúng, chỉ có đẹp thôi!Đương nhiên, nếu Lily Trần này chỉ có hai, ba tuổi thì Thượng Ất cũng có thể sẽ suy xét việc thu nhận về bên cạnh mình, dù gì con trai Nhạc Nhạc của hắn cũng sẽ lớn lên, mà vào thời tận thế thì những cô bé ưu tú như thế sẽ càng ngày càng ít.

Nếu được thì tìm một vài cô bé dễ thương, lanh lợi, da trắng đáng yêu về để làm bạn chơi chung hoặc nuôi để làm vợ tương lai cho con trai luôn cũng không tệ, hiển nhiên là việc quyết định ai làm vợ mình thì phải do chính con trai hắn lựa chọn.

Trong tận thế, làm những gì mình thích không phải là nghĩa xấu, mà nó là một từ hình dung để chứng minh ý nghĩa của sinh mệnh.“Tiên sinh, ngài… Được rồi, tôi sẽ mời quản lí đến gặp ngài”Trong ánh mắt Lily Trần hiện lên tia oán trách, cô ta vẫn tin rằng ánh mắt và nhan sắc của phụ nữ là quan trọng nhất, nhan sắc có thể giúp cho một người phụ nữ đổi được của cải để hưởng thụ, còn ánh mắt sẽ quyết định một người phụ nữ sẽ có địa vị và quyền thế như thế nào với một người đàn ông.Người thanh niên có gương mặt tái nhợt này ăn mặc giản dị, trên dưới cả người đều ra lộ sự rẻ tiền và keo kiệt, có lẽ quần áo trên người anh ta, tính luôn cả quần lót cũng chẳng đáng giá bằng chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình.

Những người đàn ông nghèo như vậy thì thường sẽ khiêm tốn, cúi đầu nhìn dưới đất khi gặp gỡ cô ta trên đường, sau đó sẽ len lén xoay người, tham lam nhìn ngắm cơ thể của cô ta.Nhưng hôm nay, Lily Trần phát hiện mình đã sai, tới lúc này thì người đàn ông trẻ kia chỉ nhìn cô với sự thưởng thức lúc ban đầu và sau đó được thay thế bằng vẻ thản nhiên, cảm giác như đang nhìn thứ râu ria, không quan trọng vậy.“Tên đáng ghét, rõ ràng chỉ là một thằng nghèo mà còn bày đặt giả bộ cao quý, không quan tâm chuyện đời nữa.

Hừ!”Trong lòng Lily Trần không vui nhưng trên mặt lại càng cười ngọt ngào hơn.

Nụcười này y hệt như nụ cười công việc và tôn trọng, càng thể hiện sự tự tin về bề ngoài của mình, là chứng mính cho sự kiêu ngạo của phái nữ.Rất nhanh, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi xuất hiện trước mặt Thượng Ất.“Thượng tiên sinh, tôi là Lợi Hổ, Lợi trong lợi hại, Hổ trong con hổ, là ông chủ của công ty này.


Tôi nghe Tiểu Lily nói ngài có vụ làm ăn lớn, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?”Lợi Hổ?Thượng Ất cảm thấy hình như mình đã từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi nên không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ người đàn ông đối diện.

Đối phương có tướng mạo giống ngôi sao ở Hương Vịnh- Tăng Đại Vỹ, dáng người không cao, mặt hình bầu dục, đôi mắt như đậu đen lộ ra vẻ khôn khéo và giảo hoạt.

Trong tay ông ta còn cầm một chuỗi bồ đề đeo tay màu vàng trắng, ngón tay xoay hạt bồ đề to như kim cương với tốc độ không nhanh không chậm.Lắc đầu một cái, Thượng Ất bỏ qua việc nhớ lại, thực sự là hắn nhớ không ra mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu.

Thượng Ất cúi đầu, lấy ra hai phần giấy tờ nhà, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Lợi Hổ, Thượng Ất bình tĩnh nói:“Tôi muốn vay thế chấp bằng hai phần bất động sản này, định giá là năm triệu tệ!”Vay thế chấp bất động sản? Năm triệu tệ?Số tiền quá lớn khiến Lợi Hổ sửng sốt, Lily Trần ngồi bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Số tiền năm triệu tệ là một vụ làm ăn rất lớn, theo lãi suất cho vay của công ty bọn họ thì một vụ làm ăn từ năm triệu trở lên như thế này thì chỉ cần qua nửa năm là tiền lời đã hơn ba triệu, nếu như hơn một năm thì cả vốn và lời đã hơn mười triệu rồi! không ngờ người đàn ông trẻ tuổi xấu xí này lại lớn gan như vậy, vừa ra tay là đã tính bằng triệu rồi!Nhưng cũng rất nhanh, Lily Trần đột nhiên phát hiện sắc mặt của ông chủ Lợi Hổ đang từ từ đen lại, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh lùng.

Mọi người hiểu biết tính tình củaLợi Hổ sẽ biết là Lợi Hổ đang tức giận, mà Lợi Hổ tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, kẻ bị nhẹ thì là gãy tay, gãy chân, kẻ nặng thì cả gia đình đều mất tích, không hề có ngoại lệ.

Vì thế, người ngoài đã cho Lợi Hổ một biệt danh, chính là- Lợi Hổ, con hổ đói thích ăn tươi nuốt sống.“Thượng tiên sinh, anh đang đùa giỡn tôi à? Nếu tính theo giá trị cổ phần thì hai chỗ bất động sản này của ngài tổng cộng không thể hơn giá một triệu, mà anh lại muốn mượn tới năm triệu, như thế không phải là anh cố tình tới trêu ghẹo tôi hay sao?”Giọng nói củaLợi Hổ vô cùng âm trầm, chuỗi bồ đề trong tay ông ta liên tục vang lên tiếng kẽo kẹt vì bị vuốt mạnh, giống như tiếng một con chuột đang kêu thảm thiết vì bị bóp chết, đôi mắt ông ta nhìn Thượng Ất thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, vẻ mặt như đang nhìn một người chết.“Không sai! Chính là năm triệu đấy! Chứng minh nhân dân, hộ khẩu, giấy tờ chứng nhận đều ở đây, một người dân thường nhỏ nhoi như tôi dám mượn tiền mà một công ty lớn như các vị, mà các vị lại không dám cho vay sao?”Thượng Ấtgiống như không nhìn thấy hàn ý trong mắt Lợi Hổ, hắn không hề hoang mang mà bưng ly bằng giấy lên uống.


Trong ly giấy là cafe mới pha, mùi vị ngọt ngào mà đậm đà khiến Thượng Ất say mê, tận thế rất khó uống được cafe đậm đà thế này.“Ha ha ha, nếu Lợi mỗ đã dám mở rộng cửa làm ăn thì có gì mà không dám chứ! Nhưng tôi nhắc nhở anh là anh có biết bản thân đang làm gì không? Số tiền anh mượn vượt xa giá giá trị của hai phần bất động sản này, nếu ngày nào đó mà anh không trả nổi… Hừ hừ!”Lợi Hổ hơi mất kiên nhẫn, ngữ khí càng thêm không tốt.

Người luôn luôn giữ được sự bình tĩnh như ông ta không biết tại sao lại cứ bất an vào hôm nay.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, Lợi Hổ chỉ cảm thấy là do mình đối mặt với Thượng Ất nên mới có áp lực và khó chịu.

Quan trọng nhất là ông ta cũng không rõ tại sao lại như thế, bộ dạng đối phương rõ ràng chỉ là một thanh niên bình thường thôi, vì sao lại tạo cho ông ta có cảm giác không thở nổi khi chỉ ngồi đó chứ? Chuyện này có chút kỳ quái!(1) điển tích trong Đạo Đức Kinh.

(2) tên gốc là Lệ Hổ, nhưng để biểu đạt tính cách nhân vật thì sửa thành Lợi Hổ cho phù hợp với truyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.