Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 48: Dù gì cũng phải gọi một tiếng anh vợ



Hà Uyên vẫn chơi game, ăn cơm, dạy bảo người khác như chưa có chuyện gì xảy ra.


Lúc Giản Ngôn Chi về nhà thì Lục Tuyết và Y Bảo đều đã dậy rồi, ba người ngồi trên giường nhìn nhau.


Lục Tuyết chỉ vào điện thoại, "Những gì trên Weibo nói đều là thật, thế này coi như là...đã công khai rồi hả?"


Giản Ngôn Chi gãi đầu, "Có lẽ là đã đến lúc rồi."


Y Bảo, "chị Ngôn Chi, hóa ra chị chính là người Hà Uyên thích sao."


Vừa nghe thấy câu này, cả Lục Tuyết lẫn Giản Ngôn Chi đều sực nhớ ra hình như ở đây còn có một fan girl của Hà Uyên nữa thì phải.


"Y Bảo, lúc trước chị không nói cho em biết là vì..."


"Em hiểu em hiểu, vì đặc thù công việc của chị mà." Y Bảo thở dài, nghĩ ngợi rồi nói, "thảo nào hôm qua Hà Uyên bị chị trét bánh kem mà lại không tức giận."


Giản Ngôn Chi ngớ ra.


Lục Tuyết chống cằm, "Từ đầu tao đã nhắc mày rồi, ai bảo mày cứ cứng đầu không nghe..."


Y Bảo, "Ê ê ê, mày nhắc tao hồi nào!"


"Tao đã nói là anh ấy có người trong lòng rồi còn gì!"


"Nhưng, nhưng tao đâu có biết đó là chị Ngôn Chi đâu!" Y Bảo bĩu môi, "Tao còn tưởng là Giản Bác Dịch thật cơ."


Lục Tuyết phì cười, "Cái con này, nếu là anh họ tao thật thì mày sẽ đi cướp có phải không!"


Y Bảo, "Không phải...thật ra cũng tại anh Hà Uyên đẹp trai quá thôi mà."


"Mày xéo đi cho tao nhờ, cái đồ mê trai."


Y Bảo kệ Lục Tuyết, nhìn chằm chằm vào Giản Ngôn Chi, "chị Ngôn Chi, anh Hà Uyên là giờ em không có cửa rồi đó, nhưng chị có thể đồng ý với em một chuyện khác được không?"


Giản Ngôn Chi nhìn cô bé, "Chuyện gì?"


"Em muốn xin WeChat của Chử Phàm!"


"Chử...Chử Phàm?" Giản Ngôn Chi tròn mắt, đứng hình mất mấy giây, sao tự dưng lại nhắc đến Chử Phàm thế này.


"Dạ vâng, mới dạo trước anh ấy vừa quay chung một bộ phim truyền hình với chị mà, em thấy anh ấy đẹp trai lắm luôn."


Giản Ngôn Chi dở khóc dở cười, "Người ta lớn hơn em cả một giáp đấy."


"Có gì đâu, tình chú cháu." Y Bảo cười hì hì, "còn không thì chị bật mí cho em biết giờ anh ấy sắp nhận quảng cáo nào để em đi tham gia cho vui."


Nhà Y Bảo làm ăn lớn nên cũng có liên quan ít nhiều đến giới giải trí, câu nói này của cô bé không phải chỉ là lời đùa. Nhưng mà...con bé này 'thay đổi đối tượng' cũng nhanh quá đi chứ.


"Chuyện này để đó từ từ chị sẽ thăm dò giúp em ha..."


"Dạ vâng dạ vâng."


Phương Dạng lại gọi điện tới, Giản Ngôn Chi ra khỏi phòng nghe máy.


Lục Tuyết thấy Giản Ngôn Chi ra ngoài rồi mới quay lại nhìn Y Bảo, "Ê, mày thích Chử Phàm từ hồi nào thế."


Nụ cười tươi rói trên mặt Y Bảo nhanh chóng biến mất, "Chử Phàm đẹp trai mà..."


Lục Tuyết nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng khá ngạc nhiên, "Mày đang buồn đó hả?"


"Đâu có."


"Mày thích Uyên thần thật à?"


"Ừm...có chút chút." Y Bảo chọc chọc tay xuống chăn, "Nhưng anh Hà Uyên lại có bạn gái mất rồi...mà người đó lại còn là chị của mày nữa."


Lục Tuyết mím môi, không đúng, đây không phải Y Bảo mà cô biết, xưa giờ nó toàn cả thèm chóng chán thôi mà!


"Mày——"


"Được rồi, chẳng lẽ tao không thể nghiêm túc thích một ai đó được à." Y Bảo đẩy vai cô, "tiểu Tuyết đáng ghét, bắt đền mày đấy!"


Lục Tuyết biết lần này đùa hơi lố rồi, "Vậy...mày muốn đền như nào."


Y Bảo nghĩ nghĩ, "Anh giai ở quán bar lần trước tên gì á, đưa số anh í cho tao."


Lục Tuyết đơ ra, mặt không cảm xúc, "Mày mới nói thích Chử Phàm xong."


Y Bảo cười gian, "Càng nhiều giai đẹp ngắm càng sướng chứ sao."


"............"


Giản Ngôn Chi bàn bạc xong với Phương Dạng rằng chuyện này cô sẽ tự giải quyết, sau đó cúp máy, cô thở phào một hơi, ngồi vào trước máy tính.


Theo thói quen click vào phòng livestream, tưởng đâu hôm nay xảy ra chuyện thế này thì Hà Uyên sẽ không livestream vào giờ này, ai ngờ vào lại thấy anh ấy đang stream.


Sau chuyện top tìm kiếm, lượt người vào xem livestream tăng gấp mấy lần so với bình thường.


Nhưng Hà Uyên vẫn rất bình thản, cho dù bình luận dày đặc toàn chữ là chữ.


Xong một ván game, Hà Uyên chuyển sang màn hình thứ hai đọc một chút, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng rồi. Nhưng theo như phong cách thường ngày của anh thì, khi anh không muốn nói chuyện thì miệng ngậm rất chặt, nhưng một khi đã bắt đầu nói thì có thể nói liến thoắng không ngừng.


"Các bạn lo nghĩ cho đời tư của tôi nhiều đến thế cơ à, rảnh lắm hả? Thoát kiếp FA hết rồi à? Vẫn còn FA? Vẫn đang FA mà ông còn ở đây spam bình luận hả, có thời gian thì tút lại bản thân rồi ra ngoài tìm một cô bạn gái đi chứ ơ kìa."


"Tại sao quanh năm suốt tháng tôi toàn ở trụ sở không ra khỏi cửa mà vẫn có bạn gái? Chuyện này mà ông cũng hỏi, thì tại bên quản lý đội giỏi tìm chứ sao nữa, ừ đúng rồi, khéo tìm được ngay một hỗ trợ có em gái."


"Có phải thực sự đang yêu nhau không? Chứ bạn nghĩ sao, hôn chơi cho vui à?"


"Mậu Mậu tan nát cõi lòng cái gì hả, cô ấy không thích một thằng nhóc như nó chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao."


"Yêu vào sẽ ảnh hưởng phong độ thi đấu? À đây là lý do tại sao bọn tôi không muốn công khai sớm này, vì sợ có người dùng chuyện này làm cái cớ thêu dệt thuyết âm mưu đấy. Nhưng mà nói thật thì, chỉ cần có đầu óc một tí là biết ngay, chuyện nào ra chuyện đó, tiết ra thêm dopamine* sẽ khiến tôi bị cóng tay hay gì?"


*Dopamine hay được biết đến với cái tên "hormone hạnh phúc".


"Gì mà rất có thể sẽ bị cóng tay? Tràng ha ha ha đằng sau của bạn là có ý gì? Ý đồ đen tối gì đấy? Quản phòng, chặn tài khoản này cho tôi."


"Cả cái tài khoản 'Vitamin 123' kia cũng chặn luôn đi. Bạn thấy Giản Ngôn Chi không đủ đẹp? Ha, tôi e là mắt bạn có vấn đề rồi đấy."


......


Hà Uyên nhàn nhã đối đáp với dân mạng, mãi cho đến khi vào trận, anh mới ngồi thẳng lại. Sau khi chuyển sang màn hình game, cả phòng livestream yên tĩnh hẳn.


Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên trên màn hình, không kìm được mà cong khóe miệng.


Khi ở nhà thì Giản Hòa Thư và Quan Mẫn rất ít khi xem tin tức giải trí, cuộc sống thường ngày của hai người thuộc kiểu 'hưu trí' điển hình, đọc sách, đánh cờ, thảo luận về các vấn đề trong quá trình quay phim.


Giản Ngôn Chi ăn tối xong thấy bố mẹ vẫn không hỏi gì về chuyện sáng nay thì biết là cả ngày hôm nay không có ai gọi điện nói cho họ biết về chuyện này, thế là cô lấy hết can đảm đi sang nhà đối diện tìm Giản Bảc Dịch bàn xem nên nói làm sao để ít nhất không khiến bố phản ứng quá mức.


Gõ cửa trụ sở, Lão Dao thò đầu ra, "Biết ngay là em mà, sao thế, nhớ lão đại rồi hả."


Giản Ngôn Chi, "Tại em ăn..."


"Ăn no trướng bụng nên muốn qua đây để tiêu cơm chứ gì!"


"......"


"Lúc trước em toàn nói thế." Lão Dao sờ cằm, "Không ngờ một người thông minh như anh mà lại bị em lừa lâu như vậy."


Giản Ngôn Chi cạn lời, "Nhường đường cái nào, em còn có việc tìm Giản Bác Dịch đây."


Giản Ngôn Chi đi đến cạnh Giản Bác Dịch, "Anh, em có chuyện này muốn nói với anh, quan trọng lắm."


Giản Bác Dịch rời mắt khỏi máy tính nhìn cô một cái, "Anh đang stream, có chuyện gì?"


Vừa nãy không để ý xem anh đang làm gì, nghe anh nói vậy Giản Ngôn Chi mới nhìn vào màn hình máy tính của anh, "Ồ, thế, thế thì thôi vậy."


Giọng yếu đi hẳn.


Giản Bác Dịch liếc cô, "sss, mày muốn sinh sự đấy hả, cố ý khơi máu tò mò của anh mày lên à?"


Bình luận:


"Ha ha ha ha ha ha anh dám nói chuyện với người phụ nữ của lão đại như vậy luôn, hết muốn hít mạng hạ gục rồi đúng không?"


"Tại sao anh chín của tụi mình lại tội nghiệp như này, em gái mình và AD nhà mình yêu nhau, nhưng anh ấy lại là người biết sau cùng?"


"Sao bảo sẽ livestream bốc cít ăn vã cơ mà? Làm người phải biết giữ chữ tín chứ."


......


Giản Bác Dịch, "Này này này, đã bảo là không nhắc đến chuyện ăn cít nữa rồi cơ mà, bạn sống có tâm xíu đi được không thế? Cái gì? Tôi nói lời không giữ lời á! MÁ! Trước giờ tôi một khi đã nói là sẽ làm, nhưng chuyện này...khoan khoan khoan khoan, mấy người spam như vậy là có ý gì, sở thích gì mất vệ sinh vậy? Một đám fan pha ke..."


Giản Ngôn Chi đọc thấy hai chữ "ăn cít" giăng kín khắp màn hình thì nhịn cười lùi ra sau vài bước.


"Chuyện quan trọng gì vậy." Hà Uyên không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau cô, anh chặn đường của cô, ỷ vào lợi thế chiều cao nên dễ dàng giữ lấy đầu của cô, "Em muốn nói gì với cậu ta?"


Giản Ngôn Chi ngẩn ra, quay lại nhìn anh, "Cũng không có gì...mà anh mới đi đâu về đấy, sao em không thấy anh đâu cả."


Hà Uyên cười nhẹ, "Tất nhiên là không thấy anh rồi, anh đi vệ sinh có để cửa mở đâu."


Giản Ngôn Chi, "......"


Lúc này bình luận bên chỗ Giản Bác Dịch lại chuyển sang một đống "há há há há há".


Qua một lúc sau, Giản Bác Dịch không nhịn nổi nữa, quay lại, "Hai người đi ra chỗ khác đi được không, làm phiền em chơi game quá."


Hà Uyên khó hiểu, "Ồ, phiền chỗ nào."


"Đây là địa bàn của em OK," nói xong, Giản Bác Dịch trưng ra vẻ mặt khó chịu rồi nói với khán giả, "Mấy cái người này, vừa nãy nói cái chuyện ăn cái gì đấy đấy thì còn xem như là đang nói về tôi. Còn giờ mấy người đang nói về ai vậy hả? Ở trong phòng livestream của tôi mà cứ nháo lên đòi xem hai người họ thể hiện tình cảm là sao?"


"Thể hiện tình cảm?" Hà Uyên nhướng mày, "Tôi sẽ không làm cái chuyện kì quặc đó đâu."


Vừa nói vừa hơi cúi xuống nhìn Giản Ngôn Chi, "Công ty quản lý của em nói thế nào, có ảnh hưởng gì không?"


Giản Ngôn Chi lắc đầu, "Thật ra họ sẽ không can thiệp vào mấy chuyện kiểu này đâu, chuyện này em tự quyết được."


Hà Uyên rất hài lòng với câu trả lời này, anh nhéo má Giản Ngôn Chi, "Ừm, ngoan."


Giản Bác Dịch lại quay lại, "Lão đại, em bảo này, hai người có thể tránh ra được không!"


Bình luận:


"Thương anh chín ghê."


"Má nó chứ, đây là Uyên thần lạnh lùng cục súc thật đó hả?"


"Không thể hiện tình cảm? Méo có đâu."


"Anh chín, nếu là em thì em cũng không nhịn nổi, dù gì giờ Uyên thần cũng phải gọi anh một tiếng anh vợ mà!"


"6666 Mau dùng uy của anh vợ đi chứ còn chờ gì nữa!"


Giản Bác Dịch giờ mới nhận ra điều này, ừ nhỉ, sao mình lại quên béng mất chuyện này được chứ!


Hà Uyên đang định khịa lại Giản Bác Dịch thì thấy Giản Bác Dịch bất ngờ quay người lại với vẻ mặt khoái trá, "Ha ha ha, Hà Uyên."


Mọi người đều bị thu hút bởi tiếng gọi thẳng cả họ và tên đầy bất ngờ này của anh, ai cũng khoái chí ngồi xem hai người. Cuối cùng nghe thấy Giản Bác Dịch nói, "hình như giờ em thành anh vợ rồi, nếu nhớ không nhầm thì danh xưng này có thể xem là bậc bề trên đấy."


Hà Uyên, "......"


"Gì nhỉ, em rể," Giản Bác Dịch vẫn còn hơi ngượng mồm, "hay là gọi thử một tiếng nghe xem nào?"


Hà Uyên, "???"


Mọi người nghển cổ chờ đợi, chỉ thấy Hà Uyên tiến đến vài bước, đứng cạnh Giản Bác Dịch. Khi tất cả đang háo hức chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra thì màn hình bỗng tối đen, không nhìn thấy gì nữa!


Ơ, người đâu rồi?


"Á, sai rồi sai rồi sai rồi!"


"Em rể em rể, a phiii, lão đại, á á á á, em đã biết sai rồi mà."


"Giản Ngôn Chi, kéo người đàn ông của mày ra! Ui da!"


Tiếng hét thảm thiết truyền vào tai, dù camera đã bị che mất nhưng âm thanh này vẫn đủ khiến mọi người phải 666!


Uyên thần quả nhiên là Uyên thần...con đường vùng dậy của anh vợ thật là mịt mù vô vọng.


Xử lý Giản Bác Dịch xong, Hà Uyên chỉnh lại quần áo, ngồi lên sô-pha.


Lúc này, Giản Ngôn Chi, Lão Dao và những người khác vừa ngồi ăn khoai tây chiên vừa nhìn anh.


"Ting." Thông báo tin nhắn từ điện thoại của Giản Ngôn Chi, cô chùi tay, mở khóa.


Một dòng tin nhắn, là của Kiều Tư: Thì ra là đã tu thành chính quả rồi, chúc mừng nhé.


===Dải phân cách===


Tác giả có lời muốn nói:


Cư dân mạng: Yêu vào có thể sẽ bị cóng tay đấy, Uyên thần nhớ cẩn thận nha, làm chuyện ấy đừng có kịch liệt quá đấy.


Đội trưởng: Ha ha ha, xem thường tôi quá vậy.


Bạn tác giả: Hở? Chuyện ấy là chuyện gì?


Đội trưởng: Đừng có hở hả nữa, lo đi viết đến mấy đoạn đó mới đúng đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.