Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 60: Cảnh đêm kích thích



"Cởi...cởi cái đầu anh." Giản Ngôn Chi đẩy Hà Uyên ra.


Hà Uyên nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười, "Hôm nay sao nhiều người chen ngang thế không biết, định dẫn em đi hóng gió, cuối cùng lại thành về nhà chơi mạt chược."


Giản Ngôn Chi nhướng mày, "Hóng gió? Sao anh bảo về nhà ngủ cơ mà?"


"Ồ, ra là em cũng mong đợi khoản này."


Giản Ngôn Chi trừng mắt nhìn anh, "Còn khuya á."


Hà Uyên cầm một lọn tóc vương trên vai cô, giảm bớt ý cười đùa lại, "Lão Dao nói con gái bọn em thích lãng mạn, nên phải thường xuyên dẫn ra ngoài đi hẹn hò, nhưng anh nghĩ em không tiện đến nơi đông người, nên quyết định dẫn em đi ngắm cảnh đêm."


Hai mắt Giản Ngôn Chi sáng lên, "Đi đâu ngắm hả anh."


"Núi Xà Lâm, đứng ở đó có thể thấy được toàn cảnh."


Giản Ngôn Chi hào hứng, "Vậy giờ mình đi hả."


Hà Uyên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, "Bây giờ?"


"À chắc là không được rồi, bố mẹ đều đang đợi chúng ta mà."


"Em nghĩ họ chơi mạt chược mà còn rảnh để bận tâm đến chúng ta à." Hà Uyên nói xong thì im lặng một chốc, "Đi thì cũng được, nhưng mà..."


"Hả?"


"Chưa có đồ."


"Đồ gì."


Hà Uyên hắng giọng, hơi mất tự nhiên nhả ra hai chữ, "Pháo hoa."


"???"


Giản Ngôn Chi ngớ ra mất một lúc, "Anh...chuẩn bị cả pháo hoa á?"


"Em nhìn anh như thế là sao hả, lạ lắm à." Hà Uyên lườm cô, rõ ràng là đang cảnh cáo cô không được để lộ vẻ cười nhạo với anh.


Gương mặt Giản Ngôn Chi nhuốm ý cười, tình tiết thường xuất hiện trong phim nay lại được người xưa giờ không bận tâm chuyện ngoài đường như Uyên thần thực hiện, đúng là rất lạ lẫm...nhưng mà, cô thích.


"Không có thì thôi, anh nhớ lần sau bù lại cho em là được rồi." vừa nói Giản Ngôn Chi vừa mở cửa ghế phụ lái, "Sao còn đứng đó, lái xe đi chứ đại thần."


Hai người bảo là đi mua đồ ăn, cuối cùng lại đổi hướng, để lại nhóm người nghiện mạt chược kia ở nhà, rồi đi tận hưởng thế giới riêng của hai người. Trên đường đi, Giản Ngôn Chi vừa trò chuyện với Hà Uyên vừa bấm điện thoại.


Weibo thông báo có người quen vào trả lời bài viết, Giản Ngôn Chi ấn vào mới biết Giản Bác Dịch bình luận bài của cô.


Bài viết về mạt chược này được đăng trên tài khoản chính "Giản Ngôn Chi", đây là lần đầu tiên Giản Bác Dịch bình luận trong bài cô đăng.


"Sao anh em lại biết bố mẹ em đang chơi mạt chược ở nhà anh vậy." đọc xong bình luận, Giản Ngôn Chi quay sang hỏi Hà Uyên.


"Lúc đang ở nhà bọn nó hỏi anh sao còn chưa về, anh nói là anh đang chơi mạt chược."


"Rồi sao nữa?"


"Rồi bọn nó hỏi sao anh chơi mà không rủ." Hà Uyên thản nhiên xen lẫn một chút ghét bỏ, nói, "Cái này mà còn cần phải hỏi, một lũ FA thì mạt chược cái gì, chúng nó có bố mẹ vợ để chơi chung không."


Giản Ngôn Chi, "......"


Giản Ngôn Chi im lặng cúi đầu trả lời Giản Bác Dịch, mà trong phần bình luận, mọi người cũng đưa ra đủ loại thuyết âm mưu dựa trên câu "ba người sang đấy chơi mạt chược mà lại không rủ tui?" của Giản Bác Dịch.


'Ba người' là đang ám chỉ ai? 'Sang đấy' là sang đâu?


Tất nhiên cũng có người tiết lộ tin tức, rằng hôm nay ở một nơi nào đấy có một buổi hội ngộ quy mô lớn giữa minh tinh và giới thương nhân, ba diễn viên nhà họ Giản và Tân Trinh Vận, Hà Nguyên Gia của tập đoàn Khải Hy đều có mặt.


Vậy nên...mọi người cứ GATO tiếp đi.


Xe chạy đến con đường dẫn lên núi Xà Lâm, cuối cùng dừng lại ở một khoảng đất trống.


Xung quanh yên tĩnh không một bóng người, bốn bề chỉ cảm nhận được tiếng gió thổi bên tai. Giản Ngôn Chi hưng phấn mở cửa xe rồi chạy ra cạnh lan can, "A!!!"


Một khoảng không rộng lớn, có tiếng vọng lại.


Giản Ngôn Chi vui vẻ quay đầu lại nhìn Hà Uyên, anh xuống xe, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi về phía cô, "Vui đến vậy cơ à."


Giản Ngôn Chi gật đầu, "Vui chứ, ở đây yên tĩnh thoải mái quá, lại còn có thể thu hết cả thành phố vào tầm mắt, Lão Dao tài thật, biết được cả chỗ như thế này luôn."


Hà Uyên đi đến bên cạnh cô, quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, "Nó quen bạn gái cũng không phải là ít, đây chắc là chỗ nó hay dùng để chơi trò lãng mạn."


"Đúng là người có kinh nghiệm có khác." Giản Ngôn Chi dang hai cánh tay ra, "Ôi, gió tự nhiên này."


Hà Uyên phì cười, trên mặt thì cười cô chưa trải sự đời, nhưng tay thì lại vươn ra kéo cô vào sát người mình, "Dựa gần vào đi, cỡ như em mà học đòi làm diều thì anh sợ em sẽ bị thổi bay đi mất thật đấy."


"Thổi bay? Ý anh là em rất gầy đúng hông?" Giản Ngôn Chi thuận thế dựa vào vai anh, "Anh cũng biết nhìn phết đấy."


Hà Uyên nhéo mặt cô, "Được voi đòi tiên."


Ánh trăng chiếu sáng một góc trời, nhưng vẫn không thể so được với ánh đèn trong thành phố.


Đô thị phồn hoa, lấp lánh ánh đèn, hai người với cuộc sống thường ngày gắn liền với sân khấu và biển người vào giờ phút này đều im lặng tận hưởng bầu không khí này.


"Uyên thần, anh nói xem, tại sao chúng ta lại yêu nhau nhỉ." Giản Ngôn Chi khoanh tay trước ngực, đột nhiên nhỏ giọng hỏi.


Hà Uyên cúi xuống nhìn cô một cái, ánh trăng chiếu lên gò má của cô gái trong lòng, đẹp không tì vết.


Anh siết chặt vòng tay, tầm mắt lại nhìn về phía xa xăm, "Yêu thì yêu thôi, vì đã gặp được nhau."


"Vậy nếu chúng ta không gặp nhau thì sao."


Hà Uyên, "Không gặp nhau? Vậy thì bây giờ có lẽ anh đang ngồi trước máy tính chơi cùng với cái đám kia."


"Gì vậy hả, đáng lí ra anh phải nói nhất định chúng ta sẽ gặp được nhau, đây là điều số phận đã an bài mới đúng chứ!" Giản Ngôn Chi giả vờ tức giận, "Chậc, anh hông có tí tế bào lãng mạn nào hết á."


Hà Uyên cười nhạt, không nói gì.


Anh chợt nghiêm túc suy nghĩ, nếu thật sự không gặp được cô, thì anh sẽ thế nào.


Gặp cô rồi yêu cô, từ khoảnh khắc ấy rất nhiều chuyện đã thay đổi, niềm vui mỗi ngày thay đổi, chuyện mà anh chờ đợi mỗi ngày cũng thay đổi, mà bản thân anh tất nhiên cũng đã thay đổi, tự nguyện dốc hết dịu dàng ấm áp cho cô, tự nguyện để con tim si dại trong mối lương duyên này.


Anh thay đổi, không còn là mình nữa, nhưng lại cam tâm tình nguyện như thế.


Nếu thật sự chưa từng gặp cô, vậy thì có lẽ sẽ cực kì đáng tiếc, cực kì tẻ nhạt.


"À đúng rồi, anh còn nhớ lần đầu anh gặp em không? Lúc đó có phải anh không biết em là ai đúng không, chắc anh không quan tâm đến diễn viên bọn em lắm đâu nhỉ?"


"Anh biết em là ai." Hà Uyên xoa đầu cô, "Em quên rồi à, trụ sở bọn anh có một fan cuồng của em đấy."


Giản Ngôn Chi, "Ờ ha! Em quên mất tiêu, vậy anh có ấn tượng gì về em."


Hà Uyên nghĩ nghĩ, "Mậu Mậu suốt ngày lải nhải với anh nào là phim em đóng hay như thế nào, rồi thì em đẹp chỗ này, đáng yêu chỗ kia, lại còn trong sáng ngây thơ các thứ, ừ...theo như miêu tả của nó thì em là một cô gái ngoan hiền vô cùng ưu tú."


"Rồi sao nữa..."


"Suýt nữa thì anh tưởng thật rồi."


Giản Ngôn Chi, "......"


"Ai mà biết lần đầu gặp mặt đã thấy người nào đó chơi game mà văng tục rõ mượt."


Giản Ngôn Chi toát mồ hôi, "Thôi, mình không nên nhớ lại chuyện lúc trước thì hơn."


Hà Uyên cười, "Rồi lần gặp mặt thứ hai, người nào đó ngã dập mông ngay trước mặt anh, lần thứ ba...ưm."


Giản Ngôn Chi bịt miệng Hà Uyên, "Nói toàn mấy chuyện chẳng hay ho gì, thế sao anh lại thích em hả."


Hà Uyên gỡ tay cô ra, mặt gợi đòn, "Chắc là mắt anh có vấn đề."


Giản Ngôn Chi híp mắt, "Hà Uyên..."


"Đùa thôi, ai nói mấy chuyện này không hay chứ, nghe anh nói hết đã." Hà Uyên cười, kéo lấy cổ tay cô đưa lên miệng hôn một cái.


Sau đó anh không còn vẻ đùa giỡn nữa, thay vào đó, nhìn cô đầy nghiêm túc, nói, "Nếu thật sự phải nói lí do tại sao lại thích, thì anh cũng không rõ nữa, có lẽ là lúc em trốn fan thì cảm thấy rất đáng yêu, cũng có thể là lúc thấy em hào hứng nói về game thì cảm thấy rất mới lạ, hoặc cũng có thể là thấy em thua game rồi khóc thì cảm thấy rất đau lòng...Tóm lại, không biết từ lúc nào đã bắt đầu thích rồi."


Giản Ngôn Chi mím môi.


"Sao thế, nói vậy không đúng à?" Hà Uyên cau mày, bắt đầu nhớ lại bài mà Lão Dao đã dạy cho anh, nhưng còn chưa nghĩ xong thì cô gái trước mặt đã ôm lấy mặt anh, "Anh nói rất đúng, em cũng không biết mình thích anh từ khi nào nữa."


Vừa nói Giản Ngôn Chi vừa ngước đầu hôn nhẹ lên môi anh. Hôm nay cô đi giày cao gót, độ cao này hôn anh thoải mái hơn lúc bình thường nhiều.


Gió mát lạnh, môi ẩm ướt.


Người đàn ông thoáng ngây người rồi cúi mắt nhiệt tình hôn lên đôi môi ấy.


Có lẽ là do tác động của cảnh đêm, hai người hôn mãi hôn mãi hơi thở bắt đầu rối loạn.


Hà Uyên đỡ lấy eo cô, chuyển hướng, đè cô lên cửa xe. Xung quanh vắng lặng, bàn tay nóng rực của anh đặt lên chiếc váy lễ phục của cô, váy xẻ cao, tay anh dễ dàng luồn vào trong.


Hơi thở quấn quít, tiếng ma sát của vải vóc dường như được phóng to lên mức cực đại, Giản Ngôn Chi tiếp nhận nụ hôn của anh, cảm nhận từng đợt từng đợt run rẩy anh mang lại.


Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau ở bên ngoài, dù xung quanh không có ai nhưng vẫn đủ khiến họ cảm thấy phấn khích. Giản Ngôn Chi mềm nhũn trước sự săn sóc của anh, giờ này phút này, nếu không được kẹp giữa anh và xe thì có lẽ cô đã không thể nào đứng vững được.


Môi anh dần dần di chuyển sang bên tai, tai cô rất nhạy cảm, vừa chạm vào đã không chịu nổi. Nhưng anh lại cứ thích tìm đến nơi này, cọ sát, vuốt ve, khi thì dịu dàng, khi thì mạnh mẽ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.


Không chịu nổi sự giày vò này của anh, cơ thể đã có phản ứng hết sức rõ ràng. Giản Ngôn Chi cắn răng, giọng thều thào, "Thả ra..."


"Không thả ra được làm sao đây." Anh nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô.


Giọng nói nhuốm mùi tình dục của anh trầm thấp khàn khàn, khiến người khác nghe vào lại càng thêm không chống đỡ nổi.


Anh men theo đường cong của cổ cô đi xuống dưới, bàn tay để sau người cô thì nắm lấy tay nắm cửa xe, mở cửa, anh đẩy cô ngồi lên ghế, sau đó cúi người hôn cô.


Giản Ngôn Chi cũng đã động tình rồi, cô vừa lăn tăn về địa điểm xung quanh, lại vừa mê mang trong cảm giác kích thích do địa điểm và người đàn ông trước mắt mang lại.


Hà Uyên cũng thế, anh vốn đã muốn cô rồi, giờ nhìn thấy dáng vẻ chìm đắm này của cô thì sao có thể nhịn cho nổi.


Anh vén váy cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên, đẩy ngã ra hàng ghế sau.


Sau xe rất rộng rãi, anh đóng cửa lại, kéo tấm rèm che cửa sổ xuống.


Ánh trăng len lỏi vào trong, người đàn ông trẻ trong xe cúi người xuống, thăm dò đến nơi riêng tư nhất ấy.


"Hà Uyên..." tiếng gọi mềm yếu của cô vang lên trong chiếc xe tĩnh lặng, cô cúi xuống nhìn người phía dưới, cả người đều đang run lên.


Khoái cảm thấm vào đến tận xương tủy, giọng nói và cơ thể cô dường như đã không còn là của chính mình nữa, cô nắm chặt tay anh, với ý nghĩ...cô thật sự, rất yêu rất yêu anh.


===Dải phân cách===


Tác giả có lời muốn nói: Sau đó thì ưm ưm a a, xe lắc lư lắc lư...


Xe tàng hình đi mất tiêu rồi...


Chỉ có người thông minh nhất mới nhìn thấy được thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.